Chương 21: Xuyên thành cậu ấm Omega kiêu căng ương bướng

Omega 21. Chết từ lâu rồi.

Lục Từ phải trở lại quân bộ nên không thể ở suốt trong biệt thự được.

Trước khi đi, hắn nhập mống mắt và dấu vân tay của Lâm Không Lộc vào hệ thống an ninh của biệt thự. Vì sợ thiếu niên ở một mình buồn chán nên còn gọi Miêu Miêu tới.

Vừa nghe tin Miêu Miêu sắp đến, Lance lập tức trông mong: “Tôi có thể cũng ở lại không?”

Lục Từ: “…”

Đây là loại thiểu năng trí tuệ gì vậy? Không mang theo cơ giáp, hắn ra chiến trường bằng tay không à?

“Đoán xem.” Lục Từ vô cảm nói.

Lance im lặng ngay tức thì.

Lục Từ nói xong, ánh mắt lại chuyển về phía Lâm Không Lộc, biểu cảm từ lạnh lùng thành dịu dàng trong tích tắc, như thể đang chờ mong điều gì đó.

Lâm Không Lộc chú ý tới cổ áo sơ mi quân phục của hắn hơi mở, cúc trên cùng vẫn chưa cài. Y lập tức hiểu ý, bất đắc dĩ bước lên.

Thiếu niên hơi nâng sườn mặt tinh xảo lên, nghiêm túc cài cúc áo vì người mặc quân phục trước mắt, hình ảnh vừa hài hòa vừa đẹp đẽ.

Lục Từ đạt được mục đích, khóe môi khẽ cong lên cười nhẹ.

Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến cậu ấm yếu ớt, hiện giờ cổ tay còn đau, lại có chút không nỡ. Hắn vội nắm lấy bàn tay thiếu niên giúp mình cài cúc áo, giọng nói hơi khàn: “Để anh tự làm.”

Lâm Không Lộc: “…” Ôi ôi, sến sẩm quá, một cái cúc áo cũng phải lăn qua lăn lại.

0687: “Vậy vì sao cậu lại đỏ mặt?”

“Câm miệng.” Lâm Không Lộc thẹn quá hóa giận.

Lục Từ cài cúc áo xong, vẫn nhìn y, khẽ nói: “Đợi anh trở về.”

Lâm Không Lộc cực kỳ mất tự nhiên, gật đầu nói “Ừm”, dừng một hồi lại nói thêm: “Vậy em sẽ ở nhà mấy ngày, bàn bạc về quá trình tổ chức hôn lễ với ba ba bọn họ nhé?”

“Được.” Lục Từ lại khàn thêm vài phần, chăm chú nhìn thiếu niên, bỗng nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể… hôn em thêm lần nữa được không?”

Lâm Không Lộc “Bùm” đỏ bừng mặt, trong lòng điên cuồng phỉ nhổ: Loại vấn đề này có gì mà phải hỏi? Muốn hôn thì hôn, còn đợi tôi mời chắc? Làm sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nói mấy lời này? Lúc trước cũng không thấy anh ngây thơ như vậy.

Nhìn thấy phản ứng của thiếu niên, Lục Từ cũng hiểu ra. Hắn mỉm cười dịu dàng, đưa tay giữ đầu thiếu niên, kéo gần khoảng cách, rồi sau đó, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán thiếu niên.

“Đợi anh trở về.” Hắn nói lần nữa “Đến lúc đó chúng ta lại xin lĩnh chứng một lần nữa.”

Hắn đột nhiên cảm thấy ảnh chụp mới nãy không tốt, bầu không khí lúc ấy không đúng, họ đều cười rất gượng gạo. Kết hôn là chuyện cả đời, sao có thể tùy tiện được?

Lâm Không Lộc khẽ gật đầu. Sau khi Lục Từ rời đi, y vẫn nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, y ấn tay lên vị trí tim đập, lẩm bẩm một mình: “Hình như có hơi không thích hợp.”

0687 giật mình nghĩ thầm: Không thể nào, ký chủ cũng chìm đắm rồi?

Nhưng Lâm Không Lộc nhanh chóng trở lại bình thường, hỏi: “Hôm nay độ yêu thích có phải đã sụt giảm đến cực hạn rồi không, xanh cả một đường?”

0687 “tâm” tình phức tạp: “Cũng không phải, chỉ hơi giảm một chút, nhưng đã nhanh chóng tăng trở lại.”

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Không Lộc thở phảo nhẹ nhõm, nói: “Xem ra nền tảng tình cảm rất vững chắc.”

“Nhưng giá trị hắc hóa thì tăng vọt, tăng lên tận 91. Sau khi cậu lấy ảnh ra để giải thích, thì mới giảm còn 39.”

Lâm Không Lộc: “… Lần sau có chuyện thì nói trong một hơi.”

0687: “…”

“Giá trị hắc hóa 39, xem ra anh ta vẫn nửa tin nửa ngờ.” Lâm Không Lộc lẩm bẩm “Mong là bug tiếp cho chút sức, để boss biết chân tướng kiếp trước rồi giảm bớt đi.”

*

Khi Lục Từ đến cuộc họp cấp cao của quân bộ, lão nguyên soái Liên Bang đang mắng té tát người trong bộ An ninh.

“Mấy cậu làm sao? Tên tinh tặc kia đã chạy tới tận quảng trừng trung tâm, thế mà không có ai phát hiện? Thế nào, hiện tại Thủ Đô Tinh là vườn sau của chúng, muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?”

“Tình huống đặc biệt, cũng không thể trách họ.” Lục Từ tiến lên.

Ai ngờ lão nguyên soái vừa thấy hắn, lập tức dời súng oanh tạc: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói thay cho họ, tôi còn chưa nói cậu đâu. Lộ Nhân Gia này có phải chạy từ tuyến phòng thủ phía Đông của mấy cậu hay không? Các cậu phòng thế nào thế? Phòng tới phòng lui, đưa người đến cả Thủ Đô Tinh luôn?”

Lục Từ không giải thích, chỉ nói: “Tôi sẽ phụ trách xử lý gã.”

Lão nguyên soái dáng vẻ “Thấy cậu như vậy là tôi tức giận”, nói với những người khác: “Được rồi, mấy cậu đi ra ngoài trước đi.”

Khi phòng họp chỉ còn lại ông và Lục Từ, ông mới ho nhẹ, giọng điệu hòa hoãn: “Vừa rồi nói cho họ nghe thôi.”

“Tôi biết.” Lục Từ gật đầu.

Lão nguyên soái từng là cấp trên của cha hắn, rất quý trọng tài năng của hắn, nhưng đồng thời cũng coi hắn là hậu bối, có ý chăm sóc cô nhi của cấp dưới cũ.

“Vị hôn phu nhỏ kia của cậu không sao chứ?” Lão nguyên soái quan tâm hỏi.

“Không sao, cảm ơn ngài đã quan tâm.” Lục Từ nói.

“Ồ, vậy là tốt rồi.” Biết không có việc gì, lão nguyên soái cũng không hỏi thêm, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính: “Cậu nói thật với tôi, cậu thật sự có thể bắt được người này?”

“Có thể bắt được, nhưng không giam được.” Lục Từ ăn ngay nói thật “Trước đây chúng tôi cho rằng vật liệu cơ giáp của gã đặc biệt mới có thể xé không gian chạy trốn. Nhưng hôm nay gã không dùng cơ giáp mà vẫn có thể xé không gian để chạy trốn.”

Người như vậy, bắt được thì cũng không khác gì lắm, dù sao vẫn sẽ chạy trốn tiếp.

“Tôi đề nghị không bắt sống, giải quyết trực tiếp ngay tại chỗ.” Lục Từ nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Cũng chỉ có thể làm vậy.” Lão nguyên soái có hơi tiếc.

Lúc trước cho rằng tên tinh tặc có thể xé rách thời không xuyên qua là vì vật liệu cơ giáp đặc biệt, quân đội còn muốn nghiên cứu. Hiện giờ nếu không có hy vọng…

“Tôi giao quyền chỉ huy tối cao của lần hành động này cho cậu, cần phải giải quyết gã triệt để, không thể có bất kỳ sơ xuất. Vừa rồi ngài Tổng thống cũng gọi điện quan tâm đến chuyện này.” Lão nguyên soái giải thích.

Lục Từ gật đầu nhận lệnh, thật ra hắn không cần quá nhiều người. Chỉ cần tìm được Lộ Nhân Gia, hắn sẽ có thể dự đoán được đối phương chạy hương nào và chạy thế nào.

Kiếp trước, hắn đã số hóa một nửa não của mình, có thể tính toán chính xác tọa độ đối phương có khả năng sẽ xuất hiện nhất sau khi xé rách không gian.

Hơn nữa, hắn đoán Lộ Nhân Gia khẳng định còn ở Thủ Đô Tinh.

Quả nhiên, sau nhiều giờ điều tra, Lục Từ đã khóa được vài địa điểm khả nghi, nhanh chóng phát hiện dấu vết của người này. Sau đó, mọi thứ càng đúng như hắn sở liệu, Lộ Nhân Gia như bị tia radar khóa chặt, bất kể chạy hướng nào hắn cũng có thể đoán trước được.

Năng lực của Lộ Nhân Gia thật ra có khuyết điểm, đó là gã không thể chạy quá xa sau khi xé không gian, có khoảng cách hạn chế nhất định.

Lục Từ không trực tiếp dùng đạn phản vật chất cho nổ gã thành bã, mà tấn công tọa độ đã định trước, luôn chậm hơn vài phần mười giây, tạo cơ hội cho kẻ vừa ngoi đầu xé rách không gian chạy trốn lần nữa.

Nhưng khi Lộ Nhân Gia xé không gian chạy đến tọa độ tiếp theo, sẽ phát hiện Lục Từ cũng tấn công ở đó, chỉ có thể trốn tiếp, rồi lại bị tấn công… Cứ thế lặp lại.

Các cấp dưới Lục Từ thấy cảnh này đều không khỏi thở dài: “Đây là mài người dao chậm đấy. Quả nhiên ai mà đắc tội thượng giáo Lục thì đều không chiếm được chỗ tốt.”

Lance, người đang thực hiện nhiệm vụ tấn công, nghĩ: …Thật sự rất giống như đang chơi trò đập chuột.

Sau khi Lộ Nhân Gia bị tra tấn mấy chục lần, cuối cùng gã không thể chịu nổi nữa.

“Mẹ kiếp, từng gặp qua người ghê tởm nhưng chưa từng thấy người ghê tởm đến mức này.” Gã thấp giọng mắng, phát hiện Lục Từ dường như không định gϊếŧ gã, dứt khoát không chạy nữa.

Quả nhiên, sau khi gã dừng lại, Lục Từ cũng không tấn công.

Lộ nhận gia cho rằng mình lường trước được, mừng thầm, xâm nhập kênh riêng tư của Lục Từ hét lớn: “Mọi người đều trùng sinh trở về, hà tất phải anh chết tôi sống thế?”

Lục Từ cố tình để gã kết nối được, nghe vậy thì cười lạnh: “Là mày chết, tao sống.”

Lộ Nhân Gia “Chậc chậc” hai tiếng, nói: “Không thì thế này đi, tôi nói cho anh một bí mật, còn anh thả tôi đi.”

Lục Từ: “Ồ?”

“Anh với Lâm Không Lộc cãi nhau rồi chứ gì? Có phải phát hiện cậu ta lừa anh, rất đau khổ hay không? Vì thế anh tra tấn cậu ta, cậu ta giờ cũng hận anh, mấy người không thể quay lại như xưa được nữa? Ha ha, muốn biết nguyên nhân mấy người đi đến bước đường này không? Thật ra…”

” ‘Lâm Không Lộc’ trên bức ảnh là ai?” Lục Từ ngắt lời gã, giọng nói dù truyền qua máy móc vẫn mang theo tầng lạnh lẽo.

Lộ Nhân Gia có vẻ hơi ngạc nhiên, tạm dừng vài giây mới kinh ngạc: “Hóa ra anh đã biết? Chậc chậc, mọi thứ càng ngày càng thú vị rồi đây. Được rồi, để tôi nói cho anh biết, thật ra…”

Lục Từ vô tức siết chặt tay, biểu tình căng cứng.

Hắn không quan tâm đến việc Lâm Không Lộc giả là ai, điều hắn thực sự muốn biết là, liệu người vu oan hãm hại hắn trong kiếp trước… có phải là thiếu niên mà hắn thương hay không?

Nếu thật sự là vậy, thiếu niên đã bị thay thế từ khi nào? Sau đó đã đi đâu?

Điều duy nhất Lục Từ có thể nghĩ đến, khả năng lớn nhất, là vào thời điểm Lâm Không Lộc bị bắt cóc. Nhưng đây cũng là điều duy nhất hắn không dám nghĩ sâu, nếu thật sự là lúc ấy, nếu thật sự…

“Thật ra anh đoán không sai, người trong ảnh đúng là không phải Lâm Không Lộc.” Lộ Nhân Gia cũng không thèm giấu diếm, nói những lời tàn nhẫn qua kênh truyền: “Không chỉ vậy, mà Lâm Không Lộc phản bội anh kiếp trước cũng là hàng giả ha ha ha.”

Tiếng cười chói tai vang lên trong khoang điều khiển, nhưng Lục Từ không nghe thấy, bên tai chỉ không ngừng lặp đi lặp lại: Lâm Không Lộc phản bội anh kiếp trước cũng là hàng giả, giả, giả…

Hắn nghe thấy mình hỏi một cách máy móc: “Em ấy thật… đã đi đâu?”

“Cái này à.” Lộ Nhân Gia cười bí hiểm, nói: “Đương nhiên là, đã chết từ lâu rồi.”