Chương 20: Ác ma của cô

Một loạt những từ ngữ mắng chửi vang lên ầm ĩ trong đầu Hạ Thiên.

Cậu nói đúng rồi. Cô thầm châm chọc, cứ tiếp tục như vậy đi rồi chúng ta không một ai thoát được đâu.

Nhưng ngoài cơn đau đầu thì Leila đã mang đến bất ngờ cho Hạ Thiên… Không ngờ còn có thể nghe được chuyện quá khứ của gia đình cha mẹ đẻ của Matthew Dennehy.

Phần nội dung này bất luận là hệ thống hay là bộ phim gốc đều không có kể đến.

Các cơ quan phúc lợi không có dẫn Matthew đến trường học dành cho trẻ đặc biệt, mà chỉ cho cậu bé làm bài kiểm tra để chứng minh cậu bé là người bình thường.

Chỉ là vào những ngày bình thường cậu bé cho rằng việc nói năng và giao tiếp là hoàn toàn không cần thiết.

Cậu bé trở nên như vậy cũng không có gì kỳ lạ, khi nghe những gì Leila nói, thì đó đúng là một cuộc thảm sát kiểu Mỹ đúng nghĩa.

Nếu một đứa bé có một nhu cầu mà hoàn toàn không được đáp ứng. Phải sống trong một môi trường không có chút tình yêu thương quan tâm hay chăm sóc nào, dù có khóc cũng không thể nào đổi lấy sự chú ý của ba mẹ. Dù có cười cũng không nhận được sự tán thưởng của người lớn, thì đương nhiên cậu ta cũng không thể hiểu được ý nghĩa của cảm xúc, cũng không có nhu cầu bày tỏ tình cảm.

Thật đáng tiếc khi số phận của Matthew thật xui xẻo, ba mẹ không trân trọng, điều kiện gia đình nhận nuôi cũng không tốt.

Phải chi có một người bằng lòng dạy dỗ cậu bé, giang tay ra giúp đỡ cậu bé, có lẽ cậu bé cũng sẽ không như bây giờ… Có dáng vẻ như một sát nhân trong tương lai.

“Tùy mày, mày muốn nói sao thì nói.”

Hạ Thiên không thèm trả lời Leila đang lên cơn khùng: “Muốn đi hay không tùy cậu, tụi tui đi về trước đây.”

Leila: “Mày đứng lại ngay.”

Cô nhóc không định bỏ qua chuyện này, thậm chí Leila còn tiến đến gần họ vài bước: “Mày định kể cho quý bà Smith nghe đúng không? Mày là kẻ phản bội luôn gieo rắc sự bất hòa!”

Hạ Thiên: “...”

Bây giờ, Hạ Thiên thật sự nghi ngờ đầu óc Leila có vấn đề.

Bình thường cô ở một mình trong phòng ngủ cũng bị Leila đến mắng chửi, ít nhất còn có thể lấy lý do là vì Leila bị mất ngủ nên tính khí không tốt. Nhưng tới mức hoang tưởng bị hại thì có hơi quá đáng rồi.

“Mình cũng không phải đồ ngốc.” Hạ Thiên cảm thấy không thể hiểu được mà hỏi lại: “Chủ động gây rắc rối, thì có lợi gì cho mình?”

“Mẹ kiếp! Con chó, khốn khϊếp, mày với đồ ác ma kia cút xuống địa ngục với nhau hết đi!”

Leila không muốn nghe, cô nhóc điên cuồng nói ra những lời chửi rủa, với lại còn hung dữ lấy tay đẩy Hạ Thiên một cái.

Dù có nói gì thì Hạ Thiên cũng không ngờ Leila sẽ ra tay thật.

Cô loạng choạng, lùi về sau vài bước, rồi ngã xuống đất. May là tuyết dày lại mềm mại, hơn nữa vào mùa đông cô mặc quần áo dày, cho nên Hạ Thiên không cảm thấy đau.

Vốn Hạ Thiên không muốn so đo với con nít. Nhưng nếu Leila đã làm như vậy, thì đã hoàn toàn chọc giận cô.

“Leila!”

Cô nhóc cũng cao giọng đáp trả: “Thần kinh mày bị gì à? Có muốn tao giống như Justin cho mày một cái bạt tay không? Thử xem tối nay mày giải thích thế nào với quý bà Smith!”

Nghe được câu nói đó, “cậu bạn trai” giả chết nãy giờ của Leila dường như bừng tỉnh.

Học sinh cấp hai cũng sợ gặp phiền phức, việc này nếu làm lớn lên, thì chuyện cậu ta và Leila trốn học sẽ bị phụ huynh biết. Thế là cuối cùng cậu ta cũng đã bình tĩnh trở lại, lao về phía trước kéo Leila còn đang định xông lên ra tay đánh người.

“Được rồi, được rồi, các cậu là người một nhà mà.” Cậu học sinh cấp hai kéo Leila ra xa một chút: “Đừng làm ầm ĩ lên.”

Leila ‘xì’ một tiếng: “Ai là người nhà với nó?”

Hai người lôi lôi kéo kéo nhau rời khỏi khu rừng trong tiếng chửi bới của Leila.

Thật là một đứa trẻ trâu!

Nếu không phải Matthew có mặt ở đó, thì Hạ Thiên nhất định sẽ đánh một trận với Leila… Còn bây giờ thì thôi đi.

Đặc biệt là hôm qua mới phát hiện Matthew Dennehy đang quan sát học theo người ở bên cạnh, hoàn cảnh của gia đình nhận nuôi quá tồi tệ, cô không thể trở thành hình mẫu bạo lực được.

Cô ngồi dưới đất xoa xoa cổ tay, sau đó quay đầu nhìn Matthew.

Matthew Dennehy vẫn đứng một bên quan sát, khuôn mặt thanh tú của cậu bé không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm Hạ Thiên, như muốn nhìn xuyên qua mặt cô.

Như vậy là cô còn phải cảm ơn Leila chứ, Hạ Thiên cười gượng vài tiếng.

Qua lời kể của Leila về quá khứ của Matthew và gia đình cũ của cậu bé, những thứ đó cũng đủ để chứng minh suy đoán của Hạ Thiên: Matthew không hiểu ý nghĩa của hành động xoa đầu này là gì.

Không hiểu ý nghĩa, thì cũng đừng bày tỏ sự thân thiết hoặc thể hiện tình cảm. Hạ Thiên nghĩ lại, sau mỗi lần cô lộ ra vẻ thất vọng và bất lực, sẽ tự lừa dối bản thân rồi xoa đầu Matthew. Có lẽ cậu bé đã nhận ra biểu cảm tương tự như vậy của Hạ Thiên, và cố gắng bắt chước theo hành vi của cô mà thôi.