Quyển 1 - Chương 6.3

Thường Trạch nhìn thấy bọn họ, có chút ngạc nhiên, lại có chút lo lắng: Lẽ nào anh ta lại vạch trần thân phận tang thi của mình một lần nữa?

Nhưng mà, sau khi những người đó lén lút nhìn sang một cái, đều vô cùng hoảng sợ thu hồi ánh mắt, xì xào bàn tán với đội trưởng.

Năng lực cảm nhận của tang thi biến hình siêu phàm.

Thường Trạch cẩn thận nghe, nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì.

"Đội trưởng, là hai người lần trước."

"Đội trưởng, dị năng giả cấp S anh nói đến rồi kìa."

"Đội trưởng, anh ta còn dẫn theo tang thi kia nữa."

"Đội trưởng, có khi nào bọn họ tới đây gϊếŧ người bịt miệng không?"

Đội trưởng: "Cái đám mồm năm miệng mười này, nói nhiều đến mức đầu tôi nổ tung đây này. Tôi cũng hoảng lắm. Thế này đi, các cậu còn cần não của con sói biến dị không?"

"Không cần nữa."

"Không cần nữa."

***

Thường Trạch: "..." Rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao phong cách của tiểu đội này trở nên kỳ lạ như vậy.

Có vài người đang khiêng con mồi đi về phía hai người, đội trưởng nhìn về phía Trình Mộ, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo chuyên nghiệp: "Không ngờ có thể lần nữa gặp lại anh, thật sự là vô vùng vinh hạnh."

Trình Mộ hơi lườm bọn họ, không nói gì.

Trên trán đội trưởng đổ mồ hôi, tiếp tục nói: "Lần trước chúng tôi có mắt không tròng, xúc phạm anh và..."

Ánh mắt của anh ta nhìn về phía Thường Trạch, không biết nên gọi như thế nào, cũng không thể làm lộ thân phận tang thi của người ta.

"Thường Trạch..." Thường Trạch giới thiệu.

Nghe Thường Trạch nói chuyện, mấy người trong tiểu đội đều hết sức bất ngờ.

Đội trưởng không biết nghĩ tới gì đó, sắc mặt trở nên càng cung kính hơn: "Đã đắc tội với anh và cậu Thường Trạch. Chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, con sói biến dị này là thu hoạch của chúng tôi."

Trình Mộ ngắt lời: "Các cậu xin lỗi A Trạch đi, đủ chân thành tôi sẽ tha thứ cho cậu."

Đội trưởng vui vẻ ra mặt, cùng mấy người thương lượng một hồi, sau đó xếp thành một hàng ngay ngắn, cung kính đồng thanh nói với Thường Trạch: "Cậu Thường Trạch, chúng tôi xin lỗi!"

Giọng nói dứt khoát vang dội, quanh quẩn khắp sảnh giao dịch.

Trình Mộ nghiêng đầu nhìn về phía Thường Trạch: "A Trạch, có thể tha thứ cho họ không?"

"Vâng." Thường Trạch gật đầu.

Dù sao khi thân phận tang thi của cậu lần đầu tiên bị vạch trần, cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Bỗng nhiên, một giọng nói đàn ông mỉa mai từ trong phòng truyền đến: "Ai dám ở khu an toàn Triều Dương hống hách như vậy, oai ghê nhỉ!"

Một người đàn ông trung niên râu quai nón bước ra từ trong phòng, nhướng mày giận dữ đi tới trước mặt Trình Mộ và Thường Trạch.

Các dị năng giả vô cùng tôn trọng người này, đều cúi chào: "Chào tiến sĩ Hoàng."

Tiến sĩ Hoàng?

Thường Trạch nghe thấy cái tên này, lập tức nhớ tới người canh gác từng nói qua người phát minh ra máy phát hiện virus tang thi chính là tiến sĩ Hoàng.

Thứ lẽ ra chỉ xuất hiện vào giữa thời kỳ mạt thế, bây giờ đã được nhà nghiên cứu này phát triển ở giai đoạn đầu. Xem ra trình độ nghiên cứu khoa học của người này rất cao.

Tuy nhiên, khí thế của người này hung hăng, không có ý tốt, cậu không có ấn tượng tốt về ông ta tí nào.

"Hóa ra là hai người lạ hoắc lạ huơ." Ánh mắt của tiến sĩ Hoàng quan sát mặt hai người, trào phúng nói: "Đẹp trai như vậy, lại còn ăn mặc đẹp đẽ như thế, chẳng lẽ là nghệ sĩ trong giới giải trí đó chứ? Bây giờ là mạt thế, còn tưởng rằng mình vẫn là đại minh tinh đẳng cấp hay gì?"

Thường Trạch

Tui có thể nghĩ rằng ông đang khen ngợi bọn tui khum?

Trình Mộ trấn an nắm tay Thường Trạch, ánh mắt sắc bén quét về phía tiến sĩ Hoàng, lạnh lùng nói: "Đừng xen vào việc của người khác, nếu dọa A Trạch nhà tôi, ông khỏi cần mạng chó của ông nữa."

Tiến sĩ Hoàng thẹn quá thành giận: "Ăn nói ngông cuồng, ngược lại tôi muốn xem cậu có bản lĩnh gì?"

Giọng ông ta đột ngột dừng lại.

Dựa vào năng lực cảm ứng cấp S của mình, trong chớp mắt vừa rồi ông ta cảm nhận được mạng sống bị đe dọa. Nhưng lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngẩn ra một lúc, ông ta ngửi thấy mùi cháy khét, bèn đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu, túm được một nhúm tóc cháy đen, khẽ xoa một cái, nó đã hóa thành bột phấn.

Ông ta cúi đầu xuống lắc lắc, mái tóc cháy xém rơi lả tả, rất nhanh, trên đỉnh đầu xuất hiện một chỗ hói giống như Địa Trung Hải, xung quanh là những sợi tóc thưa thớt.

Mọi người vừa rồi nhìn thấy trên đầu tiến sĩ Hoàng có ánh lửa lóe lên rồi vụt tắt, còn tưởng rằng là ông ta kích hoạt dị năng hỏa của mình. Không ngờ ngọn lửa này ấy thế mà thiêu rụi tóc ông ta thành Địa Trung Hải.