Chương 33: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Thuộc hạ thân binh bắn chết kẻ đang trốn ngay tại chỗ, mà Triệu Kính Từ cũng không có ý định kiểm tra lại.

Hắn bế tiểu Hoàng đế vội vàng về xe, lạnh mặt nói với Tôn Đắc Tiền đang vô cùng lo lắng: “Còn không mau gọi ngự y?”

Tôn Đắc Tiền thấy tiểu Hoàng đế ngất đi đã sợ tới mức mất đi chừng mực, sau khi hoàn hồn lão vội xoay người quát: “Trương thái y, ngươi còn đang băng bó cho ai thế? Mau lại đây nhanh!”

Trương thái y cũng đã cầm hòm thuốc chạy đến, nhưng tuổi lão lớn, chân không còn khỏe nên khó tránh khỏi lảo đảo loạng choạng.

Triệu Kính Từ trực tiếp ra lệnh cho người khiêng lão qua, trầm mặt: “Khám cho bệ hạ.”

Trương thái y bắt mạch cho tiểu Hoàng đế, đoạn vẻ mặt lão đột nhiên trở nên nghiêm trọng, “ssh” một tiếng.

Thấy vậy, Tôn Đắc Tiền lập tức căng thẳng: “Làm sao vậy? Bệ hạ có đáng ngại sao?”

Biểu tình Triệu Kính Từ cũng căng thẳng rõ ràng, cánh tay ôm tiểu Hoàng đế vô thức siết chặt một chút.

Trương thái y cẩn thận khám lại rồi lắc đầu: “Không sao, có lẽ là ta xem sai rồi.”

Vừa rồi khi bắt mạch lão có thể mơ hộ cảm nhận được dường như trong cơ thể bệ hạ có sinh khí của vật còn sống, nhưng làm sao có thể? Bệ hạ không phải nữ tử, cũng không thể mang thai. Cũng may lão khám lại thì tất cả đều trở về bình thường. Có lẽ do lão quá hoảng loạn nên mới xem sai.

Trương thái y bình chân như vại, diễn trò trước mặt Triệu Kính Từ. Lão không đề cập đến vấn đề về chân của tiểu Hoàng đế, chỉ nói: “Thánh thể bệ hạ không đáng ngại, là do quá mức hoảng sợ mà tạo thành. Lão thần sẽ đi sắc một chén thuốc an thần cho bệ hạ.”

Bấy giờ Tôn Đắc Tiền mới thở phào nhẹ nhõm, vội bảo: “Vậy đi nhanh đi.”

Triệu Kính Từ cũng thả lỏng vài phần lực tay, cúi đầu nhìn tiểu Hoàng đế, vẻ mặt lại trở nên phức tạp.

Quá mức hoảng sợ tạo thành? Khi tiểu Hoàng đế mới xuống ngựa vẫn còn bình thường, không có vẻ gì là sợ hãi, hẳn là vì tưởng hắn bị thương nặng nên mới hoảng sợ.

Hắn ôm tiểu Hoàng đế trầm mặc, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Tôn Đắc Tiền bên cạnh sốt ruột, không nhịn được bảo: “Vương gia, ngài hãy đặt bệ hạ xuống đi. Trên người ngài toàn áo quần cứng cáp, đều là áo giáp…”

Cứ ôm mãi thì bệ hạ của lão sẽ không thoải mái đấy.

Triệu Kính Từ ngẩng đầu liếc xéo lão, tựa hồ có hơi không vui nhưng cũng không nói gì, xoay người ôm tiểu Hoàng đế vào trong xe ngựa.

Nhân lúc Trương thái y sắc thuốc, hắn đi kiểm tra thi thể của tên bắn lén nhưng không phát hiện ra manh mối gì bèn dặn dò người bên cạnh: “Gửi bồ câu đưa thư vào kinh, tra xem gần đây là ai không biết thân biết phận.”

Người bên cạnh lập tức nhận lệnh. Triệu Kính Từ quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Lâm Tam thủ bên xe của tiểu Hoàng đế cách không xa, dừng chút rồi nói: “Tra cả thị vệ bên người tiểu Hoàng đế, thân phận của hắn là ám vệ hoàng gia, chủ yếu tra xem hắn có thật sự chỉ nghe lệnh của tiểu Hoàng đế hay không.”

Ngoài ý muốn gặp phải “Sơn phỉ”, tiểu Hoàng đế lại hôn mê không tỉnh nên sau khi đến Trung Châu, Triệu Kính Từ trực tiếp nói rõ thân phận, lệnh phủ doãn Trung Châu tiếp giá, định nghỉ lại ở đây một ngày.

Vừa lúc cũng sắp đến kinh thành, bồ câu đưa thư đã về. Đêm hôm đó Triệu Kính Từ đã tra ra cuộc ám sát lần này là do Tấn Vương gây ra.

Tấn Vương là hoàng thúc của tiểu Hoàng đế, nhìn như nhàn tản nhưng thật ra bên trong rất không an phận.