Chương 39: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Khi ăn được món mình thích, sẽ nói “Món này ngon, đưa một phần cho Nhϊếp chính vương”. Khi nhận được món đồ trân quý từ Thái hậu, sẽ bảo “Đưa cho Nhϊếp chính vương”. Khi nhìn thấy hai con chó con ngọc tuyết đáng yêu trong Trân Thú viên, cũng nói “Con này đáng yêu, đưa một con cho Nhϊếp chính vương”.

Ngay cả cung nữ của Thượng Phục cục đến đo kích cỡ, may áo trong cho tiểu Hoàng đế, y cũng bảo: “Gần đây Nhϊếp chính vương đã may quần áo chưa? Nếu không cũng may cho hắn vài bộ đi.”

Vì thế, sau mấy ngày Triệu Kính Từ tra xét Tấn Vương và cấm vệ quân, hắn bống nhiên phát hiện vương phủ nhà mình tích tụ không ít đồ tiểu Hoàng đế ban (tặng), ăn mặc chi tiêu, đầy đủ mọi thứ.

“Bệ hạ nhiều ngày nay đều nhớ thương Vương gia. Khi ăn cơm cũng nhớ, xem tấu chương cũng nhớ, ngay cả khi ngủ cũng nhớ. Thấy đồ gì mình thích là lập tức nghĩ đến Vương gia, sau đó lệnh lão nô đưa tới cho ngài.” Tôn Đắc Tiền – phụ trách tặng đồ – tủm tỉm cười nói.

Tuy lão không tán thành tiểu Hoàng đế thích Nhϊếp chính vương, nhưng hiện giờ trong tim trong mắt tiểu Hoàng đế chỉ toàn là đối phương. Lão đương nhiên không muốn tâm tư của chủ tử bị uổng phí, tâm ý không được người biết.

Ít nhất, Nhϊếp chính vương phải biết.

Triệu Kính Từ phất tay làm lão lui ra, cầm cây cung nhỏ và cây kiếm gỗ nhỏ trong đống đồ chồng chất đó lên.

Đây đều là đồ chơi của tiểu Hoàng đế khi còn nhỏ, một số còn được chính tiên đế khắc cho, đều là những thứ tiểu Hoàng đế vô cùng trân trọng. Mà ngay cả những thứ đều tặng cho hắn, có thể thấy rõ tình cảm sâu đậm.

Triệu Kính Từ không khỏi nở nụ cười. Hắn từ nhỏ lớn lên tại biên quan, An Vương rất nghiêm khắc với hắn. Từ nhỏ hắn đã mang theo cung kiếm chém gϊếŧ, chưa bao giờ nhận được món quà đồ chơi như vậy. Lần đâu nhận được, cảm giác có chút tươi mới.

Mặc dù mấy ngày nay hắn không tiến cung, nhưng hắn vẫn thường xuyên nhận được thư từ của tiểu Hoàng đế, một ngày có khi sẽ nhận được vài lá thư.

Nội dung bức thư cũng không có gì. Lúc đầu còn rất bình thường, chỉ hỏi “Ăn chưa?” “Đang làm gì” “Khi nào tiến cung”. Nhưng dần dà, tiểu Hoàng đế tựa hồ không biết rụt rè là gì nữa, trong thư hở một tí là viết linh tinh như “Một ngày không gặp, mong nhớ thành điên”.

Nếu là trước đây, có lẽ Triệu Kính Từ sẽ không đọc được, thậm chí sẽ vào cung dạy bảo cho tiểu Hoàng đế một trận.

Nhưng hiện giờ, không biết vì lý do gì, hắn có thể đọc từng chữ từng chữ. Thậm chí khi đọc, khóe môi sẽ bất giác nhếch lên, trong đầu cũng hiện ra dáng vẻ tiểu Hoàng đế mặt đỏ bừng ngồi vào bàn viết thư.

Triệu Kính Từ đặt cung kiếm nhỏ xuống, lấy ra những bức thư ấy từ trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve nó rồi lại vô thức mở ra lần nữa.

Tiểu Hoàng đế đúng là yêu hắn vô cùng, nhưng… có vẻ đây cũng không phải điều gì xấu.

Triệu Kính Từ không biết đã thay đổi tâm tính từ bao giờ. Hắn đã tra được, kiếp trước những người chặn gϊếŧ mẫu hậu là do Tấn Vương xếp vào trong cấm vệ quân, không liên quan tới tiểu Hoàng đế.

Tiểu Hoàng đế thích hắn. Vừa vặn, hắn cũng rất thích tiểu Hoàng đế như bây giờ.

Có lẽ, hắn nên cho đối phương biết.

Triệu Kính Từ cất những bức thư chứa đựng tình cảm mãnh liệt ấy đi, bỗng nhiên mong chờ vào buổi lâm triều ngày mai.

Tiểu Hoàng đế đã mấy ngày không được gặp hắn, ngay mai chợt thấy hắn trên triều sẽ vui mừng nhỉ?

Trong Thọ Khang cung, hôm nay Thái hậu lại gọi tiểu Hoàng đế để quở trách.

“Nghe nói mấy ngày gần đây Hoàng đế không làm chính sự gì, chỉ làm mấy chuyện trêu mèo chọc chó?”

Trước mặt mẹ ruột, tiểu Hoàng đế từ trước đến nay luôn thích giả bộ ngoan ngoãn khéo lẽo, lúc bị dạy bảo sẽ thành thật nghe, không hề phản bác.

Thái hậu thấy y như vậy càng tức, nhưng lại bất đắc dĩ, thở dài: “Con cũng sắp làm lễ đăng quang, chẳng mấy chốc là phải tự mình chấp chính. Sao gần đây lại không được như xưa? Đúng rồi, gần đây ai gia bảo người đưa cho con một tập tranh, con đã xem chưa? Sau khi tự mình chấp chính là phải lập hậu tuyển phi, trong lòng đã chọn được người yêu thích chưa?”

“Dạ?” Lâm Không Lộc ngẩn người.

____________________

Tác giả:

Nhϊếp chính vương: Liệu ngày mai tiểu Hoàng đế nhìn thấy ta có thấy kinh hỉ hay không? Có thấy bất ngờ không?

Lâm Không Lộc: Ta có kinh hỉ hay không thì không biết, nhưng ta cảm thấy ngươi có thể sẽ rất kinh hỉ.

Đoạn bắt mạch lờ mờ cảm nhận được hơi thở là do tác giả bịa nên đừng tin nhé. Hãy tin vào khoa học, tin vào y học hiện đại.