Chương 8: Lời thật lòng quá mạo hiểm

Mơ mơ hồ hồ nâng mí mắt nặng trĩu, nhìn bóng dáng cao lớn đứng trước cửa phòng.

"Vương cảnh quan, là anh phải không?"

". . ."

"Vương Tuấn Khải?"

Thử thăm dò hỏi tên đối phương, kết quả chỉ nhận được một sự im lặng khác thường.

Hơi ngẩn ra một chút, muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc, đối phương chậm rãi bước lên vài bước, gương mặt ẩn trong bóng đêm cuối cùng cũng lộ ra, đúng là Vương Tuấn Khải. Mọi khi tuy là thường hay giận dữ hờn mát cùng khó chịu nhăn nhó các loại, nhưng Vương Tuấn Khải chưa bao giờ làm mặt lạnh với mình.

Hóa ra khi hắn ta nộ khí âm trầm là như thế này sao? Giương mắt nhìn lên đồng tử đen ngòm, khẽ gật gù, cũng rất ư là đáng sợ.

"Vương cảnh quan? Anh đến cứu tôi sao?" Trong bóng đêm vang lên thanh âm của chính mình, vô cảm cùng hờ hững, dù trong lòng rõ ràng là muốn hắn đến cứu, nhưng vẫn không khống chế được mà lộ ra xa cách: "Vương cảnh quan, anh. . ."

Vương Tuấn Khải giơ tay lên, làm một tác dừng, bàn tay vẫn giấu phía sau đột nhiên đưa ra một vật, ánh sáng nhu hòa leo lét như vầng trăng bạc nhẹ nhàng lan tỏa khắp bốn phía, len lỏi và luồn lách đến từng ngóc ngách trong phòng, sáng tỏ những nơi u ám nhất, kể cả trái tim không ngừng đập mãnh liệt kích động khôn cùng.

Hô hấp nghẹn lại rồi.

Trên đời này, có một thứ mà chỉ cần bản thân vô tình nhìn đến, sẽ gợi lên vô số mảnh ghép chồng chéo ngất ngưởng. Tan vỡ và nhỏ bé như những vụn gỗ bị kẹt giữa vô vàn ký ức xếp xó đầy bụi mờ, thỉnh thoảng sẽ đợi lúc con người ta sơ ý mà bỗng dưng trỗi dậy, bỗng dưng hiện ra, rồi cứ như vậy mà vươn những bàn tay nhìn như vô hình nhưng lại chứa đầy gai góc bén ngọt quấn chặt lấy hơi thở, từng chút một cào rách tâm can máu chảy đầm đìa, tước đoạt cái mà con người gọi là lý trí.

Chỉ xin một lần, có thể bình tĩnh đối diện với ám ảnh, mà trong suốt thời gian thật dài vẫn luôn nỗ lực xóa trắng - chỉ một lần, để có thể từ bỏ nhận định rạn nứt huyễn tưởng và viễn vông của chính mình.

. . .

Vương Nguyên bừng tỉnh, ánh mắt mông lung đầy sương mù ngơ ngẩn nhìn trần nhà, Vương Tuấn Khải vẫn luôn chú ý đến cậu theo phản xạ cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt mệt mỏi ráng ngời lóe kinh hỉ: "Vương Nguyên?"

Vương Nguyên co rụt người, mắt mở to, mặt nạ oxigen cũng bị cậu giật vứt xuống giường. Thiếu niên như con thú nhỏ gầm gừ đe dọa kẻ dám đến gần mình, trên người quấn băng chi chít cùng những vết thương nông sâu khác nhau khiến người ta lạnh xương sống, nhanh chóng lui vào góc chăn, hất văng bàn tay muốn kìm cậu lại của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải ương ngạnh duỗi tay tới, siết chặt vai Vương Nguyên.

"Có tỉnh hay chưa, nói cho tôi một tiếng?"

". . ." Vương Nguyên cứng đầu giãy giụa, tầm nhìn đặt tại vật gắn trên nắp bình nước, rốt cuộc không vùng vẫy nữa.

Vương Tuấn Khải dù ngốc cũng là kẻ đã có thâm niên nhiều năm quan sát sắc mặt kẻ khác, nhận ra bất thường không chỉ đến từ hắn mà còn thứ đang bập bùng cháy sáng soi rọi căn phòng, nhanh chóng thổi tắt nó đi, cây nến mất đi khí cung cấp lập tức tắt ngóm, khói xám nhàn nhạt mang theo mùi sáp lượn lờ trong không gian, đáng tiếc nơi này chỉ còn lại một màn đêm tăm tối nên không ai nhìn thấy.

Ánh trăng bạc xuyên qua mành cửa rót từng dòng nước nhẹ hẫng, lặng lẽ quấn quít bám lên mái tóc người ngồi trên giường bệnh.

"Vương Tuấn Khải?"

"Cuối cùng cũng chịu tỉnh?"

"Tôi. . .đang ở đâu vậy. . .?" Vương Nguyên xoa xoa trán, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong phòng, nhăn mặt nhíu mày: "Nếu nơi này là bệnh viện thì cầu cho con trúng độc đắc tuần này đi."

"Tôi không biết là ngoài trộm vặt cậu còn mê tín dị đoan nữa đấy. Mấy cái trò thắng thua do vào vận số đó chẳng chút hay ho, tốt nhất là cậu nên bỏ mộng làm giàu bằng tiền thiên hạ đó đi."

"Anh dựa vào đâu mà không tin tôi thắng? Để tôi tính xác suất cho anh xem, Đại lục có một phẩy ba tỷ người, mỗi ngày phát x tờ vé may mắn, vị chi là. . ."

"Mới vừa tỉnh lại đã bắt đầu lo kiếm tiền. . ."

Vương Tuấn Khải thiếu chút nữa không bắt được tư duy của bạn nhỏ đạo tặc, giơ tay muốn gõ đầu cậu ta một cái, nhớ rằng Vương Nguyên vẫn còn chấn thương đầu không nhẹ, liền chuyển thành xoa hai cái, làm cho mái tóc vốn không gọn gàng lại càng rối tung. Trong bóng tối cái gì cũng không chân thực, so với cảnh mộng ban nãy có chút giống nhau, nhưng Vương Tuấn Khải này không phải là kẻ lạnh lùng vô sắc trong mơ, Vương Tuấn Khải chân chính ngoài đời, có máu thịt, có nụ cười, cũng có nội tâm thẳng thắn yêu ghét phân biệt. Vương Nguyên lẳng lặng nhìn hắn, thầm nghĩ, người này cho dù chỉ là một kẻ chưa quen biết bao lâu, khô khan vô vị chẳng có phong độ, lúc nào cũng hướng về chính nghĩa lẽ phải, tôn thờ bạch đạo giang hồ, tổng kết, so với cậu thật đúng là một trời một vực. Có điều, thời gian cậu tưởng niệm những thứ đâu đâu còn dài hơn nhớ đến hắn, nhưng tại sao cứ mỗi lần gặp nguy hiểm, người đầu tiên nghĩ tới lại chính là Vương Tuấn Khải.

"Con heo nhà cậu ngủ mất năm ngày liền, còn chạy trốn trước mặt tôi, xem tôi làm thế nào trừng phạt cậu!" Hắn nhếch miệng nhe răng, một bộ "tha cho cậu tôi không phải Vương cảnh quan" khiến Vương Nguyên sửng sốt, mãi sau mới nắm góc áo e thẹn cúi đầu, ngượng ngùng đáp: "Người ta, người ta biết là anh muốn phạt người ta cái gì rồi. . ."

"Tôi sẽ không vì lời nói của cậu mà bỏ qua cho cậu đâu." Vương Tuấn Khải hít một hơi, trong bóng tối quang mang phát ra từ đôi mắt hắc diệu thạch, như mũi tên xuyên thẳng qua ngực Vương Nguyên: "Bắt đầu từ giờ phút này, những lời cậu nói có thể xem là bằng chứng trước tòa."

"Ha ha, câu này thực quen thuộc, không nghĩ tới Vương cảnh quan anh cũng xem TV nhiều ghê gớm. . ."

"Vương Nguyên, hai mươi mốt tuổi, nghề nghiệp tự do, có một em trai nhỏ hơn mình ba tuổi, hiện đang là nhân viên tập sự ở tổng công ty vệ sĩ Sword. Ngày 3 tháng 11 năm 20xx, cậu chính thức bị cảnh sát truy bắt vì bị nghi ngờ là thành phần can dự vào vụ phóng hỏa gϊếŧ người với số người tử vong là mười và bị thương hai mươi, địa điểm tại một nhà kho chuyên vận chuyển hàng hóa ở ga tàu điện ngầm Trùng Khánh. Lệnh truy bắt đã kéo dài đến hôm nay, hiện giờ cậu chính là người được cảnh sát theo dõi, trong thời gian chấp hành lệnh cậu tạm thời không có quyền tự do, cho đến khi cảnh cục hoàn toàn phá xong vụ án."

Vương Nguyên ngó nghiêng, rụt người ôm đầu cào tóc: "A. . .đầu tôi đau quá. . ."

". . ."

"A, đau không chịu nổi nữa. .."

"Đừng vờ vịt, bác sĩ nói là chấn thương của cậu. . ."

"Bác sĩ nói là nói tình hình lúc đó, cùng bây giờ có giống nhau đâu. . .Ah nhức quá nè, tôi không muốn nghe cái gì a. . ."

Vương Tuấn Khải câm nín nhìn Vương Nguyên nhập vai đến vô cùng xuất thần, suýt nữa đã quên tên trộm vặt này mình đầy bản lãnh, một trăm lẻ tám bộ mặt diễn giả của cậu ta hắn còn chưa có diễm phúc xem hết đâu. Nhìn đến băng trắng một vòng lại một vòng quấn quanh vầng trán của Vương Nguyên, hắn thở dài, xem ra dù có muốn thì hắn cũng không đành lòng lấy khẩu cung cậu ngay bây giờ được.

"Lúc tôi chạy đến. . .Chỉ thấy mình cậu. . ." Không thể nói hiện tại hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, cảm giác hoảng hốt như âm hồn bất tán: "Dù không muốn nói chân tướng sự việc nhưng ít nhiều cậu cũng nên cho tôi biết nguyên nhân và hung thủ đã đánh cậu ra như vậy. . ."

"Uhuhu đầu tôi nhức lắm a. . ." Tên nào đó vẫn còn lăn lộn vật vã.

Vương Tuấn Khải trầm mặc nhìn cậu, vươn tay siết chặt cổ tay Vương Nguyên, nhiệt độ ấm áp bao phủ phần da thịt lạnh lẽo, tương phản đối lập - băng hỏa lưỡng trọng thiên khiến Vương Nguyên có chút giật mình, ngơ ngác cúi đầu nhìn cổ tay quên cả giả bệnh.

"Xin cậu, nói cho tôi biết được không?"

Vương Tuấn Khải hỗn loạn vô bờ, cảm xúc phức tạp lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt cương trực của hắn, làm cho Vương Nguyên cũng bối rối theo.

"Thật ra cũng không có gì. . ."

Đệch, tại sao Vương cảnh quan lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ như thế này?! Phải chăng hắn trúng tà? Hay là vốn dĩ cậu còn chưa tỉnh lại.

Vương Nguyên rối rắm vò tóc, ái ngại hỏi hắn: "Muốn nghe thật sao?"

Đối phương gật đầu cái rụp, chẳng hiểu ý cậu đương tâm sát phạt, chả chừa chút đường thở cho Vương Nguyên.

"Đó là một hồi cố sự dài.. ." Vương Nguyên ưu thương ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, tấm mắt chạm đến cây nến trên nắp bình nước thì lập tức tụt dốc không phanh: "Cái đó ở đâu ra vậy??"

"Bệnh viện bị hỏng nguồn điện, vì phải dùng số điện từ máy phát hỗ trợ cho khoa phẫu thuật cùng các bệnh nhân biến chứng trở nặng nên kẻ đã qua giai đoạn nguy hiểm như cậu dĩ nhiên là bị bỏ qua." Vương Tuấn Khải đáp: "Tôi lại ghét bóng tối nên đành thắp nến. . ."

Khóe miệng Vương Nguyên giật giật: "Anh dùng đèn điện thoại không phải là xong rồi sao?"

"Hết pin rồi."

. . .Vương Tuấn Khải chàng cảnh sát này, quả là dương quang xán lạn, còn tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường.

"Vấn đề của cậu đã xong chưa?"

"A?"

"Giờ đến lượt tôi."

"Ah. . ." Vương Nguyên duỗi móng vuốt yếu ớt phát biểu: "Nếu tôi nói đó là bí mật của mỗi người chúng ta thì anh có vì vậy mà tha cho tôi không?"

"Không thể."

"Vì sao?! Nghe nhật ký riêng tư của người ta mà anh không có một chút ngần ngại nào?!"

"Đây là công vụ."

"Hừ, già mồm cãi láo."

". . .Đây là công vụ."

"Hừ hừ, tôi một chút cũng không tin anh!"

". . . . .Đây là công vụ."

"Hừ hừ hừ. . ."

Rốt cuộc, vẫn không có cách nào cạy miệng tên nhóc ương ngạnh này moi ra cái gì.

Vương Tuấn Khải ở lại "chăm sóc người bệnh" đến tối, không phải hắn việc tư trên công mà là Vương Nguyên lại dở cơn bám người, nói là phòng bệnh không có đèn không có điện gì đó quá là đáng sợ, người yếu ớt còn đang mang nhãn dán như cậu giá trị vũ lực bằng 0, lỡ như có thứ tà môn nào hiện lên quấy nhiễu thì có phải là chết oan một trang hào kiệt hay không? Vương Tuấn Khải Vương cảnh quan khí huyết cương dương, trên đầu phát ra vầng hào quang chính nghĩa, còn sợ lũ yêu ma ô hợp chạy đến phá hoại sao?

Nếu thực sự có thứ tà môn xuất hiện, phỏng chừng đều bị thành tích gây họa của cậu dọa chạy --- Vương Tuấn Khải đại nhân lần đầu tiên bị coi là vật trấn phong thủy cho biết.

May là cuối cùng cũng có điện lại.

"Aiii, ở bệnh viện thật đúng là chán chết. . ."

"Mới nằm có vài tiếng mà cậu đã than thở gần bốn mươi lần rồi."

". . .Anh rỗi hơi đi đếm tiếng thở dài của tôi, còn không bằng gọt dùm miếng táo đi."

Vương Tuấn Khải muốn nói "tự mình động thủ đi" nhưng chữ còn chưa ra khỏi miệng đã bị một âm thanh rụt rè cắt ngang: "Hay. . .hay là để em gọt cho."

Hai tên đàn ông đồng loạt nhìn về phía nữ sinh đứng trước cửa phòng. Người kia cao chừng mét sáu, mặt mũi thanh tú tinh xảo, mặc đồng phục học sinh cấp ba, hai tay xoắn xuýt vào nhau trông có chút khổ sở. Vương Tuấn Khải nhíu mày, đây là bạn Vương Nguyên? Không đúng, cậu ta đâu có đi học?

Lẽ nào là. . .bạn gái?

Nhất thời ánh mắt bắn về phía Vương Nguyên có chút vi diệu.

"Này làm gì nhìn tôi ghê thế a. . .Kia, anh có thể-. . ."

"Hiện giờ cậu là nghi phạm." Vương cảnh quan lẽ thẳng khí hùng đáp, nhất quyết cắm chốt ở đây, vẻ mặt ghi rõ bốn chữ "công chính liêm minh" tuyệt không có nửa phần chột dạ.

Người tới đương nhiên là Đình Đình.

"Em trốn mẹ ra đây, em nghe nói anh nhập viện, em xin lỗi, em. . ."

"Được rồi, cũng không phải lỗi của em."

"Đều tại em không tốt, để mẹ biết chuyện của chúng ta. . ."

Vương Tuấn Khải trong lòng có một đàn Alpaca rần rần chạy qua, mặt lạnh thả áp suất thấp ở một bên chăm chú nghiên cứu cây nến, một bên dựng lỗ tai nghe ngóng.

Đình Đình đi đến bên giường, mắt con thỏ hồng hồng nhìn Vương Nguyên: "Những lời hôm đó nói với anh đều là giả, em thật lòng. . .thật lòng. . ."

"Đừng nói nữa." Vương Nguyên đánh gãy lời cô bé, ngẩng đầu: "Trước giờ anh chỉ xem em là bạn, anh thậm chí còn tưởng người em thích là Tiểu Văn."

"Em. . .Là vì mẹ em sao?" Đình Đình có chút sốt ruột: "Mẹ em. . ."

"Đúng, mà cũng không đúng." Vương Nguyên lắc đầu, nhếch miệng nói, lần đầu tiên Vương Tuấn Khải và Đình Đình cùng nghe thanh âm cậu lạnh lẽo đến vậy: "Đến tột cùng, không vì cái gì cả. Đình Đình, mỗi người chúng ta đều có quyền mơ mộng, nhưng huyễn hoặc rốt cuộc cũng chỉ là vọng tưởng, vĩnh viễn cũng không thành sự thật. Đã khuya rồi, em đừng làm khó các vệ sĩ nhà em nữa, em nghĩ mình đã chạy thoát nhưng thật ra bọn họ vẫn luôn ở sau lưng nhìn em."

Đình Đình ngỡ ngàng.

Sau đó, cô bé bị đưa đi.

"Cậu không thích cô bé sao?" Vương Tuấn Khải thăm dò hỏi, liền thấy Vương Nguyên trợn mắt: "Anh không tin tưởng người ta hả? Người ta moi tim móc phổi cho anh xem nha. . .Đùa thôi, tôi đây là tên phường đạo tặc sao dám đọ cùng thiên kim bách phú, muốn hốt xác nhau phỏng? Tôi tốt nhất cứ làm một kẻ du hủ du thực lượn lờ đầu đường xó chợ, cùng Vương cảnh quan chơi rượt bắt, mỗi ngày đánh quái nói chuyện yêu đương!!"

". . .Cậu cứ mạnh miệng đi, tôi về đây."

". . . . .Bỏ rơi người ta nhanh quá nha. . ."

Trước khi rời khỏi, hắn đứng trước cửa, không quay đầu lại hỏi: "Cậu không thích nói tôi cũng không ép cậu, nhưng mà, có thể trả lời tôi hay không, hôm đó. . .Cậu tự mình rời đi hay là bị người ta bắt?"

Vương Nguyên gặm miếng táo, mẫn cảm nghe thấy ngữ điệu hắn có hơi kỳ lạ, buông miếng táo xuống, nghiêm túc nói: "Vấn đề này có thể trả lời."

Cậu thở hắt ra: "Tôi bị bắt."

Đương nhiên là như thế.

Trong lòng Vương Tuấn Khải mất mác được lấp đầy, nhưng song song bên cạnh đó, giả thiết đã suy diễn mấy ngày qua cũng dần trở nên rõ rệt.

Hắn phiền muộn đóng cửa phòng, chân vừa mới dời bước đã thấy Chu Dương từ xa chạy tới: "Vương Tuấn Khải, chuyện ở ga tàu điện ngầm Trùng Khánh đã có tiến triển."

"Nói nghe thử?"

"Đội trưởng đang ở đó, cậu có thể tới hỗ trợ, sẵn tiện tìm hiểu kỹ tình hình hiện giờ."

"Được, vậy tớ đi trước."

"Nha, chỉ cách xa có một chút thôi mà, cậu đừng có buồn ha!"

". . .Buồn cái đầu cậu!"

Chu Dương chăm chăm nhìn Vương Tuấn Khải chạy đi rồi, nụ cười trên mặt nhạt dần, nói với hai cảnh viên đang ở trước cửa: "Chỗ này có tớ rồi, hai người đi trước."

Cửa phòng bị đẩy vào, Chu Dương đưa mắt nhìn cậu trai bó gối tư lự, đối phương thấy có kẻ bước vào lập tức ngẩng đầu: "Sao anh còn chưa đi-. . ."

Chữ cuối cùng kẹt lại trong miệng, Vương Nguyên mở to mắt, đồng tử mãnh liệt co rút.

Hết Chương 8