Chương 30: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Tiểu Hoàng đế còn chưa nói hết lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Triệu Kính Từ hiếm khi kinh ngạc, một lời khó nói hết nhìn tiểu Hoàng đế.

Thê tử? Tiểu Hoàng đế có phải hiểu lầm lời hắn nói hay không?

Thấy hắn như không muốn, tiểu Hoàng đế mím môi có chút không vui: “Phu nhân nhà người ta, đều sẽ bóp chân xoa eo cho lão gia nhà mình đỡ mỏi, rồi ân ái…”

Triệu Kính Từ vừa nghe liền đen mặt, loại lời nói khuê phòng này…

“Bệ hạ nghe ai nói?” Hắn nghiến răng hỏi.

Tiểu Hoàng đế vẻ mặt vô tội, liếc nhìn thoại bản trong góc xe ngựa, nói: “Trong sách nói.”

Đi đường thấy nhàm chán nên y sai một tiểu binh đi mua, có lẽ tiểu binh không biết chữ nên mua một đống thoại bản* về.

*Tiểu thuyết, truyện.

Triệu Kính Từ nhìn theo tầm mắt y, tìm được đầu sỏ gây tội.

Đèn trong xe hơi mờ nên hắn trực tiếp thắp đèn, mở thoại bản đập vào mắt đúng là dòng “Một vị lão gia nọ đi thăm khuê phòng phu nhân vào đêm khuya, phu nhân thanh tú ân cần bóp chân xoa eo ân ái”.

Sắc mặt hắn hoàn toàn đen như đít nồi, mở màn xe ném thẳng sách ra ngoài.

Bên ngoài xe, Lâm Tam nhìn thấy đồ gì đó đột nhiên bị ném ra khỏi xe, thần sắc lập tức trở nên căng thẳng cảnh giác, nhưng khi bước tới nhặt lên nhìn thì vẻ mặt lại mờ mịt.

Bên trong xe, tiểu Hoàng đế trực tiếp nâng chân đặt lên đầu gối Triệu Kính Từ, đồng thời vén lên ống quần màu trắng, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy chờ mong, tựa như không thấy hành động ném sách vừa rồi của hắn.

Triệu Kính Từ như mất ngôn ngữ, nhìn y, lại nhìn cẳng chân đặt trên đầu gối của mình, biểu tình có hơi kỳ quái.

Chân tiểu Hoàng đế mảnh khảnh thon dài, đôi chân rất xinh đẹp, nhưng… Vì sao hắn phải bóp?

Triệu Kính Từ trầm mặt, nắm chân tiểu Hoàng đế định bỏ ra, nhưng lại cảm nhận được làn da mịn màng lạnh lẽo.

Lạnh?

Triệu Kính Từ nhíu mày, trong xe có bếp lò sưởi vô cùng ấm áp, chân tiểu Hoàng đế sao có thể lạnh như vậy? Không lẽ chân y thật sự đau?

Đang do dự, tiểu Hoàng đế đã ấn tay hắn lại, lẩm bẩm: “Chân trẫm đau, chân trẫm đau…”

Tay Triệu Kính Từ khẽ bị ấn lại, không lấy ra được.

Hắn vô thức ấn ấn, lòng bàn tay chuyển lên trên đầu gối. Quả nhiên, sự lạnh lẽo như có từ trong xương cốt, cái ấm trong xe dường như không thể ủ ấm được nó.

Tiểu Hoàng đế lại ngâm nga, Triệu Kính Từ trầm mặc lắng nghe, bất tri bất giác mà bắt đầu xoa bóp cho y.

Lòng bàn tay hắn rất nóng, lực đạo vừa phải, tiểu Hoàng đế thoải mái nheo mắt lại, ngâm nga cũng đứt quãng.

*

Ngày hôm sau, Triệu Kính Từ phát hiện bản thân thế mà thật sự ngủ ở trong xe, còn ngủ cùng một chỗ với tiểu Hoàng đế, vẻ mặt không thể tin nổi.

Nhưng hắn lại nhanh chóng nhớ ra chuyện càng không thể tin nổi hơn, tối hôm qua hắn còn giúp tiểu Hoàng đế bóp! Chân!!

Tiểu Hoàng đế lúc này còn đang ngủ say trong l*иg ngực hắn, sắc mặt hắn lập tức biến xanh đen, rút ống tay áo bị đối phương đè lên, biểu tình như mây đen giăng đầy, âm u đi ra khỏi xe.

Đoàn xe lại nhanh chóng lên đường. Tôn Đắc Tiền nhận thấy có chuyện không thích hợp, mặc dù bệ hạ thường làm một số việc khác người để thu hút sự chú ý của Nhϊếp chính vương, nhưng khi đó tính tình bệ hạ thất thường, giây trước vừa đối tốt với Nhϊếp chính vương, giây sau đã có thể phát hỏa rồi.

Hắn chỉ nghĩ tiểu bệ hạ sau khi gặp biến cố thành ra thể xác và tinh thần đều bị tổn hại, trong lòng ngột ngạt không thể giải sầu nên thường làm phiền Nhϊếp chính vương.

Nhưng sau khi Nhϊếp chính vương lên xe, tình hình đã thay đổi. Cách thu hút sự chú ý của tiểu Hoàng đế đã không còn là gây rắc rồi mà biến thành thể hiện tình cảm. Mà quan trọng nhất, lúc trước Nhϊếp chính vương chưa từng hồi đáp, còn coi như tuân thủ nghiêm ngặt đạo quân thần. Nhưng hiện giờ, hắn thế mà đáp lại.

Bệ ha ban cơm, hắn trầm mặc chốc lát, liền ăn. Bệ hạ gọi lên xe, hắn trầm mặc chốc lát, liền lên. Bệ hạ nói trong xe buồn, muốn cưỡi ngựa cùng hắn, hắn trầm mặc chốc lát, liền ôm tiểu Hoàng đế lên ngựa…

Không thích hợp, quá không thích hợp.

Khi đến trạm dịch tiếp theo, Tôn Đắc Tiền vẫy tay gọi Lâm Tam, khẽ hỏi: “Tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt không?”

Biểu tình Lâm Tam – muốn nói lại thôi, cảm thấy nói ra thì không ổn lắm, bóp chân xoa eo đọc thoại bản có tính không?

Cũng không phải Triệu Kính Từ muốn phối hợp tiểu Hoàng đế, chỉ là mục đích của hắn là để tiểu Hoàng đế mau chóng làm ra những chuyện hoang đường, để hắn có lý do phế đối phương đi phải không?