Chương 14: Ngoại truyện: Cướp người

Người như Vương Ước Hàn, sao có thể cam lòng bỏ qua bất cứ thứ gì y cho là thuộc - về - mình, huống hồ Vương Nguyên còn là đứa con trai thất lạc bao nhiêu năm, dù cậu không muốn gia nhập hổ khẩu Vương tộc, y cũng không chấp nhận.

Sáng sớm ngày thứ năm sau khi vụ án khép lại, một chiếc Land Rover màu đen bóng chỉnh chỉnh tề tề đậu trong góc khuất cách cửa cảnh cục 300m, người bên trong không rõ diện mạo hư thực đẹp xấu, nhưng ý định dòm ngó mồi chài thứ gì đó từ cảnh cục là rõ ràng không thể ngờ. Lão bảo vệ chọc cái lỗ thủng trên tờ báo lá cải, thần thần bí bí nói với cậu cảnh viên trực ban bên cạnh: "Này, gần đầy tình hình GDP biến thiên à?"

Cảnh viên đồng chí thức trắng một đêm, lúc này ngáp dài một cái, quẹt ngang khóe mắt đáp: "Có thời gian thì chú đi một vòng xem xe ai đỗ sai chỗ, chú ngồi ở đây quan sát mấy con ruồi bay tới bay lui rồi phán GDP biến thiên thì ai mà tin chú chứ?"

"Tuy rằng không có xe đỗ sai chỗ, nhưng xe đỗ khả nghi thì có đó, không biết cao nhân phương nào đại giá quang lâm hay là phường du côn đạo tặc tới dằn mặt chúng ta nữa. . ." Lão bảo vệ sờ cằm: "Ồ? Cửa xe mở rồi kìa?"

Cậu cảnh viên dụi mắt, cầm lấy kính viễn vọng mini nhìn ra xa, tặc lưỡi cảm khái: "Thiên lý nằm ở đâu chứ, tại sao ngay cả một tên hắc bang cũng đẹp trai hơn lão tử. . ."

"Ủa? Người này trông quen mắt quá?"

"Là lão đại Vương Ước Hàn mà cảnh cục đang phát lệnh truy nã đó."

"Hình như chú đã thấy y ở đâu rồi. . ."

Cảnh viên liếc tờ báo trong tay lão bảo vệ. Trong tờ báo chú vừa mới chọt thủng kia kìa, ngay tại bản mặt người ta luôn ấy. . .

Vương Ước Hàn lúc này đang làm gì?

Dĩ nhiên là chuẩn bị "cướp người".

Mấy ngày nay y đã nghĩ kỹ rồi, con trai của y xa cách bao nhiêu năm hẳn là thiếu tình thương gia đình, tuy y không thể cùng Mặc Vân hợp thành một đôi để một nhà ba người hạnh phúc như mơ nhưng Vương Ước Hàn y thừa sức đem lại quyền lực và tiền tài cho con trai. Mười năm này y đã gây dựng nên sự nghiệp khiến người ta kiêng dè, nữ nhân có ý định bò lên giường y không ít, nhưng Vương Ước Hàn không sinh thêm một đứa con nào, đơn giản chỉ vì hắn ghét trẻ con phiền táo náo loạn. Nay con trai của mình đã lớn, lại còn là dạng ngọc thụ lâm phong - quật cường dũng cảm, là một kẻ mang danh phận "cha" hờ, đại diện cho những con người có dã tâm mãnh liệt, Vương Ước Hàn cực kỳ quyết tâm muốn đem con trai về lại tổ ấm, dù cho bất cứ giá nào đi chăng nữa.

Con trai sống trong hoàn cảnh thiếu trước hụt sau, còn biến thành tên trộm vặt người chê kẻ ghét, một phần cũng là do y không làm tròn trách nhiệm một người cha. Vương Ước Hàn làm trong giới hắc đạo dĩ nhiên không có ý chỉ trích nghề nghiệp của Vương Nguyên, nhưng y chẳng muốn một ngày nào đó bắt gặp đứa trẻ bị người ta đánh vì trộm đồ. Thằng bé sống cô đơn một mình, nay ốm mai bệnh làm gì có ai chăm sóc, nếu thật sự bị đánh đến hấp hối như lần trước. . .y không dám nghĩ sâu xa.

Thế nên khi biết được con trai đang bị một tên cảnh sát đeo bám, Vương Ước Hàn tức tới nỗi suýt hộc máu luôn.

Cầm lấy tấm ảnh một thanh niên tuấn nhã lạnh lùng ném lên bàn, Hàn lão đại híp mắt nguy hiểm: "Là tên oắt ranh ngày ấy sao?"

"Vâng."

"Tìm cách xử lí nó!"

Đối phương e dè: "Lão đại, người này là tâm can của thiếu chủ, nếu chúng ta động tay động chân với cậu ta, chỉ sợ. . ."

"Ngươi cho rằng ta làm việc không cân nhắc nặng nhẹ?" Vương Ước Hàn đập bàn phẫn nộ: "Không gϊếŧ được nó thì mang nó ra giày vò cho nó biết thế nào là hắc bang!"

". . .Lão đại, tên nhóc kia là cảnh sát. . ." Còn là cảnh sát nằm vùng tận ba năm, có thể không hiểu hắc đạo sao?

Nhất thời, Vương Ước Hàn cảm thấy mình đã đυ.ng phải đối thủ truyền kiếp. Y đi đi lại lại, trên đầu mây đen kéo tới như sắp tận thế đến nơi, thủ hạ âm thầm lau mồ lạnh, chủ soái bình thường văn nhã ưu việt, luôn dùng thái độ bình đạm đối diện với vấn đề. Nhưng đó chỉ là chuyện ngày xưa! Từ khi thiếu chủ Vương Nguyên xuất hiện, lão đại đã không còn đủ sức đè nén tâm tình!

Cảm khái a, quả nhiên hổ dữ không (dám) ăn thịt con.

Thủ hạ sợ Vương Ước Hàn mắc chứng uất ức trầm cảm, liền ra chủ ý: "Lão đại, cứng rắn không được, thì mềm mỏng đi?"

Vương Ước Hàn liếc gã một cái.

"Kéo cậu ta về phía mình, trăm lợi bất hại."

Vương Ước Hàn lăn lộn trong giới hắc đạo bao nhiêu năm, sao có thể không chứng kiến qua nam nhân yêu nam nhân, mặc dù hắn không có nhiều kinh nghiệm trong việc làm cho hai đứa con trai thương nhau, nhưng thu phục nhân tâm là chuyện Hàn lão đại rõ hơn ai hết. Khuyên nhủ Vương Nguyên không thành công? No problem, mục tiêu kế tiếp sẽ chuyển đến kẻ gần cậu nhất - Vương Tuấn Khải. Nếu có thể khiến Vương Tuấn Khải không chiến mà hàng quy thuận phe mình, coi như đại công cáo thành.

Vương Nguyên là một người không bị danh lợi mê hoặc, nhưng chắc gì Vương Tuấn Khải không phải?

Vương Ước Hàn sờ cằm, con người ấy mà, sắc tài danh thực thì - năm thứ làm sao thiếu, dù đối phương có là cảnh sát công chính liêm minh, vì dân phục vụ thì cũng là nhân loại, sao có thể cưỡng lại sức mạnh của chúng? Tỷ lệ thắng trong vụ cược lần này là 99% rồi.

Vương Ước Hàn lão đại vì muốn con trai nhận lại mình mà không từ thủ đoạn, quyết tâm kiên định bước đi trên con đường "rù quến con rể" không có lối về ┐( ̄∇ ̄)┌.

Trở về thực tại, Vương Ước Hàn làm việc quang minh chính đại - vì lợi ích lâu dài, thắt chặt tình đoàn kết nên bỏ qua sĩ diện, bỏ qua nguy hiểm, chạy đến cảnh cục lôi kéo quan hệ. Y đợi từ sáng đến trưa cũng không thấy Vương Tuấn Khải đến cảnh cục, thầm nghĩ, lẽ nào hôm nay cậu ta không có đi làm? Tra xét một hồi, không phải nghỉ phép mà là Vương Tuấn Khải đã ở cảnh cục từ tối hôm qua rồi!

Sau đó Hàn lão đại quả thật trông thấy một thanh niên quen mắt ra khỏi cảnh cục, chớp thời cơ lượn tới cướp người!

Vương Nguyên mù mịt nhìn khói xe ầm ầm chạy mất, bên tay trống trơn mới biết Vương Tuấn Khải đã bị bắt cóc mất rồi, mà đối phương còn là người đàn ông kia cơ. Cậu sợ ngây người, lúc này vội báo cảnh sát! Nhưng Vương Tuấn Khải không phải cảnh sát sao? Chắc không có vấn đề gì đi?

Vương Nguyên đi tới gần phòng bảo vệ, huơ tay: "Nhân thủ của chúng ta có đủ ba mươi người không?"

Lão bảo vệ: "Để làm gì?"

"Huy độn lực lượng cứu Vương cảnh quan, ảnh vừa bị xã hội đen bắt cóc rồi."

". . ."

Nói chung cũng không đến nỗi giật gân.

Về phần Vương Tuấn Khải, sau khi bị cướp giữa ban ngày thì cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Ước Hàn ở ghế phó lái, thấy y không có động tĩnh gì cũng lãnh đạm giữ kẻ, quan sát xem tên này rốt cuộc muốn gì ở hắn.

Sau đó hắn bị đưa đến công ty bất động sản của Vương Ước Hàn.

Thủ vệ từ dưới nhìn lên, tự hào nói: "Đây là tổng công ty bất động sản Hàn Vương, là công ty mẹ lớn nhất quản lý các công ty con chi nhánh trong và ngoài nước, lợi nhuận thu về mỗi năm tính đến mười hai con số không, dàn nhân viên hùng hậu đầy đủ các tính năng chuẩn mực của một người yêu công việc. . ."

Vương Tuấn Khải: ". . ." Đang quảng cáo công ty hả?

Thủ vệ nói nhiều như vậy mà cảnh quan tiên sinh chẳng chút dao động, liền cho xe chạy đến chỗ khác.

Sòng bạc casino.

Vương cảnh quan cười như không cười: "Muốn tôi tóm gọn cả ổ không?"

Thủ vệ nheo mắt, tiếp tục di chuyển.

Lần này là một quán bar quý tộc trong giới thượng lưu.

Vương Tuấn Khải còn chưa kịp xù lông, Vương Ước Hàn vẫn luôn im lặng - đột nhiên lên tiếng: "Đây là nơi kinh doanh hợp pháp."

"Tôi không phải quý tộc."

". . .Có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ."

"Tôi không phải sắc quỷ."

". . . . .Có rất nhiều rượu ngon."

"Càng không phải tửu quỷ."

Hàn lão đại híp mắt nguy hiểm, Vương cảnh quan điềm nhiên nhìn lại.

". . .Đi tiếp." Thủ vệ thở dài một tiếng.

Cuối cùng, xe dừng lại ở trước cổng công viên hải dương Chimelong, biểu cảm trên mặt Vương Tuấn Khải mới giãn ra một chút.

"Tôi nghe nói trước đây cậu cùng con trai tôi từng đến đây?"

". . ."

"Nếu hai người có ước hẹn gì đó, tôi cũng không quan tâm. Nhưng tôi không muốn con trai mình bị bất kỳ ai làm tổn thương."

Vương Tuấn Khải cười nhạt: "Ông có tư cách nói câu đó sao?"

". . ." Quả thật không khiến người ta có cảm tình được.

"Tôi biết ông muốn làm gì rồi." Vương Tuấn Khải nhếch miệng: "Chuộc lỗi với Vương Nguyên chứ gì? Dùng cách này cũng quá là ấu trĩ rồi đó."

Vương Ước Hàn đè xuống cơn giận.

"Nhưng cũng không thể phủ nhận ra là có chút ít hiệu quả. Nếu ông thực sự muốn cậu ấy có thể chấp nhận một người cha như ông thì nên làm việc thiện nhiều một chút, tốt nhất là về sau buông bỏ đồ đao, tẩy trắng sự nghiệp. Tôi không phải Vương Nguyên, tôi không biết cậu ấy có đồng ý tha thứ cho ông hay không, nhưng ít nhiều cũng làm cho cậu ấy không còn ác cảm với ông nữa. Thời gian không thể quay lại trước kia cho nên muốn bù đắp không hề dễ dàng, nhưng cách mạng phải trường kỳ kháng chiến, đạo lí này chắc ông cũng hiểu."

Vương Tuấn Khải nói xong, đá văng cửa xe nhảy ra ngoài, hơi mỉm cười: "Nếu ông có thể vì cậu ấy mà trở thành một người tốt cho xã hội, biết đâu cậu ấy sẽ nghĩ lại."

Vương Ước Hàn không nói gì, dường như đang suy nghĩ.

Vương Tuấn Khải chẳng biết y có thay đổi hay không, nhưng dám chắc từ nay y sẽ không còn làm phiền Vương Nguyên nữa. Hàn lão đại là người thông minh từ một suy mười, phải biết mình nên làm gì trong tình huống này, không cần hắn nhiều lời.

Có điều, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

Một chiếc BMW tạt ngang qua hốt Vương cảnh quan - đang lang thang trên đường - đi mất.

"Tôi có việc muốn cậu giúp đỡ, Vương cảnh quan."

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc nhìn Mặc Vân khẩn thiết cầu xin, khóe môi giật giật co quắp.

Ngày hôm nay ra đường bước nhầm chân rồi.

. . .

Vương Nguyên cùng lão bảo vệ và cậu cảnh viên ngồi trong phòng cắn hạt dưa, nhìn kim đồng hồ chạy đến con số sáu huyền thoại, nhịn không được hỏi: "Bao giờ thì Vương Tuấn Khải mới về?"

"Yên tâm, chuyện này không hiếm lạ, cậu ta thừa sức đối phó."

"Nghe ông nói vậy thì tôi cũng an tâm rồi."

Thế là lại ngồi cắn hạt dưa.

Vụ án cướp người vẫn còn tiếp tục. . .

HOÀN PHIÊN NGOẠI

TOÀN VĂN HOÀN