Chương 3.5

Khưu Bạch bị ngón tay thô ráp của anh đυ.ng vào, đau đến kêu lên.

Chu Viễn hoàn hồn, như bị bỏng mà cấp tốc thu tay, cổ họng lăn lăn hai lần, khàn tiếng nói: "Rên cái gì! Rách chút da, nhịn bôi thuốc mỡ lên là tốt rồi!"

Khưu Bạch oan oan ức ức đáp: "...Được."

Chu Viễn thở dài, hơi cúi người xuống: “Tới, tôi cõng cậu."

Khưu Bạch mới không khách khí với anh, dùng cả tay chân mà leo lên, ôm cổ nam nhân: “Đi thôi."

Lưng nam nhân dày rộng, có cảm giác rất an toàn, Khưu Bạch nằm úp sấp ở trên, nghiêng cổ nhìn sườn mặt lãnh ngạnh của nam nhân, cảm giác tim nhảy tưng bừng, hoa sen nhỏ ở đáy lòng lại nở rộ.

Chu Viễn cứu mình một lần, nam nhân này thật đẹp trai, cậu rất thích.

Cậu sẽ không để người đàn ông tốt như thế bị nữ chủ chà đạp đâu, tuy rằng có khả năng cậu cũng không chiếm được...

Khưu Bạch không vui rầu rĩ nghĩ, cảm giác mệt mỏi dần dần chiếm cứ đại não, nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.

Chu Viễn lúc này cũng không đỡ hơn gì, đầu Khưu Bạch làm ổ ở cổ anh, hô hấp ấm áp cứ phun lên da, cứ như bị lông vũ vuốt ve có điểm ngứa, đến lỗ tai cũng không kiềm được nóng lên.

Anh không được tự nhiên giật giật cái cổ, lại nghe thanh niên trên lưng rầm rì một tiếng, lập tức cứng lại, sau đó lấy lại bình tĩnh, nện bước vững vàng đi xuống núi.

Khưu Bạch là bị đói tỉnh, trời còn chưa sáng, cảm giác bị dịch vị thiêu đốt làm cậu tỉnh dậy, cậu từ trong chăn lấy ra khối bánh hạch đào cuối cùng ăn, uống một chén nước, mới miễn cưỡng dừng cảm giác đói bụng lại.

Nhưng cậu như thế nào cũng không ngủ được, liền cứ thức đến bình minh.

Lúc Lữ Nam tỉnh lại, liền thấy Khưu Bạch mở to hai mắt không chớp nhìn ngoài cửa sổ, doạ hắn sợ hết hồn.

"Cậu sao rồi?"

Khưu Bạch hổ thẹn nói: "Tớ rất khoẻ, chuyện hôm qua thật không phải, đều là do tớ chạy loạn làm mọi người lo lắng."

Lữ Nam vung vung tay: “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, ngược lại là dọa sợ Lưu Vĩ, ngày hôm qua không thấy cậu trở lại, cậu ấy lo lắng đến nỗi cơm cũng không ăn, vẫn luôn tự trách mình không coi chừng cậu."

Lưu Vĩ lúc này cũng tỉnh rồi, nhìn Khưu Bạch không lên tiếng, mà trong mắt lại có sự tự trách cùng áy náy.

Khưu Bạch nhanh chóng an ủi hắn: "Là lỗi của tớ, cậu không cần để trong lòng, huống hồ tớ cũng không có việc gì." Người này cũng quá thật thà rồi, cái gì sai cũng đều ôm đồm vào mình.

Lưu Vĩ lúc này mới lộ ra chút nụ cười, gật gật đầu rồi đi ra ngoài rửa mặt.

Nhìn Lữ Nam đang mặc quần áo, Khưu Bạch nhân cơ hội hỏi: "Tối hôm qua là Chu Viễn đưa tớ về sao?" Cậu ngủ một giấc đến nửa đêm, cái gì cũng không nhớ được.

"Là Chu Viễn cõng cậu về, chúng tớ còn tưởng cậu bị thương, kết quả chỉ là đang ngủ, thực sự sợ bóng sợ gió mà."

Khưu Bạch hỏi: "Vậy anh ta có nói cái gì không?"

"Không có, anh ta thả cậu xuống liền đi."

Khưu Bạch nghe vậy "Ừ" một tiếng, không hăng hái lắm.

Lữ Nam thấy thế còn nói: "Ngược lại là chiều hôm qua phát hiện không thấy cậu đâu, Tô Cẩm rất gấp, vẫn luôn giúp đỡ tìm cậu, nàng là một cô nương tốt, cậu nên đi cảm tạ người ta đi."

Nhìn Lữ Nam cười một cách chế nhạo, Khưu Bạch nhếch khóe môi: “Ánh mắt đó của cậu là có ý gì, tớ với Tô Cẩm chẳng có chuyện gì cả."

"Tớ lại thấy cô nương kia rất yêu thích cậu mà, mấy ngày trước còn đưa đường trắng tới."

Nhắc đến chuyện này, Khưu Bạch vỗ trán một cái: “Cậu không nói tớ liền quên mất phải trả tiền cho nàng. Đường kia là tớ mua từ chỗ nàng, cậu cũng đừng có đi ra ngoài nói lung tung, làm lỡ thanh danh cô gái người ta."

Lữ Nam thấy cậu nói tử tế như vậy, không thể làm gì khác mà gật đầu, lại nhắc đến chuyện khác: “Hôm nay được nghỉ, bọn tớ định đi lên trấn mua ít đồ, cậu đi không?"

"Đi thị trấn? Đi chứ đi chứ!" Khưu Bạch lại cao hứng, mấy ngày nay chuyện mới mẻ lần lượt đến, cậu không còn thời gian đi thương cảm cho vận mệnh đáng thương của mình.

Lúc ăn cơm, Khưu Bạch nhớ lại ngày hôm qua ở đáy động kia chịu đói, cho nên mặc dù vẫn cảm thấy cơm nước khó nuốt, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ ăn xong hết cơm.

Ăn xong cậu mò cái bụng hơi trướng của mình, giống như có một loại cảm giác thoả mãn kì quái, đây chắc là di chứng của việc chịu đói hôm qua đi.

Vì phải đi ra ngoài, Khưu Bạch tự sửa soạn cho mình một chút, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, sạch sẽ tươi mới. Cậu nhìn thanh niên tuấn mỹ trong gương, tự luyến sờ sờ cằm, thở dài nói, đúng là một tiểu soái ca mà!

Khưu Bạch cùng bốn người bọn họ đi tới cửa thôn, một chiếc xe bò đã lẳng lặng đợi ở đó, trên xe đã có hai, ba người, cũng muốn đi lên trấn.

"Nhóm thanh niên trí thức cũng muốn đi lên trấn à!" Lưu đại gia đẩy xe bò nhiệt tình chào hỏi với bọn họ.

Mấy người đều cười gật đầu, mỗi người đưa cho Lưu đại gia hai phần tiền, đây là tiền vé.

Mặc dù bây giờ quốc gia còn chưa cho làm ăn, mà mọi người đều là người trong thôn, nên ai cũng không nói gì, đường lên trấn nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, Lưu đại gia đánh xe đưa bọn họ đi, cũng coi như tạo điều kiện thuận lợi cho người trong thôn.

Khưu Bạch vừa mới lên xe, liền nghe thấy một giọng nữ: “Khưu Tri Thanh, ngồi ở đây nè."