Quyển 1 - Chương 8.2

Buổi tối buông xuống, cả hai cùng ăn tối trong không gian tùy thân.

Sau đó hai người lên ngọn đồi, nằm trên bãi cỏ, ngắm sao.

Ánh trăng treo trên cao, những vì sao lấp lánh, đây là phong cảnh không thể nhìn thấy trong không gian tùy thân.

Trình Mộ nói: "Không gian tùy thân là căn cứ bí mật của chúng ta, còn biệt thự trên ngọn đồi này là nhà của chúng ta ở khu an toàn Cố Hương."

Thường Trạch cảm thán: "Cảm giác có gia đình, thật tốt."

Sau khi ngắm sao xong, hai người lại cùng nhau xem một bộ phim kinh dị.

Thường Trạch cứ tưởng mình đã là một tang thi, thì sẽ không cảm thấy sợ hãi khi xem phim kinh dị.

Nhưng không ngờ, mỗi chỗ bất ngờ của bộ phim này, cùng với âm nhạc phù hợp với bầu không khí, thành công khiến cậu sợ chết khϊếp.

Ngay khi cảnh đáng sợ xuất hiện, cậu vô thức ôm lấy cánh tay của Trình Mộ, nhích lại cần ngực anh.

Trình Mộ cong khóe môi, mặc cho Thường Trạch chui vào trong ngực mình, dịu dàng nói: "Đừng sợ, anh ở đây."

Ngày đầu tiên ở khu an toàn Cố Hương, hài hòa và tốt đẹp.

Lúc đêm khuya, Thường Trạch bị Trình Mộ ôm vào lòng, cậu nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng.

Cậu chỉ là tang thi, không cần ngủ.

Trình Mộ là dị năng giả có hệ tinh thần cấp SSS, hầu như cũng không cần ngủ.

Thế nên, tại sao bọn họ lại đi ngủ, lại còn ngủ chung trên cái giường lớn nữa chứ?

Lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Trình Mộ, cậu không dám lộn xộn.

Thế nhưng, thật sự là cậu không ngủ được.

Hay là, mình dậy chơi game nhỉ?

Cậu nghĩ như vậy, cũng biến hình thu nhỏ cơ thể mình lại, chuẩn bị bò từ trong ngực Trình Mộ ra ngoài.

Ai ngờ, Trình Mộ chợt ôm chặt cậu, khí tức dị năng hơi mất khống chế: "Đừng đi!"

Bị khí tức mất khống chế này quấy rầy, biến hình thu nhỏ của cậu thất bại.

Thường Trạch: "..."

Trình Mộ vẫn đang nói, giọng nói có chút run rẩy: "Đừng biến mất trước mặt anh nữa. Nếu không, anh sẽ không nhịn được mà hủy diệt thế giới này."

Thường Trạch phát hiện hình như trạng thái của Trình Mộ có chỗ nào đó bất thường, có vẻ như... đang nói mớ?

Anh đang nói chuyện với ai, nữ chính à?

Chắc là không phải, hôm nay Trình Mộ mới nói anh không có bất cứ quan hệ gì với nhóm nữ chính.

Chẳng lẽ đang nói...

Thường Trạch: Với mình á?

Cậu thử trả lời: "Em ở đây, em không đi đâu cả."

Trình Mộ hỏi ngược lại: "Thật sao?"

Thường Trạch: "..." đã nói mớ rồi mà còn có thể giao tiếp với người khác luôn, không hổ là dị năng giả hệ tinh thần cấp SSS.

Thường Trạch: "Thật."

Trình Mộ quát: "Anh không tin."

Thường Trạch: "..."

Giọng nói của Trình Mộ nhẹ nhàng: "Trừ khi, trừ khi em hôn anh một cái."

Hôn một cái?

Nhưng tui là tang thi mà, làm gì có ai muốn bị tang thi hôn cơ chứ.

Không ngờ tới "em" trong miệng của nhân vật chính là như thế này.

Thường Trạch vẫn chưa bằng lòng, do dự nói: "Chuyện này... không tốt lắm đâu nhỉ?"

Ấy thế mà Trình Mộ hỏi ngược lại: "Không tốt chỗ nào?"

Thường Trạch: "..."

Cậu có hơi nghi ngờ Trình Mộ đang giả vờ ngủ lắm luôn.

Thế nhưng giọng điệu này, nũng nịu giống như trẻ con, chắc là không phải anh ấy đâu!

Trình Mộ ôm chặt lấy cậu, khí tức trên người anh lại bắt đầu xao động: "Em lại muốn rời xa anh, đúng không?"

Bị khí tức xao động bao vây, Thường Trạch không có cảm giác đau, nhưng trước mặt cậu xuất hiện hoa lửa, khi khí tức dị năng hệ hỏa xao động sẽ hình thành hoa lửa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, có khi nào chăn sẽ cháy luôn không trời?

Sau khi lưỡng lữ trong chốc lát, cậu không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp nói: "Anh bình tĩnh đi, em, em hôn là được chứ gì."

Khí tức xao động trả lời bằng cách dừng lại.

Thường Trạch: "..."

Dừng một lát, cậu từ từ quay người lại, đối diện với Trình Mộ.

Trong đêm tối cậu nhìn rõ khuôn mặt của Trình Mộ, anh cực kỳ đẹp trai, giống như trích tiên(*) bước ra từ trong tranh, đôi môi mỏng hơi hé ra, hơi thở nhàn nhạt, không hề có chút phòng bị nào.

(*)Tiên ở trên trời phạm tội bị đày xuống hạ giới.

Cứ thế này mà hôn lên thì có được coi là lợi dụng người ta không? Cậu chỉ là một tang thi, mà người kia vẫn đang nói mớ trong giấc ngủ.

Cậu lại lần nữa do dự.

Bỗng nhiên, khí tức xung quanh đối phương lại sắp sửa xao động.

Cậu không thể làm gì khác hơn là đánh một tiếng trống để tinh thần thêm hăng hái rồi hôn lên.

Bờ môi chạm vào gò má của đối phương, không thể diễn tả được có xúc cảm đặc biệt gì, thế nhưng, đã xảy ra một chuyện vô cùng kinh khủng.

Đôi mắt đang nhắm của người kia, đột nhiên mở ra.

Sau đó, trong bóng đêm nghi ngờ nhìn cậu: "A Trạch... em đang làm gì thế?"

Thường Trạch: "..."

Cậu giống như con chim đà điểu, nhanh chóng quay đầu đi, chôn đầu vào trong gối đầu.

Loại chuyện này không cách nào giải thích rõ ràng được.

Môi của Trình Mộ tiến tới bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Nếu A Trạch muốn làm chuyện này, không cần chờ sau khi anh ngủ rồi lén lút làm đâu."

Thường Trạch: "..."

Tui cũng không muốn mà. Σ( ° △ °|||)

Trình Mộ cúi đầu, tiếp đó hôn lên vành tài cậu: "Được rồi, ngủ tiếp đi! Đêm còn rất dài."

Đêm còn rất dài, nhưng Thường Trạch càng không ngủ được.

*****

Vở kịch nhỏ: Nhật ký quan sát tang thi của Trình Mộ #5

Trình Mộ: Có lẽ bé tang thi này mê mình đây mà.

Vì thế anh tìm một cơ hội, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bé tang thi, cho bé tang thi một niềm vui bất ngờ.

Bé tang thi kích động đến mức cả người run rẩy.

Trình Mộ: Thật là, kích động như thế làm gì, khiến mình cũng kích động theo. ╮(╯_╰)╭