Chương 4

Chương 4: Cất súng lại đi chúng ta là đồng chí

Edit/beta: Alicubeo

Trơ mắt nhìn con dê béo nam chính chạy mất, Tô Tây sầu đến hói cả đầu.

Tô Hoài vốn dĩ cũng sầu, nhưng mấy ngày sau đều không thấy Triệu gia đến tính sổ, cuối cùng cũng yên tâm.

Cô thay quần áo, cầm chiếc túi xách mẫu mới nhất chuẩn bị đến công ty, vô tình quét mắt thấy Tô Tây đang than ngắn thở dài, cô có chút nghi hoặc. Từ sau khi bị đánh, em trai nhà mình cứ sai sai.

Thay đổi lớn nhất chính là thái độ của cậu đối với Diệp Thiên Lâm.

Từ kiêu căng ngạo mạn quay 360 độ thành nịnh nọt lấy lòng.

Nhưng mà ngày đó Diệp Thiên Lâm một mình đánh bại một đám bảo tiêu cứu cậu ra, nam sinh nhỏ sùng bái, thay đổi thái độ cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là…Tô Hoài vẫn thắc mắc thân thủ của Diệp Thiên Lâm là từ đâu ra? Nếu vẫn luôn có, vậy dáng vẻ hèn nhát trước kia đều là giả vờ?

Lắc lắc đầu, Tô Hoài quyết định không suy nghĩ đến tên chồng cũ đã ly hôn này nữa, cô đi đến cạnh Tô Tây, hỏi: "Em sao thế?”

Tô Tây ngẩng đầu nhìn gương mặt mỹ lệ của Tô Hoài, nghĩ đến tương lai mờ mịt của Tô gia, nghĩ đến số phận bất hạnh của mình, nhịn không được lại thở dài thườn thượt.

Cậu chỉ muốn tiếp tục cuộc sống nhàn nhã thôi mà, sao mà khó khăn quá vậy?

"Chị, em không sao, chị cứ để em yên tĩnh một mình đi.”

Cậu muốn suy nghĩ về cuộc đời.

"Mấy ngày nay em đều như thế rồi.” Tô Hoài thực sự có chút lo lắng: “Hay là em đến công ty với chị đi, dù sao cũng nghỉ hè nhàn rỗi, làm quen với gia nghiệp trước cũng được.”

Tô gia là do bố Tô xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau khi bố Tô mất liền giao cho Tô Hoài. Lúc ấy Tô Tây còn rất nhỏ, không có cách nào tiếp quản công ty. Giờ Tô Tây cũng đã hơn hai mươi, đã đến lúc nên gánh trách nhiệm này rồi.

Tô Tây nghe Tô Hoài nói như vậy, dường như nhớ tới cái gì, hỏi: “Chị, có phải chị bàn chuyện làm ăn với khách hàng ở biệt thự Vân Hải không?”

"Sao em biết?” Tô Hoài ngẩn người.

“Chị nói chuyện điện thoại em nghe thấy.” Tô Tây tùy tiện bịa lý do: “Có chuyện này thật không?”

“Có thì có…”

“Khi nào?”

“Tối nay á, em hỏi cái này để làm gì?” Tô Hoài kỳ quái nhìn Tô Tây. Tô Tây trước kia có bao giờ để ý đến công việc của cô, sao tự nhiên hôm nay lại có hứng thú?

“Tối nay?” Tô Tây đảo tròng mắt, nói: “Tối nay cho em theo chị đến gặp khách hàng đi.”

“Em?” Tô Hoài hơi có chút nghi ngờ, vừa mới bảo nó đi với mình đến công ty, còn tỏ ra không tình nguyện, sao nhoáng cái đã đồng ý đi rồi?

Tô Tây thấy Tô Hoài không tin, vội vàng túm cánh tay Tô Hoài làm nũng, vẻ mặt đáng thương.

Tô Hoài:…Thế quái nào càng cảm thấy không ổn?

“Vậy đi thôi.” Cho dù thế nào, Tô Tây có thể chủ động nói thế, đã nói lên cậu cuối cùng cũng trưởng thành, trở nên hiểu chuyện hơn rồi, Tô Hoài vui mừng cười cười.

Thật ra Tô Tây đề nghị việc này chủ yếu vẫn là bởi vì, cậu nhớ trong nguyên văn, sau khi Diệp Thiên Lâm rời khỏi Tô gia thì ở trong biệt thự do Triệu Đổng sắp xếp.

Căn biệt thự kia nằm trong khu biệt thự Vân Hải, khu biệt thự nổi danh nhất trong giới thượng lưu của thành phố Hải Thiên, không phải đại gia tài sản trăm con số thì không có cửa ở đây. Mà căn biệt thự Triệu Đổng đưa cho Diệp Thiên Lâm, chính là căn biệt thự huyền thoại được đấu thầu với giá cao ngất ngưởng trong khu biệt thự này.

Có được này căn biệt thự, chính là tượng trưng cho thân phận địa vị.

Mà Diệp Thiên Lâm sở dĩ lựa chọn căn biệt thự này, chủ yếu vẫn là bởi vì biệt thự này nằm ở nơi đầy đủ linh khí, thích hợp cho hắn tu luyện.

Mà phú ông mời Tô Hoài đến nói chuyện công việc vừa lúc ở khu biệt thự Vân Hải, đại gia thèm muốn Tô Hoài lâu rồi, cơm nước no nê xong muốn làm này làm nọ Tô Hoài, Tô Hoài liều mạng hét lên, Diệp Thiên Lâm đang tu luyện ở nhà bên cạnh nghe được, đi đến cứu người.

Tô Hoài cũng bởi vậy mà bắt đầu nhìn Diệp Thiên Lâm bằng con mắt khác.

Tô Tây nghĩ vậy, thầm nói sao chính mình không dứt khoát đi theo cùng? Vừa có thể làm hộ hoa sứ giả (=bảo vệ) cho Tô Hoài, vừa có thể nhân cơ hội tiếp cận Diệp Thiên Lâm.

Bởi vậy cậu liền ngỏ ý với Tô Hoài buổi tối theo cùng.

Vào đêm, khu biệt thự Vân Mây.

Trong một hoa viên của biệt thự nào đó, Tô Tây đang ngồi ở cạnh bàn ăn, nhìn Tô Hoài cụng ly với một người đàn ông trung niên bụng phệ.

Người đàn ông trung niên này chính là khách hàng đêm nay Tô Hoài muốn gặp, Trần tổng của tập đoàn Trần thị.

Lúc này hắn đang dùng một đôi mắt không có ý tốt đánh giá trên dưới Tô Hoài, miệng không ngừng thúc giục cô uống rượu, Tô Hoài không cự tuyệt, cứ uống từng ngụm.

Tuy nhiên tửu lượng của cô chỉ ở mức trung bình, ngày thường cũng hiếm khi tự mình xã giao, lần này bởi vì Trần tổng là khách hàng lớn của nhà họ Tô, cô không dám đắc tội nên mới đích thân đến. Mấy chén xuống bụng, đã ngà ngà say.

Tô Tây híp mắt, đột nhiên thay đổi dáng ngồi lười biếng, giơ tay nhận lấy ly rượu chuẩn bị đưa đến chỗ Tô Hoài, nói: "Trần tổng, chị của tôi đã uống nhiều rồi, còn lại để tôi thay chị ấy uống đi.”

Mắt Trần tổng đυ.c ngầu nhìn về phía cậu, khẽ cười nói: “Mới có mấy chén đã không được, thành ý của Tô gia các người chỉ có vậy?”

Tô Tây ngoài cười nhưng trong không cười: "Thành ý của Tô gia chúng tôi, không thể hiện ở việc chuốc say phụ nữ.”

Vừa nói xong, Trần tổng đầu tiên là sửng sốt sau đó cười ha hả: "Được, nếu cậu đã nói vậy, vậy cậu thay chị cậu uống, thế nào?”

Nghe vậy, Tô Tây định tiếp rượu.

Một bên Tô Hoài kéo tay cậu, lắc đầu một cái.

Tô Tây khẽ mỉm cười: "Yên tâm em không sao.”

Dứt lời, một hơi uống cạn ly rượu.

Trước khi xuyên không, Tô Tây chính là một người ngàn chén không say, vì thế sau khi xuyên qua, cậu cứ thế cảm thấy mình có thể cân được.

Hoàn toàn quên mất, Tô Hoài trong truyện không thể uống, thân là em trai Tô Hoài, Tô Tây tất nhiên cũng không phải người ngàn chén không say gì. Liên tục bị đổ đầy vài ly, cậu bắt đầu cảm thấy má hơi nong nóng, đầu bắt đầu xoay xoay.