Chương 57: Kế hoạch của nàng

Hypatia cũng đã nảy sinh tình cảm với Max nhưng vẫn chưa dám bày tỏ vì nghĩ nàng với Max là một cặp. Cô ấy là một người tử tế nên dù có thích đến mức nào cũng sẽ không bao giờ chen chân hay cướp đoạt bất kỳ một mối quan hệ nào của người khác.

Hết cách, Rosie đã nói dối rằng bản thân bị ép buộc, Max muốn cưới nàng chỉ vì muốn chịu trách nhiệm năm đó đã khiến Rosie mất đi sự trong trắng.

“Trách nhiệm của bệ hạ đã hết kể từ khi hợp đồng giữa chúng tôi kết thúc. Ngài ấy đã đến bù cho tôi một cách xứng đáng, và giờ cả tôi và ngài ấy nên quên đi tất cả và tìm lấy hạnh phúc mới của riêng mình.”

“Những cô và ngài ấy đã ở bên nhau gần ba năm, một quãng thời gian dài đủ cho tình cảm sinh sôi nảy nở. Liệu cô có thể chắc rằng một trong hai người không yêu đối phương chứ.” Hypatia đã nhìn thấy được thái độ của hoàng đế với Rosie, hơn nữa cô cũng cảm thấy tiểu thư Rosie rất tốt. Chẳng có gì sai nếu họ thực sự đến bên nhau cả và chắc hẳn là đang có một hiểu lầm nào đó ở đây mà thôi.

Nụ cười trên đôi môi nàng chợt tắt, Rosie trở nên trầm lặng nhìn ánh mắt tràn ngập hy vọng của nữ chính.

Một mối quan hệ không rõ ràng, tình cảm giữa hai bên luôn trong tình trạng phức tạp và khó hiểu. Rosie không nghĩ đó là một khởi đầu tốt cho một câu chuyện tình đẹp, nàng không dám kỳ vọng cũng không nên kỳ vọng.

“Thú thật với cô, tôi thất sự rất quan tâm đến Max. So với bất kỳ ai tôi là người thấu hiểu quá khứ bi thương của ngài ấy nhiều nhất. Nhưng tôi không thể nhầm lẫn dựa sự thương hại và tình yêu được. Hypatia, Max cần sự chữa lành và tôi không thể làm được việc đó, ngài ấy cần một tình cảm chân thành không chút pha tạp của bất kỳ cảm xúc nào khác. Đó cũng là lý do tôi chống đối lại các tiểu thư quý tộc khác nhưng lại dễ dàng đồng ý giúp đỡ cô. Chỉ có cô mới có thể chữa lành cho trái tim của ngài ấy, thánh nữ điện hạ…” Rosie nắm lấy tay cô nói lên những lời trân thành nhất, sự tin tưởng tuyệt đối trong đôi mắt đỏ rực xinh đẹp đó đã lay động đến trái tim Hypatia.

“Tôi có thể làm được điều đó sao?” Hypatia cũng không chắc nữa, đối với hoàng đế cô mới chỉ nảy sinh một chút yêu thích và kính ngưỡng mà thôi. Cô vẫn còn rất nhiều ngờ vực về chính khả năng của mình.

Họ gọi cô là thánh nữ, nhưng Hypatia chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình cao thượng đến nỗi có thể gánh vác được danh xưng đó. Cô có thể dùng khả năng của mình chữa lành những vết thương bên ngoài, nhưng còn trái tim, thần lực có thể lay động đến trái tim của một người sao?

Rosie mỉm cười gật đầu với thánh nữ, chỉ có thể là cô ấy, Hypatia mới chính là nữ chính của thế giới này.

Hypatia tuy có chút nghi ngờ với lời giải thích Rosie, nhưng trước thái độ kiên quyết phủ nhận của nàng thánh nữ cuối cùng cũng quyết định bày tỏ nỗi lòng mình một lần với Max, dưới sự giúp đỡ của nàng.

“Tôi sẽ dùng hết sức của mình, tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô, Rosie.” Hypatia thốt lên một cách đầy kiên định, nhưng trái tim bé nhỏ vẫn không kìm nổi được sự kích động. Cô nghĩ bản thân lên uống thêm hai chai rượu nữa để lấy lại bình tĩnh.

Rosie quả thực cũng bất lực trước con sâu rượu này, nàng cũng muốn uống một ly chúc mừng cho bước thành công đầu tiên của mình nhưng rượu chỉ vừa nhấp đến môi, âm thanh kinh động bên ngoài khiến cả hai đều phải dừng lại.

“Lục soát tất cả mọi nơi, tìm bằng được nàng ấy. Rosie không thể xuất hiện bình an trước mặt ta, đầu của các ngươi cũng không cần phải giữ…”

Là hoàng đế! Ngài ấy dường như đang rất giận giữ, nàng vậy mà quên béng mất đây là thời điểm nhạy cảm. Đáng lẽ ra nàng lên trở về ngay sau khi tìm được đồ ăn mới phải.

Rosie lo lắng đứng bật dậy, để tránh cho binh lính một lần nữa tìm đến nơi này và gây rắc cho Hypatia, nàng nghĩ mình nên rời đi trước.

“Bệ hạ đang tìm kiếm tôi, cô cứ ở lại đây nhé, tôi sẽ không để họ lục soát ở nơi này đâu.”

“Cảm ơn cô rất nhiều Rosie!” Hypatia vô cùng cảm động ôm lấy Rosie, cuối cùng cô cũng có thể tìm thấy một người bạn có thể thấu hiểu cho mình. Thậm chí ngay lúc này, thánh nữ còn cảm thấy may mắn vì đã cứu nàng ấy thay vì hoàng đế.



Rosie trở về một cách an toàn trong những cái thở phào nhẹ nhõm của các vị kỵ sĩ, nàng vô cùng cảm thấy tội lỗi vì nửa đêm còn khiến hoàng đế dày vò người khác như vậy. Ngay sau khi trở về lều của mình, nàng đã yêu cầu Max để họ trở về và không cần phải tăng cường canh gác một cách thái quá.

Trong lều lớn chỉ còn mỗi hai người bọn họ, Rosie thậm chí đã ngồi ngay ngắn trên ghế chờ đời cơn thịnh nộ của Max. Chắc hẳn nàng đã khiến anh vô cùng lo lắng, ngay cả khuôn mặt luôn lạnh lùng cũng trở tái nhợt lấm tấm mồ hôi vì vội vã. Nàng cảm thấy không hề oan ức nếu như Max muốn mắng mình một trận.

“Bịch!”

Hoàng đế bất ngờ quỳ xuống trong sự kinh ngạc đến tột độ của nàng. Rosie muốn đứng dậy nhưng lại chiếc đầu nặng nề của Max đè trở lại. Max gối đầu lên chân nàng một cách mệt mỏi, Rosie chẳng thể nhìn thấy bất kỳ thái độ gì ngoài cái đầu trắng muốt của anh.

“Nàng ghét bỏ ta lắm sao Rosie?” Giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc của người đàn ông bất ngờ cất lên.

“…” Rosie sững sờ nhìn anh, nàng bắt đầu cảm thấy lúng túng và không biết mở lời như thế nào.

Bầu không khí giữa hai người liền trở nên tĩnh lặng, rất lâu sau nàng mới có chút động tĩnh, muốn nâng khuôn mặt đang vùi sâu trên đùi mình nhưng Max lại không một chút nhúc nhích. Dường như anh đang giãy dụa, nhưng lại không muốn nàng buồn. Max cuối cùng cũng chịu nhìn nàng.

Đôi mắt đỏ hoe ngập tràn uất ức, đôi môi cắn chặt như muốn bất cả máu chỉ để không phát ra âm thanh nức nở đầy yếu đuối. Maximilian vẫn luôn mang trên mình dáng vẻ cao quý lạnh lùng giờ đây lại trở nên vô cùng hèn mọn mà quỳ dưới chân nàng.

Trái tim Rosie bất giác như bị siết chặt, nàng nhíu mày lắc đầu, anh không nên trở thành như vậy. Đây đâu phải dáng vẻ của một nam chính nên có, Max không thể trở nên thảm hại như vậy được.

“Ta có thể sửa! Tất cả những điều nàng ghét bỏ ta đều có thể sửa, cho dù đó có là chính bản thân ta. Đừng rời đi nữa được không? Hãy cho ta một cơ hội, cầu xin nàng…” Max cầu xin nàng một cách thống khổ, từng giọt nước mắt cứ vậy lã chã rơi xuống tay nàng.

Lần thức hai trong cuộc đời Max rơi lệ!

Trước đó là vì cái chết của Elizabeth, và giờ là vì nàng.

Max đã từng nghĩ vì sao mình không thể buông tay, vì sao anh không thể từ bỏ nàng ấy? Cuối cùng đáp án của anh chỉ là hai chữ tuyệt vọng. Nếu không còn Rosie, thì bên cạnh anh, thật sự một người cũng không có.

Anh không có người thân, mẹ đã qua đời, con cái cũng không có. Người thân duy nhất mà anh có, cũng chỉ có người phụ nữ này. Max không thể mất nàng dù là bất kỳ nguyên do gì đi chẳng nữa.

Kể từ ngày cô bước tới ngăn chặn lời nguyền trong cơ thể anh, Rosie đã là người được Max ký thác tất cả mọi tình cảm của cuộc đời anh. Sinh mạng của anh đã tiếp tục vì nàng, nếu Rosie rời đi, Max sẽ chẳng còn bất cứ điều gì chống đỡ cho sinh mệnh của mình nữa.

“Tôi chưa bao giờ ghét ngài Max! Ngài rất tốt…” Ngoài bản tính chiếm hữu có hơi nặng nề, nhưng nó cũng chưa bao giờ làm nàng khó chịu. Thậm chí nó đã từng cứu nàng rất nhiều lần mỗi khi thực hiện nhiệm vụ.

“Hãy chính là ngài và đừng thay đổi bất cứ điều gì cả… Nhưng tình cảm là thứ không thể ép buộc Max, sau này ngài sẽ gặp được một người phù hợp, người có thể yêu ngài bằng tất cả trái tim của mình. Ngài sẽ hạnh phúc mà Max.” Rosie nhỏ giọng cố gắng thuyết phục anh, nàng thừa nhận mình đã mềm lòng nhưng đó chưa đủ sức nặng bằng cuộc đời ở hiện đại của nàng. Ngài trừ Max, cũng có rất nhiều người cần đến Rosie.

“Không, ngoài nàng ra ta sẽ không rung động với bất kỳ ai cả. Nếu nàng rời đi thứ chờ đợi ta sẽ chỉ là cái chết. Một cơ hội bé nhỏ, nàng cũng không thể ban phát cho ta được sao?” Anh biết Rosie rất dễ mềm lòng, nhưng chưa bao giờ biết nàng lại cố chấp như vậy cả. Rốt cục là thứ gì đã khiến Rosie thay đổi như vậy, rốt cục vì sao lại cứ khăng khăng muốn cướp đi nàng ấy khỏi anh.

“Cái chết!”

Rosie kinh hãi trước sự cứng đầu của Max, nàng thật sự không biết phải làm sao để cho ngài ấy hoàn toàn từ bỏ. Cứng rắn mãi sẽ chỉ dồn họ đến bước đường cùng. Rosie cuối cùng cũng chịu xuống nước thỏa thuận.

“Được! ta trao một cơ hội nữa cho ngài. Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. Hẹn hò, xem kịch, đi ăn,… hãy làm tất cả những gì như một cặp đôi bình thường. Nếu trong vòng một tháng mà tôi vẫn chưa thể yêu ngài, tôi sẽ rời đi được chứ?”

Đây chính là giới hạn cuối cùng của nàng, dù sao thì nó cũng chẳng thể kéo dài được đến một tháng. Rosie sẽ tìm mọi cơ hội để nữ chính có thể đến được bên Max và khiến anh nhận ra đó mới chính là chân ái của cuộc đời mình.