Quyển 1 - Chương 7: Ca ca muốn ăn sao

Sau khi bày biện các món ăn lên bàn, tất cả người hầu xách theo hộp không mà rời đi, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tiểu cô nương nhìn chén hoành thánh trên mặt nổi lên điểm điểm dầu màu vàng nhạt, nàng sững sờ trong chốc lát, nhưng ngửi được một mùi hương thanh khiết của canh gà, làm cho cơn đói trong bụng không ngừng nhộn nhạo.

Trong chén gồm có hoành thánh vỏ mỏng bọc lấy nhân tôm bóc vỏ thật no đủ, điểm thêm hành lá rải xung quanh với sốt dầu mè tạo nên mùi hương mê người của nước canh. Màu vàng da hoành thánh, ẩn hiện thịt tôm đo đỏ trong nhân, cùng màu xanh tươi hành lá, đúng là một chén hoành thánh gồm đủ cả sắc hương vị, khiến con sâu thèm ăn trong bụng người ta cứ ngọ ngậy không ngừng.

Nàng từ trên giường bước xuống, bàn chân trần nhỏ xinh trắng nõn mà bước đi, không chút nào cố kỵ vặn vẹo mông nhỏ ngồi lên chiếc ghế gỗ màu đỏ, tự nhiên cầm chén lên ăn.

Bàn chân trắng nõn không ngừng đung đưa, lắc lư phía dưới bàn.

Trên gương mặt lạnh nhạt của nam nhân lộ ra một tia không hài lòng, đôi mày nhẹ cau lại, nhanh chóng liếc mắt một cái giày thêu của nàng bị đá ngã dưới giường.

Một cô nương gia, sao có thể tùy tiện mà lộ ra cẳng chân, không che đậy trước mặt nam nhân như vậy chứ.

Nếu không phải vừa rồi hắm kịp thời mà giúp nàng che đậy, thật là....

Nam nhân đang muốn lên tiếng nói nàng không phải, lại nghe đến một tiếng húp canh rột rột từ phía nàng. Nhìn qua chỉ thấy nàng đem chiếc thìa múc lấy miếng hoành thánh một ngụm ăn vào trong miệng, vội vàng hé khẩu phe phẩy tay trong miệng để giảm bớt nóng, lại quay đầu phồng lên hai má, cười rộ lên hướng về phía Bạch Lộ nói, “Bạch Lộ ca ca, này hoành thánh ăn thật ngon nga.”

“ Ân.” Lông mày hắn nhẹ nhàng nhăn lại khó phát hiện.

Hắn bước đến gần giường nhặt lên đôi giày thêu từ trên mặt đất, đến bên đưa cho nàng, “Giày của muội……”

Lại nhìn bộ dạng cô nghịch ngợm hoành thánh, trong lòng thế nhưng đột nhiên có một cỗ ý nghĩ kỳ quái.

Rõ ràng ngày thường hắn sẽ không như thế này. Chỉ là đêm nay…… Cảm giác trong lòng ngực hiện giờ lại dâng lên một ngọn lửa nho nhỏ, nong nóng.

Đột nhiên lòng bàn tay hắn bị nắm lấy, đôi mắt thanh lãnh bỗng khẽ lay động lông mi.

“Ca ca muốn ăn sao.” Tiểu cô nương cảm nhận được nam nhân đang đứng ở bên cạnh mình, liền quay mặt qua hỏi

“Không cần, buổi tối là chuẩn bị cho muội.”

Cảm nhận được ngữ khí nói chuyện lạnh như băng của hắn, tay cầm muỗng của tiểu cô nương hơi cứng đờ, sâu trong mắt chợt lóe một tia ám trầm, lại không nhanh không chậm nói: “Như vậy… Xảo Nhi đã biết, dù sao Xảo Nhi chỉ là một người tầm thường, có thể được Thánh Tử điện hạ dốc lòng chăm sóc mấy ngày qua, đây chính là phúc phận của Xảo Nhi.”

“Mấy ngày nữa, thương thế của Xảo Nhi khỏi hẳn, liền có thể rời đi rồi.” Lúc nàng chạm nhẹ qua đầu ngón tay hắn, một cảm xúc tê dại nhẹ nhàng lướt qua, nàng cố nhẫn nại, ngước mắt hướng về phía hắn mà cười lên ngọt ngào.