Chương 25.3

Chu Viễn nhìn bóng lưng Tô Cẩm, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, đôi con ngươi đen như mực, như vực sâu lạnh lẽo không đáy, ẩn giấu ở đáy mắt là sự cuồng bạo tàn nhẫn.

Anh trở về nhà, đổ thuốc từ ấm ra bát, nước thuốc trong như pha lê, không có mùi gì cả. Anh không tin Tô Cẩm, nhưng lúc này không còn cách nào khác, chỉ cần có một chút cơ hội cứu bà nội, anh đều muốn thử.

Anh cầm bát lên uống hai hớp, đợi thêm hai tiếng đồng hồ thấy không khó chịu chỗ nào, ngược lại còn thấy đỡ mệt hơn.

Anh thả lỏng một chút, đưa thuốc cho bà nội rồi ở bên cạnh bà cả đêm.

Thần kỳ chính là, bà Chu lúc trước ho khan mãi không ngừng, đêm nay lại không ho nữa, ngược lại ngủ rất say. Khi bà thức dậy vào sáng hôm sau, nhìn thần sắc tràn đầy năng lượng và mắt bà sáng hơn rất nhiều.

Chu Viễn thở phào nhẹ nhõm, xem ra là có thể dùng được.

Anh lại nghĩ đến Tô Cẩm nói muốn mình đáp ứng cô ta một điều kiện, ha, tính cách tham lam và mưu mô của người phụ nữ này trong mắt anh, thật sự quá bẩn thỉu.

Tuy rằng không biết tại sao Tô Cẩm lại cứ quấn lấy mình, nhưng cô ta một lần lại một lần khıêυ khí©h giới hạn cuối cùng của anh, lần này còn lấy bà nội ra để tính kế anh, vậy không bằng nợ mới nợ cũ tính một lượt luôn, để xem cô ta chịu nổi hay không.

Chu Viễn đi đến sân phơi lúa của đại đội, nơi này có một đám nhỏ đang chơi đùa. Anh tiện tay bắt hai đứa trẻ thoạt nhìn lanh lợi đến, cho một đứa một viên kẹo: “Đi tìm Lý Nhị, nói Tô Cẩm ở nhà kho chờ hắn."

Sau đó cho kẹo đứa bé còn lại: “Đi tìm cha mẹ của Tô Cẩm, nói Tô Cẩm hẹn nam nhân đi nhà kho."

Dứt lời, anh lấy ra hai viên kẹo bơ cứng lớn hình con thỏ trắng, kẹo bơ cứng được bọc trong giấy gói kẹo, trên đó có vẽ con thỏ màu xanh, vừa ngây thơ vừa dễ thương.

Mắt hai đứa nhỏ sáng lên, như ngửi được mùi thơm sữa ngào ngạt bên trong, nuốt nước miếng ừng ực.

Chu Viễn nói: "Làm xong chuyện, kẹo này sẽ đưa cho hai đứa, nhưng hai đứa không được phép nói cho người khác biết, nếu không kẹo sẽ không có, biết không?"

Anh lại hạ giọng: “Nếu có người biết, ta sẽ đánh một đứa."

Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa.

Tô Cẩm đã sớm đợi bên sông, cô nắm chặt hai tay, mong chờ Chu Viễn đến hẹn.

Cô lại nghĩ đến nụ cười xinh đẹp của Chu Viễn đêm qua, trong mắt hiện lên một tia tham vọng. Chu Viễn là nỗi chấp niệm trong hai kiếp của cô, chỉ khi kết hôn với anh, cô mới có thể thực sự thoát khỏi kiếp trước đầy bi kịch của mình, như vậy sự tái sinh của cô mới có ý nghĩa.

Sau lưng có tiếng bước chân, Tô Cẩm vui mừng nhìn lại, nhưng giây tiếp theo, hai mắt tối sầm lại không biết gì nữa.

Chu Viễn kéo cổ áo của cô ra, nắm một sợi chỉ đỏ kéo nhẹ, mặt dây chuyền bằng ngọc rơi vào trong tay anh.

Anh tiện tay để vào túi, sau đó khiêng Tô Cẩm lên, men theo đường nhỏ rồi ném cô ta vào trong kho hàng, rồi đổ nửa nồi nước vào miệng Tô Cẩm, dùng ấm nước mà cô ta hôm qua đưa cho anh.

Chu Viễn ném ấm nước đã cạn, lấy ra khăn tay Khưu Bạch để lại cho anh rồi chậm rãi lau tay, trên mặt lãnh đạm hiện lên vẻ chán ghét: “Cô không phải rất thích uống thuốc sao? Tự mình thử đi."

Chuyện về sau không cần Chu Viễn đi hỏi thăm, khắp thôn đều truyền ra lời đồn đãi, tự nhiên cũng sẽ chui vào tai anh mà thôi.

Ngay cả những người ở những thôn lân cận cũng nghe nói rằng con gái của Tô gia không biết xấu hổ cùng Lý Nhị trong kho hàng làm chuyện "giày rách"*, sau đó bị Tô Kiến Quốc cùng mẹ Tô bắt gặp.

*Giày rách = quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước hôn nhân

Tô Kiến Quốc tính khí hung hăng, tưởng Lý Nhị khi dễ con gái nhà mình, đi lên muốn liều mạng với Lý Nhị.

Ai biết Lý Nhị là một tên cặn bã, còn nói lớn tiếng là Tô Cẩm gọi hắn, khi đến đã thấy cô ta cởϊ qυầи áo la hét dụ dỗ hắn, nếu không lên thì hắn không phải nam nhân!

Thôn dân bị tiếng đánh mắng lôi cuốn, bất tri bất giác được ăn một quả dưa lớn, lần này có chuyện để nói với bà con trong Tết Nguyên Đán rồi.

Đượng nhiên những thứ này không có quan hệ gì với Chu Viễn, lúc đó anh đang cầm bát để lấy chất lỏng từ mặt dây chuyền ngọc bích.

Anh nhớ lại lời Khưu Bạch đã nói với anh khi cậu rời đi: “Nếu gặp phải chuyện liên quan đến Tô Cẩm, anh có thể ra tay với mặt dây chuyền ngọc bích trên người cô ta."

Chu Viễn cười lạnh, anh không phải người tốt lành gì, Tô Cẩm dám tìm anh, nên nghĩ đến hậu quả như bây giờ.