Chương 8: Chỉ có thể giấu em ở bên dưới (H)

Mông bị Tiếu Khâm khống chế, âm đạo chỉ có thể co rút theo động tác của anh, Lương Lộc bị anh chơi đến không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, đôi vú sưng phồng cọ vào vải lạnh của quần áo anh.

Sau khi đâm vào hơn trăm lần, bàn tay to của anh nắm lấy mông cô bắt đầu nhấc lên, đè xuống một cách mạnh mẽ, để âʍ ɦộ của cô hoàn toàn mở ra, làm cho nó hoàn toàn dính vào xương mu và gốc dương vật. Cái lỗ bị qυყ đầυ cứng rắn áp sát vào, anh bắt đầu xoay eo và hông theo vòng tròn, làm cho các góc của dương vật cùng đầu nấm sục sạo dữ dội mọi ngóc ngách của Lương Lộc.

"Căng quá, sâu quá..." Vách thịt bị trêu chọc từ các hướng, lỗ thịt đã thấy đau nhức. Cánh hoa cùng âʍ ѵậŧ đều bị xương mu và lôиɠ ʍυ rậm rạp của nam nhân bao phủ, cùng với vải quần thô cứng chà xát.

Tiêu Khâm vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ, anh ấn eo cô, giống như đóng cọc, ra sức điên cuồng mà chống đẩy, âm thanh xác thịt va chạm "bạch bạch bạch" nhanh chóng vang lên.

"A.. Đừng… Không chịu nổi… Xin anh… Ahhhh…” Người phụ nữ yếu ớt không thể chịu nổi khi bị chơi như vậy. Tiểu huyệt chỉ có thể yếu đuối ngậm chặt dương vật, mặc kệ sự đâm chọc liên tiếp, cô bất lực ngửa cổ thở hổn hển, chịu đựng sự chống đẩy và va chạm kịch liệt của anh. Sau một lúc run rẩy dữ dội, cô lại lần nữa phun ra nước da^ʍ, rêи ɾỉ thành tiếng.

Tiêu Khâm nhẹ nhàng lắc hông để tận hưởng sung sướng, cảm nhận âm đạo của cô siết càng chặt hơn.

Hai chân cô mềm nhũn buông thõng hai bên đùi anh, hai lần lên đỉnh khiến Lương Lộ lúc này gần như không còn sức, nhưng cô biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, bởi vì Tiêu Khâm còn chưa xuất tinh nên cô không thể ra khỏi cánh cửa này.

Cô khó khăn nhổm người ngồi thẳng dậy, định siết chặt âʍ ɦộ, nhằm thỏa mãn anh càng sớm càng tốt, nhưng chợt nghe ngoài cửa phòng họp, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện đang từ từ tiến lại gần.

Cô hoảng sợ run rẩy nói: "Làm sao bây giờ? Hình như có người tới!"

Ai ngờ, người đàn ông chỉ liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Ồ, đã 4 giờ rồi, hôm nay anh và đối tác có cuộc họp ở đây, bọn họ đến rất đúng giờ."

"Anh!" Lương Lộc thở gấp. Tưởng rằng anh nói đối tác đến họp chỉ là nói đùa để giữ cô lại, không ngờ anh thật sự muốn mở cuộc họp, hơn nữa còn nói rằng sẽ không có ai vào... Quá đáng!

Tiêu Khâm đã bình tĩnh lại, mυ"ŧ đôi môi đang bĩu ra của cô, nói với vẻ không hài lòng: "Anh đã nói trước với em rằng sẽ có một cuộc họp, nhưng do em không tin mà thôi. Nhưng ... bây giờ em như vậy, để anh giải thích với bọn họ, trong trường hợp này... chỉ có thể giấu em ở bên dưới."

Vừa nói, anh vừa nghiêng đầu chỉ vào gầm chiếc bàn hội nghị to lớn, cầm dươиɠ ѵậŧ khổng lồ đang sưng dữ dội, rút mạnh ra khỏi lỗ nhỏ, vang lên tiếng phạch, nhìn cô cười thâm thúy nói: "Làm thế nào bây giờ nhỉ… Nếu anh không hài lòng, ngày hôm nay không thể kết thúc..."