Chương 25: Ác ma của cô

Hạ Thiên sợ Matthew không hiểu, hoặc cho rằng điều này không có ý nghĩa, lại nhấn mạnh thêm một bước: "Bọn họ không tha thứ cho em, chắc chắn sẽ mang em đi, nhưng chị không muốn hai chúng ta rời xa nhau. Cho nên… Đừng gϊếŧ Leila và cũng đừng cố làm tổn thương bất cứ ai, được chứ?"

Matthew không ngẩng đầu.

Cậu bé chỉ tập trung đùa nghịch ngón tay của Hạ Thiên nên cô hoàn toàn không thể xác định cậu bé có suy nghĩ đến lời nói của cô hay không.

"Cậu ấy đẩy chị một cái, chị có thể đẩy trở lại hoặc làm một số trò đùa dai khác: " Hạ Thiên tiếp tục nói: "Nhiều nhất cũng chỉ là cho nửa chai ớt bột vào mì Ý của cậu ấy mà thôi, nhưng đến đó là kết thúc rồi! Tiến thêm một bước nữa sẽ vi phạm quy tắc của người lớn, bọn họ sẽ không vui và thậm chí còn tức giận nữa."

Nói xong, Hạ Quý Thần dịch người về phía Matthew, cố gắng lại gần thêm một chút.

"Frank, Justin và Johan đánh em, ba tên đó hoàn toàn vi phạm nguyên tắc của người lớn, bọn họ nên bị phạt. Không phải bà Smith đã phạt họ vài ngày lao động sao? Sau đó bọn họ chắc chắn sẽ không dám bắt nạt em giữa thanh thiên bạch nhật, chúng ta cẩn thận đừng để lộ nhược điểm của mình trước mặt ba người đó là được. Em thấy mà, đúng không, Matthew, nó thực sự rất đơn giản. Em không cần phải làm những điều trái với ý tưởng của mình, hơi động não một chút là có thể lợi dụng nguyên tắc của người lớn để cho mình cuộc sống tốt hơn, vì sao không thử chứ?"

Hạ Thiên còn vô cùng thân thiết chọc chọc vào trán của Matthew.

"Em thông minh như vậy, chị tin em có thể suy nghĩ cẩn thận những lời chị nói và trước khi hành động." Cô nói: "Đừng làm tổn thương người khác, làm chuyện như thế sẽ khiến chị và em phải rời xa nhau, được không?"

Thật ra Hạ Thiên cũng không chắc chắn. Cô còn tưởng rằng bản thân đã vận hành hết công suất của não để khuyên bảo Matthew, làm quen rồi giúp đỡ, nói chuyện sẽ giúp cậu bé, để cậu bé sẽ không làm ra loại chuyện nào như gϊếŧ chuột đồng cơ. Nhưng không, đời không như là mơ, rõ ràng độ thiện cảm đã tăng, giá trị hắc hóa cũng đang giảm, vậy mà Matthew hoàn toàn có thể xuyên tạc lời nói của cô rồi suy tính theo hướng có lợi cho cậu bé.

Bây giờ Hạ Thiên cảm thấy bản thân lại thao thao bất tuyệt như cái đài vậy, liệu rằng Matthew có thể nghe được bao nhiêu, có thể hiểu được bao nhiêu từ những lời đó?

"Chị vốn có một người em trai, nhưng bây giờ em ấy sống ở bờ biển phía tây, cách chị quá xa."

Tác phẩm "huyết ảnh sát khí" không hề đề cập đến những vấn đề xoay quanh cô bé Hạ Thiên, nhưng khi hệ thống đưa cô vào đây và cung cấp thông tin, nó cũng không có vô trách nhiệm đến mức bỏ qua gia đình của Hạ Thiên trong nguyên tác: Papa và mama của cô bé đang trên con đường phát triển, bởi vì phạm tội gì đó liên quan đến kinh tế mà phải vào tù. Cô bé còn có một người em trai mình nhỏ hơn bốn tuổi, bởi vì lúc xảy ra chuyện, tuổi cậu nhóc đó còn quá nhỏ nên được người ta nhận nuôi.

Mà trong lúc Hạ Thiên đang chờ nhận nuôi thì được cơ quan phúc lợi gửi nuôi ở nhà bà Smith.

"Chị nhìn thấy em liền nhớ tới thời điểm papa, mama và em trai chị ở bên cạnh." Hạ Thiên thấp giọng bổ sung: "Thật ra chị cũng ích kỷ như bà Smith vậy, bà ấy vì trợ cấp chính phủ nên mới nhận nuôi chúng ta, mà chị thì lại muốn có người nhà nên mới đứng ra bảo vệ em."

[Mục tiêu công lược: giá trị hắc hóa của Matthew Denny -2, độ thiện cảm +1, giá trị hắc hóa hiện tại: 85, độ thiện cảm: 4.]

Nếu nghiêm túc suy nghĩ, Hạ Thiên không hề nói dối. Cô muốn bồi dưỡng Matthew Dennehy, muốn cậu bé trở thành người tốt, để cậu bé lớn lên nhờ sự dạy dỗ của Hạ Thiên… Nên tạm thời, cô chỉ nghĩ được làm sao để hai người bọn họ trở thành người thân trong gia đình hoặc bạn bè thôi! Còn về mối quan hệ khác, cô không cảm thấy ý tưởng nào vừa an toàn vừa nhanh chóng như ý tưởng này cả.

Có tiến độ đã là chuyện tốt rồi, bây giờ có muốn nhanh cũng không nhanh được, vậy chẳng bằng từ từ hưởng thụ thôi.

Trái tim treo lơ lửng của Hạ Thiên được thả trở lại một nửa, còn một nửa kia vẫn đang chill chill không chịu xuống.

Vừa mới nghe được âm thanh của hệ thống nhắc nhở rằng giá trị hắc hóa đã giảm xuống còn 85, cô đang suy nghĩ xem mình nên thay đổi phương thức công lược như thế nào cho ổn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Matthew Dennehy trời sinh đã là một tội phạm và không thể trở thành một người tốt? Có lẽ Hạ Thiên nên trở thành đồng loã của cậu bé, hoặc là đối thủ cạnh tranh, rồi từ đó đạt được sự chú ý và tôn trọng của mục tiêu công lược.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Hạ Thiên ném đi ngay và luôn, thứ nhất là nó không an toàn, rất không an toàn luôn, năng lực của cô không đủ để bảo vệ cả hai đâu; thứ hai là ý thức hợp tác và cạnh tranh đều là sản phẩm của xã hội hoá, đối với Matthew hiện tại mà nói thì thôi, dẹp mịa đi, vấn đề này xa xôi quá.