Chương 5: Qυầи ɭóŧ tình thú

Giọng đuôi trầm thấp khàn khàn mài đến mức lỗ tai cậu ngứa ngáy, cậu trốn một chút, “Biết rồi, cha đi đi.”

Người đàn ông vỗ mông cậu trai, thu thập một chút liền cởϊ áσ vest trên người, nửa lớn quần dài, lộ ra một thân thịt gân, nghênh ngang ra ngoài.

Cậu bưng bát đũa vào nhà bếp rửa sạch, cầm giẻ lau mặt bàn lung tung, mới đi tới bên cửa, len lén nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa sân rải rác mấy con gà, lại đi ra ngoài, xuống dốc chính là đường lớn trong thôn.

Cậ quay trở lại phòng ngủ, cẩn thận lật tủ quần áo, không phát hiện ra quần áo khác mà cậu có thể mặc. Đều là áo vest và qυầи ɭóŧ của Giản Đại Mông, còn có qυầи ɭóŧ màu đen của cậu, trong lúc bất chợt cậu trai lấy ra một cái hộp tinh xảo, mở ra là một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ mắt lưới nhỏ, xem ra cậu có thể mặc.

Rối rắm nhiều lần, cậu vẫn thay qυầи ɭóŧ tình thú kia, váy cậu đã mặc rồi kìa, còn sợ một cái qυầи ɭóŧ gien ư? Dù sao cũng không có ai nhìn, so với để lộ thứ kia thì tốt hơn, đi tới lắc một lắc không thoải mái.

Cậu rụt về giường, ngẩn người một lát liền ngủ thϊếp đi, lại tỉnh lại nhìn đồng hồ trên tủ, đã gần mười một giờ.

Trong phòng bếp có tiếng lạch cạch, mùi vị cay nồng gợi lên sự thèm ăn, cậu lặng lẽ xuống giường, lẻn vào trong phòng bếp, tấm lưng trần người đàn ông lộ ra, mồ hôi lấm tấm trên lưng ngăm đen rắn chắc, cánh tay tráng kiện đang đảo nồi, một tay chảo múa múa đến mức bếp lửa bùng cháy.

“Bé cưng ăn được cay không?” Người đàn ông đột nhiên nghiêng mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

“... Ăn.” Cậu trả lời một cách ngơ ngác.

Người đàn ông đổ thức ăn trong nồi ra, “Bưng qua, rửa tay, ăn cơm.”

Lúc ra khỏi cửa bếp, hắn sẽ cọ xát, vật sắc ngầm nóng bỏng thật khéo không khéo chống bụng cậu cọ một cái, cậu hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông cười nhếch miệng.

Trong lòng đập thình thịch, cậu bưng đĩa thịt gà thơm ngát kia, lòng bàn chân thiếu chút nữa vấp ngã.

Cậu chính là một con gà chưa được nấu chín, và người đàn ông đang chờ đợi để thưởng thức cậu.

Ăn cơm xong, cậu được ôm lên kháng, người đàn ông sờ người dưới thân, làn da mịn màng của cậu mang theo độ dẻo dai, sống vai trắng nõn lộ ra ngoài váy, đầu lưỡi ướt nóng của người đàn ông khẽ liếʍ da cậu.

Lúc đầu, cậu đã đấu tranh hai lần, nhưng vẫn bị đè bẹp bởi cơ thể trưởng thành nặng nề đó, hài hước như một con gà con.

“Sau này cứ gọi em là Thái Bảo đi, nếu người khác hỏi em, em cứ nói là con trai của Giản Đại Mông, nghe hiểu không.” Lòng bàn tay thô ráp luồn vào trong làn váy, cầm hai cánh mông thịt má nhào nặn, cảm giác kia quá xấu hổ, mặt cậu khẽ ửng đỏ, ừ một tiếng.

“A, sao còn có một cái quần.” Tay người đàn ông chạm vào quần áo thô ráp, cảm thấy có chút kỳ quái.