Chương 27: Ác ma của cô

Không biết có phải ảo giác hay không, có thể là do trong phòng ngủ quá tối, Hạ Thiên giống như thấy được đôi mắt xinh đẹp như thủy tinh của cậu bé hiện lên vài phần cảm xúc, ố hố, hình như là kinh ngạc với một chút xấu hổ thì phải, nhưng mà, em ê, chụy còn chưa nhìn kỹ mà, sao biến mất lẹ thế.

Sự việc xảy ra nhanh như tia chớp giữa bầu trời, dường như tất cả những gì cô nhìn thấy đều là ảo giác.

Sau đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai cô như cho Hạ Thiên một đáp án khẳng định.

[Mục tiêu công lược: giá trị hắc hóa của Matthew Dennehy -3, độ thiện cảm +1, giá trị hắc hóa hiện tại: 82, độ thiện cảm: 5.]

Trong căn phòng mờ tối, âm thanh thứ hai vang lên tuy rất nhỏ nhưng lại cực kỳ trong suốt.

Giọng nói trẻ con này đối với Hạ Thiên mà nói thì đúng là quá mức xa lạ, cô sợ muốn bay luôn cái nết trong người mình luôn, một hồi lâu mới ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra.

Matthew mở miệng: "Được."

Hạ Thiên gần như không thể tin vào lỗ tai của mình.

Matthew nói chuyện rồi bớ làng nước ơi!

Giọng nói của cậu bé sáu tuổi trong trẻo nhưng cũng không đến mức không thể nghe thấy. Nếu không phải mọi âm thanh trong phòng đều yên tĩnh, Hạ Thiên thật sự sẽ cho rằng âm thanh cậu bé phát ra là ảo giác của bản thân cô.

Mặc dù không phải hoàn toàn mở miệng nói chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên Matthew lựa chọn dùng ngôn ngữ để giao tiếp với cô!

Điều này chứng tỏ Matthew không khép kín nội tâm, cũng không bị rối loạn sinh lý. Cậu bé cũng giống như Hạ Thiên dự đoán, giỏi quan sát, không muốn giao tiếp chứ không phải không biết giao tiếp với người khác.

Chuyện này có nghĩa là Matthew có khả năng học tập tương đối, cũng có khả năng xã hội hóa, trở thành người bình thường.

Năm điểm thiện cảm mới đổi lấy một chữ "tốt", mé nó khó như cách chúng ta chọn nhạc để edit giật giật cho hai ảnh vậy. Tinh thần của Hạ Thiên lúc này cực kỳ hăng hái, cả người cô run lên vì hạnh phúc, vẻ mặt tươi cười như không thể kiềm chế được, cô lại đưa tay xoa xoa tóc Matthew: "Một lời đã định!"

Mặt cậu bé vẫn không chút thay đổi, chỉ là sau khi Hạ Thiên thu tay về, cậu bé giống như bắt chước cách cô sờ sờ tóc mái của mình, ờm, bạn nhỏ đã rơi vào trầm tư.

Không có gì có thể thúc đẩy giao tiếp tốt hơn việc màn hình là chơi trò chơi nhưng chạy hệ điều hành là học tập.

Sáng hôm sau, Hạ Thiên đã sớm lôi kéo Matthew để cậu bé thực hiện lời hứa của mình.

Hôm nay là thứ bảy, trẻ em được nghỉ ở nhà, nhạc lên là em quẩy, sao chill chill vậy nha, bà Smith được nghỉ, bày trò gì chơi để không bị chửi đây ta! Ờm, tuy vậy, bà Smith đã vội vội vàng vàng ra ngoài có việc vào sáng sớm hôm nay, hình như bà ấy nói nhà bên cạnh có hàng xóm mới chuyển tới, muốn đi qua hỏi thăm để tạo tình làng nghĩa xóm thì phải.

Nhưng cô nhớ không lầm thì lần hỏi thăm hàng xóm gần nhà là mất cả buổi sáng.

Hạ Thiên lúc này đang ở phòng khách học Matthew cách che giấu tiếng bước chân của mình.

Hai đứa trẻ cùng đi chân trần, Matthew bước một bước, Hạ Thiên cũng bước theo một bước.

Sàn gỗ cũ kỹ đáng thương thường xuyên bị cô giẫm lên kêu "kẽo kẹt kẽo kẹt", mà Matthew thì giống như một con nai con nhẹ nhàng nhảy nhót trong rừng, tốc độ đi về phía trước cực nhanh nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đặt hai người ở cũng một chỗ mà so sánh thì sẽ thấy, Hạ Thiên vụng về hơn rất nhiều.

Matthew đi ở phía trước, bước một bước liền quay đầu lại nhìn cô một cái.

"Như vậy?" Hạ Thiên học theo động tác của cậu bé rồi thử bước đi.

Matthew làm lại một lần nữa.

Hạ Thiên xem đến đây thì cảm thấy bản thân hiểu chút chút.

Không thể không nói, quả thật Matthew có thiên phú dị bẩm: Giỏi quan sát, phản ứng nhanh. Mỗi một bước của cậu bé đều không phải loại tùy tiện giẫm xuống, trước khi bước đi, Matthew đều xác định được điểm vững vàng nhất của những tấm gỗ trên sàn, cho nên khi giẫm lên, sàn nhà sẽ không phát ra tiếng động.

Nhưng khi Hạ Thiên đặt chân xuống, cô giả vờ vô ý lệch sang một chút, sàn nhà lại kẽo kẹt.

Đúng như dự đoán, Matthew lập tức quay đầu lại.

Đôi mắt xanh trong suốt của cậu bé quay lại, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào nhưng tầm mắt lại thẳng tắp hướng về thân thể của Hạ Thiên: "Chị xem hiểu rồi."

Ý tứ chính là, rõ ràng đã xem hiểu, vậy tại sao phải cố ý giẫm sai?

"Bởi vì chị muốn nghe em nói nhiều hơn." Hạ Thiên cười tủm tỉm, thẳng thắn, thành khẩn mà nhận tội: "Nhưng chị không làm sai, em sẽ không mở miệng."

"……"

"Khen ngợi khích lệ chị xíu đi mà."

Rõ ràng Hạ Thiên cao hơn Matthew rất nhiều nhưng cô vẫn kiên trì cúi người xuống, kéo kéo ống tay áo Matthew: "Chị đã tiến bộ rất nhiều luôn ấy!"