Chương 18: Ác ma của cô

Nhưng nếu như trong lòng Matthew nho nhỏ của cô đã rõ ràng, vậy vì sao cậu bé lại không muốn trả lời thế giới bên ngoài, không muốn mở miệng nói chuyện chứ?

Máy giặt bắt đầu hoạt động, tiếng kêu ù ù ù đau đầu không thôi.

Hạ Thiên kéo một cái ghế tới và bảo Matthew ngồi xuống, còn mình thì cầm khăn tắm lau đi lau lại mái tóc ướt sũng của cậu bé.

"Em nghe lọt tai mấy lời chị nói đúng không."

Hoà với tiếng máy giặt là giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Thiên: "Chị không muốn mình nói chuyện một người mà không khác gì nói với tảng đá cả, chị hy vọng mỗi một câu chị nói em đều chăm chú lắng nghe và đáp lại, chứ không phải ngồi không làm tượng."

Matthew vẫn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ không nói tiếng nào.

"Con người hay động vật thì đều phải giao tiếp, vừa rồi em không trả lời chị, chị rất đau lòng đấy." Cô nói tiếp: "Chị thấy miệng mình sắp như cái sa mạc mất rồi, chị nói nhiều thế mà em lại không coi ra gì."

Chiếc khăn mềm mại rời khỏi đỉnh đầu Matthew, sự tiếp xúc dịu dàng biến mất.

Hạ Thiên ôm khăn tắm ngồi xổm xuống, lựa chọn mắt đối mắt cùng Matthew.

"Chị cũng rất cô đơn, Frank là tên đáng ghét, Leila lại là người nóng nảy, chị hy vọng bản thân có thể kết bạn với em, Matthew." Cô nhìn vào mắt cậu bé trước mặt: "Nếu em nghe hiểu hết lời chị nói… Em có thể trả lời chị không? Cho dù chỉ là nháy mắt mấy cái, gật gật đầu thôi cũng được."

Matthew vén lông mi dày lên rồi nhìn về phía Hạ Thiên.

"Chị có thể làm bạn với em không?" Hạ Thiên hỏi.

Cậu bé sáu tuổi không hề nhúc nhích.

Một giây, ba giây, nửa phút trôi qua,

Hạ Thiên bất đắc dĩ thở phào, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Được rồi, cái này cũng--

Ngay khi Hạ Thiên cho rằng sẽ giống như vô số lần hỏi thăm trước đó, sẽ không nhận được đáp lại, Matthew đột nhiên giơ tay lên.

Động tác của cậu bé quá nhanh, nhanh đến mức gần như không giống một đứa trẻ. Khi đôi tay non nớt trắng nõn kia đưa đến trước mặt Hạ Thiên khiến cô hết hồn, Hạ Thiên cho rằng Matthew muốn công kích mình, giống như khi cậu bé đem hạt tiêu đổ lên mặt Frank, hay giống như việc cậu bé đập chết chuột đồng một cách tàn nhẫn.

Nhưng nơi bàn tay đó hạ xuống chính là đỉnh đầu Hạ Thiên.

Khi xúc cảm truyền đến, Hạ Thiên cảm thấy kinh ngạc cùng hoảng sợ, cô theo bản năng nhắm mắt lại. Một lát sau thấy không có cảm giác gì, cô mới biết bản thân không bị làm sao.

Cô chậm rãi mở mắt.

Matthew tùy ý sờ sờ tóc Hạ Thiên, rất nhẹ, nói đúng ra là cậu không dùng chút sức nào, chỉ dùng ngón tay mềm mại cọ cọ tóc mái của Hạ Thiên.

Ơ…

Hạ Thiên nhìn Matthew với ánh mắt mờ mịt, đầy sự khó hiểu.

Trong khi đưa tay sờ sờ mái tóc Hạ Thiên, Matthew vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng khó gần.

Ủa alo, rồi câu trả lời là gì thế bé ơi? Moẹ, cứ im ỉm im ỉm thể ai hiểu trời!

Hành động vuốt tóc ở trong xã hội loài người ẩn chứa rất nhiều hàm ý đó.

Sự động viên, trấn an cùng với biểu hiện sự thân thiết,... Nhưng mà thông thường đều theo ý nghĩa tích cực.

Hạ Thiên hỏi Matthew Dennehy với hy vọng cậu bé có thể làm bạn với cô, và mong cậu bé sẽ đồng ý. Sự lựa chọn của Matthew là vươn tay gϊếŧ chết con vật nhỏ kia, không thể tưởng tượng nổi một cậu bé dịu dàng xoa đầu cô.

Cậu bé thật sự hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong đó sao?

Mãi cho đến ngày hôm sau, Hạ Thiên vẫn còn hoài nghi trong lòng.

Trên thị trấn nhỏ chỉ có một ngôi trường tiểu học, nằm ở trung tâm thị trấn. Từ trường đến nhà cần phải đi bộ hai mươi phút, quý bà Smith yêu cầu bốn đứa trẻ vẫn còn học tiểu học trong nhà phải cùng nhau về nhà.

Nhưng mà...

Hạ Thiên đã đợi ở dưới tòa nhà dạy học nửa ngày trời, chỉ để đợi Justin và Leila hai người cùng học lớp năm, cũng là kẻ đầu sỏ gây tội giáng cho Matthew một cú tát vào hôm trước.

“Leila đâu?” Hạ Thiên khoanh tay với dáng vẻ đề phòng hỏi.

“Ai mà biết, chắc trốn học nữa rồi.” Justin cũng không thích Hạ Thiên, vì Justin chơi chung với đám Frank: “Đồ ác ma cũng không có ở đây.”

Theo lý thuyết mà nói, học sinh lớp một tan học sớm nhất.

“Em đi xem thử, anh ở đây đợi nhé.” Hạ Thiên nói.

“Ai thèm đợi tụi bây.”

Justin trợn mắt: “Đồ ác ma muốn chết thì cứ để nó chết đi.”

Nói xong cậu nhóc cũng không thèm nhìn tới Hạ Thiên mà lập tức rời đi.

Không ở cùng nhau càng tốt, Hạ Thiên không muốn cãi nhau ở trên đường. Cô vừa chuẩn bị đi đến lớp một tìm Matthew, còn chưa nhấc chân đi, thì nhìn thấy các bạn học của mình đi ra.

Đối phương kinh ngạc nói: “Sao cậu còn ở đây vậy? Tớ nghe nói một bạn học sinh lớp một nhìn thấy Matthew đi vào trong rừng rồi.”

Hạ Thiên: “...”

Câu chuyện[Huyết Ảnh Sát Khí]bắt đầu từ một thị trấn nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, xung quanh toàn là rừng sinh thái nguyên thủy, chưa nói đến việc đây là nơi hoang vu ít người đặt chân đến, thì địa hình ở đây cũng gập ghềnh phức tạp, mọe người ngoài tỉnh đến chắc chắn cũng sẽ lạc đường.