Chương 4: Tôi Là Con Đĩ Dơ Bẩn ( Hơi H )

Mặc dù vừa rồi Văn Tuyết Doanh mới tiết ra dịch nhờn một lần, nhưng mà lừa dục trong người không giảm mà lại càng tăng, cảm giác nóng rực khiến cho mỗi một tấc da thịt đều ngứa ngáy vô cùng. Hai lúm đồng tiền đỏ ửng, tuy vẻ mặt vẫn xấu hổ như trước, nhưng mà hai mắt cũng đã hiện lên vẻ dâʍ ɖu͙© chảy nước.

“Ba!” Bóng đen lại tại tiếp tục vỗ lên cặp mông Văn Tuyết Doanh: “Con đĩ, có phải muốn ông mày thao vào cái l*и nhỏ này hay không ? Hôm nay tâm tình ông mày tốt, chỉ cần mày cầu xin thì tao sẽ thao nát cái âʍ ɦộ của mày.”

“Đừng hòng, thằng chó đẻ! Tao tuyệt đối sẽ không cầu xin mày, thằng khốn kiếp, có gan thì mày liền gϊếŧ tao đi.” Văn Tuyết Doanh giận dữ mắng chửi, nhưng mà chỉ có cô tự mình biết, mỗi lần hắn ta đánh vào mông, đều là một lần giày vò đối với cô, lần nào cũng giống khiến cơ thể cô tê rần như bị chạm điện.

Toàn thân Văn Tuyết Doanh đều cảm giác run run, dòng điện tí ti từ bờ mông lan tràn đến khắp nơi trên cơ thể, đặc biệt là huyệt nhỏ ngày càng ngứa ngáy, loại ngứa này gần ba mươi năm qua cô chưa từng được cảm nhận. Khuôn mặt láng mịn như em bé cố gắng nín nhịn không cho con quái vật trong người mình thoát ra, khung cảnh này để cho người ta cảm giác càng thương tiếc.

Đáng tiếc bây giờ đứng ở trước mặt Văn Tuyết Doanh đã không còn là một con người bình thường, hắn chẳng qua là một đầu ác ma bị tìиɧ ɖu͙© làm cho điên đảo, đối mặt với khuôn mặt thiên chân khả ái xinh xắn, hắn lại chỉ muốn nhìn thấy ở đó phải xuất hiện sự sợ hãi và dâʍ ɖu͙©.

“ Ba!” Lần này chạm vào mông Văn Tuyết Doanh không còn là bàn tay, mà là một chiếc roi da dài.

“ A —” Văn Tuyết Doanh phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nước mắt từ hốc mắt của cô bắt đầu trào ra, khuôn mặt cũng dần trở nên méo mó. Một roi này hạ xuống cực kỳ tàn nhẫn, đòn đánh xé toạc ra chiếc váy đang bao phủ trên người cô, lộ ra bờ mông trắng như tuyết đầy đặn, chỉ là lúc này trên cái mông to tròn trắng nõn hiện lên một vết tích màu đỏ dữ tợn, chứng nhận sự tàn nhẫn vô tình của bóng đen.

Mặc dù cô có thích bị ngược đi nữa, nhưng mà phải chịu đòn nặng như vậy, cũng làm cho cô đau đớn không thôi, lúc này cái gì kɧoáı ©ảʍ cũng không cảm nhận được, chỉ có vô tận đau đớn liên tục sinh sôi.

Thế nhưng cho dù cô rơi nước mắt đầy mặt, cũng không thấy được một tia thương hại từ đối phương. Những đòn roi liên tục rớt xuống như mưa, tốc độ rơi xuống mang theo làn gió lành lạnh, từng cái quất lên cái mông đẹp non mềm nhẵn nhụi của cô, không đầy một lát, bờ mông vốn trắng trẻo đã trở nên đỏ rực rớm máu.

“Đừng đánh nữa, van cầu anh, đừng đánh nữa.” Văn Tuyết Doanh khóc lớn, từ khi cô sinh ra đến bây giờ, chưa từng phải chịu chật vật đau đớn như thế này.

Bóng đen dừng tay lại, ánh trăng chiếu lên chiếc mặt nạ, lộ ra dị thường dữ tợn, khóe miệng của hắn cong lên một vòng giễu cợt nói: “ A, không phải là mày có chết cũng không cầu xin tao sao?”

Văn Tuyết Doanh cúi đầu xuống, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô cảm giác cực kỳ khuất nhục, nhưng càng nhiều hơn là sự e ngại, đầu tiên là sự bất lực trong bóng tối, lại thêm bị những đòn roi đó quất đến vô tình, cô thật sự đã sợ người trước mắt này.

“ Ba!” Tay hắn cầm chiếc roi da rung lắc ở trong không trung, phát ra một tiếng vang nhỏ, nhưng mà âm thành này truyền vào trong tai Văn Tuyết Doanh lại giống như sấm sét, thân thể của cô không tự chủ được run lên lẩy bẩy.

“Tao hỏi mày đấy, điếc hay sao?” Âm thanh của bóng đen lần nữa vang lên.

Giọng nói này như là ác ma thì thầm ở bên tai, để Văn Tuyết Doanh càng thêm sợ hãi. Văn Tuyết Doanh dùng thanh âm run rẩy hồi đáp: “ Tôi... Tôi nghe thấy được.”

“ Nghe được còn không trả lời, mà xem lại mày nên xưng hô như thế nào?” Bóng đen đứng yên ở nơi đó, hai con mắt sâu như biển nhìn chăm chú Văn Tuyết Doanh.

“ Tôi...... Á đau!” Văn Tuyết Doanh vừa phun ra một chữ, một đòn roi liền không chút thương hoa tiếc ngọc nào hạ xuống, rơi vào trên lưng của cô, cái váy kia vốn đã rách nát lại chịu thêm một roi này tử triệt để đứt ra, tuột xuống từ trên người cô, chỉ còn lại chiếc áo ngực che lấy hai núʍ ѵú ở bên trong. Cơ thể gợi cảm không giống như những người đàn bà tầm thường ở ngoài kia, bại lộ ra trong không khí làn da trắng nõn mượt mà, giống như là một khối ngọc quý trắng toát, tìm không ra chút tì vết, cặρ √υ" đầy đặn cùng với bộ mông nẩy nở không phù hợp với lẽ thường được liên kết bởi vòng eo thon gọn. Thật không biết , vòng eo mảnh khảnh như thế làm cách nào để chống đỡ được hai vυ" dọa người kia.

“ Tốt nhất nên nghĩ kỹ rồi nói, bằng không roi của tao cũng không nhẹ nhàng đâu, hơn nữa, nói chậm cũng sẽ bị đánh đấy.” Bóng đen vừa nói, vừa cầm chiếc roi trong tay chậm rãi giơ lên, hắn cố ý giơ rất chậm, chính là tạo cho cô một loại áp lực tâm lý.

Văn Tuyết Doanh không phải loại phụ nữ mạnh mẽ nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, cô chỉ là một người đàn bà bình thường, nhìn thứ vũ khí càng ngày càng dơ cao lên, nỗi sợ hãi tích góp trong một đêm nháy mắt bộc phát, cô vội vàng khóc nói: “ Ô ô, đừng đánh nữa. Con đĩ, tôi là con đĩ dơ bẩn, ngài đừng đánh nữa, tôi phục rồi...... Không không không, là con đĩ, con đĩ dơ bẩn phục rồi.”