Chương 35: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Tôn Đắc Tiền thấy cảnh này, trong lòng thầm sầu lo: Chẳng lẽ bệ hạ thật sự có tâm tư gì với Nhϊếp chính vương? Trước giờ cũng không thấy bệ hạ thích nam phong, không lẽ… vì có thể có trở ngại trong việc có con nối dòng mà bị kí©h thí©ɧ đổi tâm tính?

Nên làm thế nào mới phải đây? Lỡ đâu sau khi về cung Thái hậu hỏi, than ôi!

Uống thuốc xong, tiểu Hoàng đế thấy mình đổ mồ hôi, hơn nữa quần áo ban nãy lăn trên mặt đất cũng chưa đổi, tâm lý ở sạch lại phát tác nên muốn tắm gội thay quần áo.

Nghe vậy, Triệu Kính Từ đặt thìa xuống, vô cảm nói: “Vậy thần xin cáo lui.”

Nhưng mới vừa đứng dậy, ống tay áo của hắn đã bị túm chặt. Triệu Kính Từ cúi đầu thì thấy tiểu Hoàng đế đỏ mặt, giọng nói như tiếng muỗi vo ve: “Triệu khanh không hầu hạ trẫm tắm rửa sao?”

Sắc mặt Triệu Kính Từ lại tối sầm, còn chưa kịp từ chối lại nghe đối phương nói: “Phu nhân nhà người ta…”

Đều sẽ hầu hạ lão gia tắm gội thay quần áo.

Đường gân trên trán Triệu Kính Từ nổi gồ lên, lần này không chiều y, trực tiếp giật ống tay áo ra, bảo Tôn Đắc Tiền: “Gọi người tới hầu hạ!”

Tôn Đắc Tiền chỉ mong sao hắn từ chối, vội nói: “Ấy ấy, vậy mời vương gia.” Đi ra ngoài đi.

Lão nói rồi bày ra tư thế mời.

Triệu Kính Từ cũng muốn rời đi, nhưng ống tay áo lại bị tiểu Hoàng đế túm chặt. Hắn cúi đầu nhìn thấy tiểu Hoàng đế đang ôm ống tay áo vào trong lòng ngực, mắt trông mong nhìn hắn, xem ra sẽ không chịu buông tay.

Triệu Kính Từ hít sâu một hơi, xoay người nói với Tôn Đắc Tiền: “Đi lấy kéo.”

Cuối cùng, “Phu nhân” vẫn không hầu hạ “Lão gia” tắm gội thay quần áo, nhưng đã cắt ống tay áo.

*Cắt ống tay áo = đoạn tụ = đồng tính ¯▿¯

Tiểu Hoàng đế cảm thấy cắt ống tay áo cũng rất tốt, vô cùng cẩn thận gấp gọn ống tay áo đó rồi giấu đi.

Nhưng giấu xong ống tay áo, y lập tức trầm mặt xuống, nói với Tôn Đắc Tiền: “Gần đây lá gan ngươi phì ra rồi? Ai cho ngươi tự quyết định?”

Tôn Đắc Tiền sợ tới mức quỳ “rầm” xuống đất, trong lòng than thở: Từ khi hai chân có bệnh, tính tình tiểu bệ hạ càng ngày càng sáng nắng chiều mưa.

“Có điều, ống tay áo cắt rất đẹp.” Sờ sờ ống tay áo được giấu trong lòng ngực, lòng tiểu Hoàng đế lại có ánh nắng, nở nụ cười tủm tỉm.

*

Sau khi Triệu Kính Từ từ chối tiểu Hoàng đế, hắn biết chắc y nhất định sẽ tức giận. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát Tôn Đắc Tiền đã ra ngoài với vẻ mặt đau khổ.

Triệu Kính Từ ngồi trong đình phía xa, khẽ liếc rồi thôi, nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Trước ngày hôm nay, hắn sẽ không quan tâm đến cơn tức giận của tiểu Hoàng đế. Mà giờ phút này, hắn ngồi trong đình nhấm nháp chén trà thượng phẩm do phủ doãn mang tới, nhưng tất cả những gì hiện lên trong đầu hắn chỉ là cảnh tượng tiểu Hoàng đế xống tới che chắn cho hắn khỏi mũi tên.

Và sau khi họ ngã, tiểu Hoàng đế bị hắn đè dưới thân, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ lấm chút bụi đất, lại khó nén được vẻ lo lắng sợ hãi.

Còn chuyện mẫu thân hắn bị chặn gϊếŧ kiếp trước, hẳn là không liên quan tới tiểu Hoàng đế. Thậm chí, tiểu Hoàng đế còn phái người đi cứu mẫu thân hắn.

Hắn nên có thái độ tốt hơn chút, nhưng tiểu Hoàng đế thật sự rất hoang đường.

Triệu Kính Từ xoay xoay chén trà trong tay, cúi đầu. Vậy mà khuôn mặt tiểu Hoàng đế hiện lên trong nước trà trong veo.

Hắn cứng đờ, tại sao nơi nơi đều xuất hiện tiểu Hoàng đế?

Hắn bỗng đứng dậy, nhìn ra ngoài đình để thưởng thức phong cảnh trong vườn. Nhưng hình bóng ấy vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí hắn.

Triệu Kính Từ nhíu mày, cuối cùng nghĩ: Thôi, cứ đi xem tiểu Hôn quân đã nguôi giận chưa vậy.

Sau khi đưa ra quyết định, hắn cảm thấy nhẹ nhõm như thể vừa buông bỏ được điều gì đó.

Thế Giới 2 -