Chương 8: Tôi muốn xem

Thượng Giai cách lớp cách ly nói chuyện với cô, hóng hớt về thân phận khiêm tốn nhưng đầy cao quý của ông chủ mới.

Sau khi các luật sư như họ rời khỏi phòng họp thì tiếp theo là nhân vân hành chính và lễ tân bước vào.

Ngân Hằng là một công ty luật có quy mô trung bình, bao gồm luật sư thực tập, lao công và tất cả nhân viên chỉ khoảng 30 người, phòng họp không lớn, chỉ có thể chưa 10 một lúc.

Cảm thán trước bề ngoài xuất chúng của sếp mới, Thượng Giai lấy điện thoại ra, trong lúc gọi cơm, cô ấy nói nếu được thêm một anh chàng đẹp trai như vậy vào Wechat thì thật tuyệt, trước tiên phải xem vòng tròn bạn bè của anh trước.

Đúng rồi, còn chưa thêm bạn.

Đầu óc Diệp Chu Chu bỗng chấn động, cô rời khỏi trang web, ấn vào nhóm làm việc trong Wechat, gửi lời mời kết bạn cho sếp.

Thượng Giai: "Trưa em ăn gì?"

Diệp Chu Chu: "Em vẫn chưa xem xong."

Thượng Giai: "Sườn heo không? Đúng lúc có suất cho hai người."

Diệp Chu Chu gật đầu, thấy trong Wechat có phản hồi, đã thêm Quý Diên, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện. Dưới dòng chữ nhỏ là một tin mới.

"Bây giờ vào văn phòng."

Diệp Chu Chu không hiểu ra sao, nghĩ chắc là sếp mới muốn cắt giảm nhân sự, liệu cô có bị sa thải không, cho dù bị sa thải cũng phải nói chuyện trước chứ.

Cô còn chưa nghĩ xong thì Diệp Chu Chu đã đi đến gõ cửa văn phòng, khi được cho phép cô đẩy mở cửa ra.

Quý Diên dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống đối diện.

Lần đầu tiên đối diện với ông chủ mới, cô không khỏi căng thẳng, gọi: "Luật sư Quý."

“Thả lỏng đi.”

Quý Diên ngồi trên chiếc ghế da đen thoải mái rộng rãi, chân dài vắt chéo, ngả người ra sau đầy ung dung.

Ngón tay ấn lên phần tư liệu trên bàn rồi đẩy sang phía đối diện, anh nhẹ nhàng nói: "Ở đây có tranh chấp về hợp đồng mua bán nhà đất, cô có hứng thú không?"

Trong tay Diệp Chu Chu đã có hai vụ án, bây giờ cô không có ý định nhận thêm. Nhưng đây là nhiệm vụ đầu tiên do sếp mới giao, cô không thể từ chối được.

Một luật sư nhỏ mới tốt nghiệp được hai năm như cô, tự dựa vào bản thân gần như không nhận được vụ án nào, sau một vài năm thăng cấp lên luật sư cấp ba rồi thay đổi chỗ làm.

Cũng may mắn mấy ngày sắp đến vụ án tham ô sẽ được xét xử và đóng án.

Diệp Chu Chu cắn răng nhận vụ án, nhưng sắc mặt rất bình tĩnh. Quý Diên gửi cho cô một file điện tử rồi dặn dò mấy câu.

Giờ ăn trưa.

Thượng Giai ngồi đối diện cô, vừa gặm xương, vừa hỏi: “Luật sư Quý gọi em vào văn phòng làm gì thế?”

Diệp Chu Chu: “Giao vụ án cho em.”

Thượng Giai hơi nheo mắt lại: “À.”

Diệp Chu Chu dừng động tác lại, nói: “Có thể do anh ta biết em sắp xong một vụ án nên giao thêm.”

Sau khi tan làm, Diệp Chu Chu gọi điện thoại cho Tô An, cô ấy bảo đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại với một anh chàng trẻ tuổi mới quen, hẹn 10 giờ gặp ở quán bar.

Rất nhanh đến đêm.

Trong lòng nóng rực khó chịu, Diệp Chu Chu ấn mở Wechat, mở một khung chat ra.

“Tôi muốn xem.”

“Nếu hài lòng có thể trả tiền trong một lần? Không tính tiền tháng không?”

Con người luôn tràn ngập mong chờ với những thứ mới mẻ không hiểu rõ, đợi cảm giác mới mẻ qua đi, đã quá quen thuộc lại thấy nhạt nhẽo nhàm chán.