Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Chính OOC Rồi!

Chương 44: Tách ra.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này cậu phải suy trì bình tĩnh, vừa vận động não bộ nghĩ cách thoát ra khỏi chỗ này.

Không biết có phải do mệt mỏi quá độ hay không mà cậu thϊếp đi tự bao giờ.

Bên trong hầm giam, hai nữ nhân xinh đẹp ngồi bên trong, dáng vẻ vô cùng chật vật nhưng đôi mắt vẫn luôn cảnh giác với mọi nơi trong nhà giam.

- Cộp cộp.

Tiếng bước chân nên trên đất đều đều tiến tới trước l*иg giam, tà y phục trắng muốt xuất hiện trước mắt hai người làm đôi mắt hai người xuất hiện tia sáng.

- Vân Tiêu, may quá, đệ vẫn chưa bị bắt, mau chạy đi kiếm người...hự!

Yến Thu bất ngờ, cảm giác đau đơn truyền từ bụng cô làm cô không thốt nên lời.

Tâm Liên kinh hoàng đỡ Yến Thu cẩn thận đặt nàng nằm xuống đất.

- Vân Tiêu, sao đệ làm vậy với Thu Nhi?

Thẩm Vân Tiêu vẫn đứng trước l*иg giam, máu nhuộm đỏ cả thanh kiếm chảy dọc theo lưỡi kiếm rơi xuống đất.

Ngươi nọ vận y phục tuyết trắng quả thật không phù hợp với nơi này một chút nào, đối mắt hổ phách không còn linh động chỉ còn sự mờ mịt, lạnh lẽo sắc bén khó thể diễn tả.

Cô ở cùng Thẩm Vân Tiêu không lâu cũng chưa thấy tình trạng này của cậu bao giờ.

Thẩm Vân Tiêu lạnh lẽo bước vào trong l*иg giam, cậu giơ thanh kiếm vận dụng linh lực chém về phái trước làm mặt đất nứt tung một mảng.

Yến Thu kinh hoảng thất thố ôm Yến Thu đang chảy máu khó nhọc nhìn cảnh trước mắt.

- Vân...Vân Tiêu, đệ...đệ...

Yến Thu gắng phát ra thành lời nhưng vị gỉ sét trực trong cổ họng trào lên làm cô nôn ra một búng máu.

Tâm Liên ôm chặt cô, tủi trữ vật sớm bị lấy đi rồi, phải làm sao bây giờ.

Cô nhìn nhìn trên người Thẩm Vân Tiêu thấy cái túi trữ vật của đệ tử, bất kể ai cũng có thể tùy tiện mở ra, cố gắng lết tấm thân nặng nề bị phong ấn linh lực lao đến.

- Cộp.

Thật kinh ngạc, Thẩm Vân Tiêu thế mà không phản kháng cứ thế để cô đánh ngất đi trong buồng giam.

Nhanh chóng đút thuốc cho Yến Thu, thấy vết thương liền lại bằng mắt thường có thể nhìn thấy mới thấy mới nhẹ lòng.

Nhìn Thẩm Vân Tiêu nằm trên đất, mày cô cau chặt lại vẫn cố gắng phá vỡ hai cái ấn phong bế linh lực trên người.

Lúc cô cảm nhận được phong ấn sắp đột phá, dột nhiên Thẩm Vân Tiêu lại tỉnh dậy, đôi mắt tối tăm nhìn cô lảo đảo cầm kiếm bổ về phía cô.

Không kịp tránh né, cô bị kiếm chém một vết sau hoắm trên lưng, máu tưới trào ra bắn tung lên y phục trắng tinh, chết tiệt, phải chết ở đây thật sao?

- Keng.

Tiếng hai vật sắc nhọn va chạm vào nhau rõ mồn một, cô ngẩng đầu lên bắt gặp thân ảnh quen thuộc.

- Tạ sư huynh.

Tạ Quân Lẫm gật đầu với Tâm Liên, Trần Phi Tuấn phi vào theo thấy cảnh này không khỏi ngẩn người.

Hắn không kịp nghĩ nhiều vội giúp Tâm Liên trị thương.

Hai người tu vi cách xa nhau một trời một vực nên có vẻ là hắn đang dồn ép cậu thì đúng hơn.

- Thẩm Vân Tiêu, đệ đang làm gì vậy? Sát hại đô gjf môn là trọng tội đấy!

Hắn hống lên giận giữ, hai hàng lông mày nhíu chặt.

- Chết đi.

Đột nhiên như có lực lượng ngầm nào đó tác động vào Thẩm Vân Tiêu khiến Thẩm Vân Tiêu bộc phát.

Đôi mắt đỏ lòm nhìn về hắn khiến hắn kinh ngạc.

Hấn cố gắng đỡ kiếm của cậu không hề phản đòn, chỉ sợ làm cậu bị thương nhưng các đòn tấn công của cậu xàng lúc càng hung hiểm.

Cũng quanh l*иg giam đã kết một tầng băng lạnh lẽo do linh lự dư thừa đánh ra mà thành.

Hắn dơ kiếm về phía cậu dừng ngay trước yết hầu, khuôn mặt người kia giống như lấy lại thanh tỉnh.

Cả người sụp xuống đất, kiếm trong tay cũng rơi leng keng trên mặt đất, hai bàn tay run run ôm lấy hai bên má.

- Đệ...đệ đang làm cái gì vậy? Đệ..đệ...

Viền mắt của cậu hơi đỏ lên, đôi mắt ngấn nước mông lung sợ hãi.

-Thẩm Vân Tiêu?

Thẩm Vân Tiêu nghe gọi, ánh mắt ngập nước hướng về Tạ Quân Lẫm.

- Đem xin lỗi, đen không biết mình bị sao nữa, đệ...đệ...đệ xin lỗi.

Thẩm Vân Tiêu nức nở quẫn bách không biết nên làm gì.

- Đệ...đệ cũng không biết mình làm sao nữa, tâm trí đệ như bị thứ gì đó điều khiển vậy...

Tạ Quân Lẫm nhìn cậu sâu xa, không ngờ nơi này lại lắm thủ đoạn như vậy.

- Đệ bình tĩnh lại, trước chúng ta phải thớt ra khỏi đây đã, trưởng môn đã phái trưởng lão cùng mấy đệ tử khác tới tiếp viện rồi.

Quả thật đúng như Tạ Quân Lẫm nói, bên ngoài đang rực lửa, không ít nơi bị đốt cháy xém, tiếng đánh nhau, tiếng chạy loạn hỗn tạp trong không gian.

Yến Thu được chữa thương cũng đã hồi phục bảy tám phần, Trần Phi Tuấn đỡ Tâm Liên băng băng vượt qua mấy nóc nhà.

Vυ"t!

- Cẩn thận!

Thẩm Vân Tiêu đi sau cùng cả nhóm, không kịp nghĩ nhiều cậu vọt lên đỡ chiêu, không nghĩ tên kia lạo mạnh như vậy liền một cước bị đánh cho va mạnh vào tường phun ra một búng máu.

- Vân Tiêu!

Hai vị phong chủ thấy tình thế không thể lấy cứng đối cứng liền giúp các đệ tử rút lui.

Đông vực lại sắp ngo ngoe trỗi dậy rồi, không thể chậm trễ.

- Bây giờ chúng ta tạm thời tách ra, Trần Phi Tuấn, ngươi giúp hai vị sư muội tập hợp lại với phong chủ, ta với Thẩm sư đệ ở lại cầm chân, nhanh nhất có thể tìm trợ giúp.

Trần Phi Tuấn nghe hiểu gật đầu, hắn cũng chả phải tên ngốc, thời điểm nháo được thì nháo, thời điểm cân nghiêm túc hắn vẫn nên đặt lợi ích chúng lên đầu.

Nhanh chóng tách ra, Thẩm Vân Tiêu dùng băng tỏa làm mặt đất nhô lên hàng ngàn mũi băng nhọn tiêu diệt hàng ngàn ma vật, trợ giúp Tạ Quân Lẫm.

Chiêu thức mạnh yêu cầu linh lực cũng cấp càng nhiều, dùng chưa đến hai lần đã cạn kiệt vô cùng khó chịu.

Tạ Quân Lẫm cũng biết tình thế không ổn, xem nhòm Trần Phi Tuấn đã rời đi xa cũng liên một mạch kéo theo Thẩm Vân Tiêu rời đi.

Bên rìa phía Đông vô cùng âm u, ánh mặt trời không thể chiếu xuyên qua tầng sương mù dày đặc càng làm nơi này thêm âm u tĩnh mịch.

Hai người chạy xuyên qua rừng, đường núi càng đi càng dập dìu, linh khí cạn làm cơ thể nặng nề, đối với sự truy sát của ma vật đằng sau càng là bất lực.

Trời tuyệt đường người, hai người chưa đi được bao xa đã gặp phải một vách vực, phía dưới đen ngòm một mảnh, quả thật rơi xuống thì thịt nát xương tan.

- Chết tiệt!

Tạ Quân Lẫm quay lại phí sau, ma vật đã tập hợp lại sớm vây xung quanh hai người, cơ hội trốn thoát bằng không.

- Đi thôi.

Tạ Quân Lẫm nắm chặt tay Thẩm Vân Tiêu, như hiểu ý cậu cũng nắm lại càng chặt, tay sư huynh thật ấm, cậu cũng không còn thấy cái vách vực này đáng sợ nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »