Quyển 4 - Chương 13: Sét Đánh Giữa Trời Quang (H)

Cánh môi Lăng Thiên Vũ bị ma sát đến đỏ ửng, bên khóe miệng còn vương chút dịch trắng dư thừa, hắn nuốt ực vài ngụm mới từ từ ngẩng cao đầu mỉm cười.

"Đường nhi... thích không?"

Ánh mắt Vũ Đường mơ màng, giấu sau con ngươi là sự tan rã hoang đường, cậu hơi run run, thanh âm lại cố gắng ra vẻ hưởng thụ.

"Thích... vậy đến lượt ta giúp huynh."

Lăng Thiên Vũ ngẩn người, hắn như gặp phải ảo giác, trôi qua hai giây liền cảm nhận được đầu ngón chân tinh sảo mịn màng mơn trớn.

Cẳng chân Vũ Đường trắng muốt, cậu khẽ nâng lên đặt trước cằm hắn, lướt nhẹ qua yết hầu, một đường trượt xuống l*иg ngực cũng không có dấu hiệu dừng lại, tới cùng là biến mất vào trong làn nước.

Ẩn dưới biên sóng lăn tăn, mu bàn chân kiều mị cọ cọ, khıêυ khí©h đũng háng hắn cộm lên, lôi kéo tầm mắt phải hướng xuống.

Chính lúc này, Vũ Đường vận hết nội công, biến linh lực thành một đạo kình phong chớp nháy, cậu vươn móng vuốt nhắm đến chiếc mặt nạ bạc phía trước, giật phăng.

Đùng đoàng... sét đánh giữa trời quang!

Vũ Đường trợn trắng mắt, miệng kinh hô hoá đá.

“Sư phụ.”

Run rẩy lắc đầu, chiếc mặt nạ rơi tõm xuống mặt nước, vừa hay tạo ra từng đợt sóng xô mãnh liệt… ảo giác.... nhất định là ảo giác, hoặc là có kẻ giả danh sư phụ. Loại chuyện kinh thiên khϊếp đảm thế này sao có thể xảy ra.

“Không... không phải... Ngươi ruốt cuộc là ai?”

Nâng bàn chân Vũ Đường vừa mới làm hành động lẳиɠ ɭơ vớt lên khỏi mặt nước, khoé môi Lăng Thiên Vũ hơi gợn, ngón tay niết niết mắt cá chân cậu một hồi, hướng con ngươi đen láy xoáy sâu lên nhìn, cười khẽ.

“Đồ nhi ngoan, chẳng phải ngươi đã nhận ra vi sư rồi ư?”

Trực tiếp nổ bùm bùm thêm mấy đạo quang sét đánh, Vũ Đường nghe rõ thanh âm, nhìn rõ nụ cười, nhận rõ ánh mắt, lòng khó nhịn được phát run.

“S, Sư phụ... tại sao người...”

Hảo cảm giảm xuống số âm, Vũ Đường cảm thấy rất khó chấp nhận, cậu âm thầm liên tưởng Lăng Thiên Vũ đã làm ra một loạt hành động khả nghi dưới danh người xa lạ, tâm lại bùm bùm sợ hãi.

Sư phụ có bao nhiêu bản lĩnh, ám tiễn ban nãy chắc chắn có thể tránh thoát, người không lý nào lại bị thương.

Chỉ có thể là… cố ý?

Nhưng, tại sao chứ?

Chẳng lẽ biết nam nhân kia hạ dược nên muốn lợi dụng chuyện này đi quá giới hạn sư đồ?

Nếu là sự thật thì loại tâm tư đó bắt đầu từ khi nào?

Chưa kể hàng đêm, sư đồ hai người còn ngủ chung một giường, đắp chung một chăn, gối cũng chung một chiếc...

Càng nghĩ càng sợ, Vũ Đường hãi hùng giãy chân ra khỏi bàn tay kia, cả người ướt sũng lùi ngược, lại nhìn đến mớ vải trên người, lộn xộn hở hang quá mức da^ʍ sắc, mặt nháy mắt như nhỏ máu, đỏ càng thêm đậm.

“Sao giờ lại sợ ta rồi?” Lăng Thiên Vũ đạm mạc nhìn, hắn chống tay leo lên mặt bờ, chân cũng không đứng dậy mà dần bò theo Vũ Đường, tiến từng khoảng cách áp sát, thẳng thừng vạch trần ra sự thật.

“Chẳng phải lúc phát tình, người mà ngươi nghĩ tới đầu tiên là vi sư?”

“Tay dưới tiết dục, miệng trên cũng không ngượng gọi sư phụ.”

“Rõ ràng là thích ta!”

“Đòi chủ động hôn ta?”

“Còn để ta giúp ngươi giải dược?”



“Không có... người đừng nói nữa.” Nghĩ cũng không dám chứ đừng nói là có thích thật hay không, Vũ Đường chỉ biết vội vàng phủ nhận, cậu nhớ tới hành động thân mật mới nãy trải qua, người càng lợi hại lùi xa trốn tránh.

Đúng, là do thuốc, cậu... cậu không hề có ý đó...

“Đừng vội vàng phủ nhận.”

Môi Lăng Thiên Vũ cong cong, cười đẹp đến nao lòng, hắn vươn tay chộp lấy cổ chân Vũ Đường, duỗi ra đầu lưỡi đỏ hồng, liếʍ nhẹ lên da thịt.

Viên thuốc đưa cho Ân Phong vốn không phải xuân dược, nó là xuân tâm, chỉ cần tâm có chủ, khát khao nɧu͙© ɖu͙© sẽ bị dược tính khuếch đại, đẩy tới cao trào mà vô thức gọi ra nhũ danh một người.

Nếu tâm Vũ Đường trong sáng, lòng không có quỷ sẽ không bao giờ có một màn động tình vừa nãy.

Bởi vậy, mục đích của hắn chỉ là chờ nghe được đáp án, bản thân cũng không có ý định xuống tay đến bước cuối cùng, ai nghĩ tới, giữa đường lại bị Vũ Đường mê hoặc vạch trần.

“Sư phụ, người đừng liếʍ... hức... nhột... đồ nhi… hức… đồ nhi không muốn.”

Bất chấp một chân tê dại, Vũ Đường hoảng loạn lật người, cậu run rẩy bò đi, lại không biết chính bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Yết hầu Lăng Thiên Vũ khô khốc, con ngươi bùng cháy lửa dục, hắn nhìn thấy y phục Vũ Đường ướt sũng, thịt lưng mơ hồ dính sát, tà vải bên dưới bị sức nặng của nước mà vắt sang một bên, bại lộ ra hai cẳng chân trơn nhẵn, vì trong tư thế bò nhổm nên đường cong mông càng thêm gợi cảm, tròn trịa giống trái đào, giữa khe rãnh còn nở rộ cúc huyệt, kiều nộn phấn hồng đang không ngừng mấp máy.

“A, sư phụ, người điên rồi, thả con ra…”

Đột ngột bị kéo chân, răng môi Lăng Thiên Vũ đã gặm tới bắp đùi, lòng bàn tay to dày còn không biết xấu hổ mà nhào bóp mông thịt, như có như không sượt qua lỗ huyệt.

Điên cuồng giãy giụa, Vũ Đường bò càng nhanh, cả người đều là run rẩy.

Thấy cậu hoảng loạn, Lăng Thiên Vũ cũng có chút xót xa, nhưng đổi lại, hắn càng cảm thấy bi ai cuồng loạn.

“Đúng, ta điên rồi, hơn 800 năm đợi chờ đủ để ta phát điên, vốn chỉ muốn giúp ngươi giải dược, nhưng lại bị chính tay ngươi vạch trần, nếu đã đến bước này, ta cũng không muốn áp chế nữa.”

“Người đang nói cái gì? Đồ nhi không hiểu… A… đừng mà… sư phụ… ưm… người không thể làm thế với con...”

Kinh hoàng suýt ngất, Vũ Đường bị Lăng Thiên Vũ bò giam từ trên xuống, lưng nặng trịch cõng thêm thân thể nam nhân đè ép, l*иg ngực phập phồng xuất hiện thêm một bàn tay vón vào xoa nhéo.

“Tại sao không thể, ta thích ngươi, ngươi cũng rất thích ta mà! Chẳng phải sao?”

Khàn khàn dụ dỗ, Lăng Thiên Vũ ngậm lấy vành tai Vũ Đường, sau lại đáng thương khẩn cầu.

“Chấp nhận ta đi, Vũ Đường.” Thanh âm của hắn có chút đáng thương nhưng hành động lại vô cùng ngả ngớn, không có ý định cho phép cậu từ chối.

Một tay Lăng Thiên Vũ chống đất, một tay ôm ngực cậu, ngón tay liên tục xoa vào hai điểm hạt đậu, nhéo ngắt từ bên này chuyển sang bên kia.

“Hức… ư ưm… k, không thể… ưm… không muốn… hức.”

Vô lực nằm sấp xuống, cơ thể Vũ Đường từng đợt run lên, nụ thịt ti bị se đến đanh đỏ, lại một đường trườn xuống. Lăng Thiên Vũ nắm lấy dương vậ.t của cậu, tuốt vuốt tận qυყ đầυ, đem những cơn tê tê dại dại chạy vào gân mạch.

“Phải không?” Giữ chặt cây thịt đã xuất cương, Lăng Thiên Vũ thổi vào tai cậu cười cười, người này vẫn giống trước, luôn khẩu thị tâm phi, miệng và thân thể hoàn toàn bất đồng, rất dễ chọc cho hắn yêu thích ra tay bắt nạt.