Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tất cả mọi người nhìn ra được thái độ kiên quyết của Phùng Tiếu, chủ nhiệm giáo dục rất đau đầu, ông lo lắng đại tiểu thư này thật sự sẽ cử báo toàn bộ tất cả học sinh, đến lúc đó Nhất Trung liền thật sự bị người cười chết.

Có thể làm chủ nhiệm giáo dục, ông cũng không phải một người cứng nhắc, rất rõ ràng, có vài thời điểm nên thoái nhượng thì phải thoái nhượng, nhưng vấn đề là ở trước mặt nhiều lão sư như vậy, ông muốn thoái nhượng, thì cũng cần có cái bậc thang đi xuống a?

Bằng không bọn họ làm sao chấp nhận?

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người khác đẩy ra, Thương Giác trầm mặt, bước chân đi vào: "Các lão sư hảo."

"Thương Giác đồng học a, em có việc?" Chủ nhiệm giáo dục nhẹ nhàng thở ra.

Thương Giác nghiêm túc nhìn Phùng Tiếu: "Em là đến mang Phùng Tiếu đồng học về lớp học."

Chủ nhiệm nhất ban có chút khó xử: "Bên này còn có chút sự tình cần tới Phùng Tiếu đồng học......"

"Phùng Tiếu đồng học tuyệt đối không có gian lận, thời gian vừa rồi đều là em phụ đạo cho cô ấy." Thương Giác gằn từng chữ một, ánh mắt từ trên mặt các lão sư đảo qua, "Mọi người hoài nghi cô ấy, chính là đang hoài nghi em."

Chủ nhiệm lớp cùng chủ nhiệm giáo dục sắc mặt đại biến, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Thương Giác và Phùng Tiếu, giống như đang nghĩ gì đó. Nhưng Thương Giác nghiêm mặt, ánh mắt kiên định, bọn họ nhìn không ra được gì, Phùng Tiếu lại là cười như không cười, đón nhận ánh mắt bọn họ, bọn họ càng không nhìn ra.

Cho dù như thế, hai người vẫn tràn ngập lo lắng, đối với học sinh như Thương Giác, từ khi anh nhập học Nhất Trung, bọn họ vẫn luôn chú ý anh, tự nhiên biết anh là dạng người như thế nào. Thương Giác cũng không thích phiền toái, cũng ít khi gần gũi với ai, mà hôm nay anh thế nhưng lại nói "Hoài cô ấy chính là hoài nghi em", như thế bọn họ có thể không nghĩ nhiều sao?

Thương Giác là vương bài của Nhất Trung, là Trạng Nguyên đại học tương lai trong lòng bọn họ, là người được chọn cho các hạng mục Olympic, nếu anh bởi vì yêu đương mà phân tâm, từ trên thần đàn của học thần ngã xuống, đối bọn họ mà nói, đối Nhất Trung mà nói, đều là tổn thất rất lớn.

So sánh như vậy, một học tra chưa rõ gian lận hay không thì tính là gì?

Chủ nhiệm lớp lập tức liền muốn cùng Thương Giác nói chuyện: "Thương Giác đồng học, em......"

Thương Giác đánh gãy lời cô: "Lão sư, em cùng Phùng Tiếu đồng học phải trở về đi học."

Chủ nhiệm lớp cùng Thương Giác đối diện ba giây, cuối cùng lựa chọn lui bước, miễn cưỡng cười nói: "Vậy các em về phòng học trước đi." Cô có thể làm sao? Vị này chính là tổ tông a.

Thương Giác cùng Phùng Tiếu song song rời đi: "Làm sao anh biết em đang bị dạy dỗ ở văn phòng?"

Thương Giác chần chờ một lát, móc di động từ trên người ra, đưa cho Phùng Tiếu, lỗ tai hơi hơi đỏ lên.

Trên màn hình có một tin nhắn từ người lạ: 【 Bạn gái nhỏ của em đang bị dạy dỗ ở văn phòng nha.】

Phùng Tiếu nhìn màn hình trầm ngâm, Thương Giác tim đập có chút nhanh, nghĩ đến trên tin nhắn viết ba chữ "Bạn gái nhỏ", anh liền nhịn không được có chút thẹn thùng.

Cô nhìn lâu như vậy, có phải cũng vì xưng hô này hay không?

Phùng Tiếu nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng giải quyết dứt khoát: "Tin nhắn này chắc chắn là toán học lão sư gửi."

Thương Giác: "......"

Kính Linh phát ra một tiếng cười lạnh: 【 Ha hả......】

Phùng Tiếu: ???

----

Kết quả việc Phùng Tiếu cự tuyệt việc kiểm tra lại chính là các lão sư càng lãnh đạm với cô, ánh mắt cơ hồ đều không dừng ở trên người Phùng Tiếu, cho dù không cẩn thận nhìn thấy, cũng lập tức dời mắt.

Đối với chuyện này, Phùng Tiếu tỏ vẻ một chút cũng không để bụng.

Cô không rảnh quan tâm người khác nhìn mình thế nào, mục tiêu của cô chỉ có một: Đề cao thành tích, áp đảo Thương Giác!

Rất nhanh, thi tháng lần thứ hai lại đến.

Xét thấy thi tháng lần đầu có khả năng gian lận, chủ nhiệm giáo dục đối với lần thi thứ hai có thể nói là coi trọng tới cực điểm, toàn bộ quá trình tự mình trấn ải. Bắt đầu từ vừa mới ra đề, ông liền ra lệnh nghiêm cấm các lão sư thảo luận bất cứ việc gì tới đề thi, sau khi hoàn thành đề liền gửi ở địa phương chuyên môn, theo dõi 24 giờ không ngừng nghỉ, ông cùng vài vị lão sư toàn bộ quá trình đều theo dõi sát sao.

Cho tới khi toàn bộ thí sinh tiến vào phòng thi, chủ nhiệm giáo dục mới yên lòng, có tiền cũng thể làm gì! Xem Phùng Tiếu lần này có thể thi được đến bao nhiêu.

"Bài thi lần này mọi người phải nghiêm túc chấm bài, đáp án dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, nghiêm chỉnh sửa lỗi, tôi muốn xem thành tích chân thật của học sinh." Ông dặn dò mấy vị lão sư chấm bài.

Các lão sư khối 11 cơ bản đều biết việc Phùng Tiếu bị cử báo gian lận, cũng biết chủ nhiệm giáo dục lần này nghiêm khắc như vậy, rất có thể chính là bởi vì cô, cho nên thời điểm chấm bài, một đám đều nghiêm khắc chưa từng có

Bọn họ cũng muốn biết, lần này Phùng Tiếu có thể thi nổi bao nhiêu?

Mang tâm tư như vậy, các lão sư tinh thần dâng cao nhanh chóng chấm xong bài thi của mình.

Thẳng đến khi bỏ đi giấy che tên thí sinh, bắt đầu ghi lại thành tích mỗi người, tập thể đều sửng sốt: "Sao có thể?"

--

Tưởng Mỹ Tiệp từ sớm đã rời giường, hưng phấn ăn xong liền chạy tới trường học.

Lần thi này cô ta làm bài khá tốt, tự đánh giá chính mình có thể nằm trong top 10, cô ta gấp không chờ nổi muốn xem thành tích của mình, càng muốn xem thành tích của Phùng Tiếu.

Thi tháng lần trước bị Phùng Tiếu đè ép một đầu, cho dù một tháng qua đi, cô ta vẫn cảm thấy ghê tởm như cũ, lần này rốt cuộc cũng có thể rửa sạch cảm giác sỉ nhục này.

Lần trước cô ta cử báo, tuy rằng trường không bắt Phùng Tiếu thi lại cái gì, nhưng cô ta biết, các lão sư đã sinh ra nghi ngờ không nhỏ, khảo thí lần này hoàn toàn không có chỗ trống để chui, Phùng Tiếu lần này khẳng định sẽ hiện nguyên hình.

Tưởng Mỹ Tiệp vừa tới cổng trường, liền có không ít người chúc mừng cô ta: "Chúc mừng cậu a Tưởng đồng học, lần này cậu thi thực tốt, lấy được vị trí thứ mười, quá lợi hại."

"Vận khí tốt thôi." Tưởng Mỹ Tiệp khiêm tốn nói.

"Đây đều là thực lực của cậu, nào phải vận khí a!"

Tưởng Mỹ Tiệp mỉm cười, người nọ nói tiếp: "Bất quá muốn nói vận khí, vị kia mới thật sự là vận khí siêu tốt đâu!"

"Ai a?"

"Phùng Tiếu a! Cậu ta lần này đứng thứ 8! Lần trước mới lấy vị trí 50, lần này liền biến thành thứ 8, cậu nói cậu ta có phải vận khí siêu tốt hay không?"

Nụ cười trên mặt Tưởng Mỹ Tiệp cứng đờ: "Cậu nói cái gì?"

--

"Tại sao lại như vậy chứ?"

"Đúng vậy, vì sao chứ?"

"Sao có thể là thứ tám?"

"Đúng vậy, trò ấy làm sao có thể ?"

Chu Ứng Chân vừa đi vào văn phòng, liền nhìn thấy vài vị đồng nghiệp mặt đầy buồn rầu, nhìn đều đáng thương, hắn tháo bỏ khuy áo ở cổ tay, hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?

"Ai, Chu lão sư, thầy không tham gia chấm thi, nên không biết đi? Phùng Tiếu thi tháng đạt top 8." Lão sư nói chuyện chờ mong nhìn thấy Chu Ứng Chân sắc mặt đại biến, nhưng mà Chu Ứng Chân vẫn thản nhiên giữ nụ cười

"Tôi biết, vừa nãy đi ngang qua bảng thành tích đã thấy được."

"Thầy đã biết rồi? Vậy sao vẫn giữ được bình tĩnh vậy?"

Chu Ứng Chân vỗ vai đồng nghiệp: "Tiếp nhận sự thật đi, người ta là thật sự dựa vào thực lực."

"Không, tôi không tin, khẳng định là có sơ sót." Vị đồng nghiệp kia vẻ mặt mông lung đi ra khỏi văn phòng.

Một lão sư khác lại gần Chu Ứng Chân: "Chu lão sư, EQ của thầy luôn rất cao, tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo cậu......"

"Mời nói."

"Tôi là muốn biết, thời gian tới Chu lão sư định dùng thái độ gì đối xử với Phùng Tiếu?" Lão sư kia xấu hổ hỏi. Ông dạy Phùng Tiếu hai tháng, một câu cũng chưa từng nói qua. Lúc trước nghĩ rằng cô là học tra, còn gian lận, cho nên cảm thấy đúng tình hợp lý. Nhưng hiện tại, ông cảm thấy có chút chột dạ, nhưng lại không biết nên làm gì.

"Tất nhiên là đối đãi nhiệt tình." Chu Ứng Chân mỉm cười trả lời.

"Chỉ cần như vậy là được?"

Mấy vị lão sư liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu, đều quyết định sau này đối với Phùng Tiếu nhiệt tình một chút.

Lão sư kia vui mừng cầm bài thi đi ra ngoài, tiết đầu tiên của ông là nhất ban. Chẳng qua ông đi quá nhanh, không nghe được Chu Ứng Chân nói tiếp một câu: "Tôi đối với trò ấy vốn dĩ rất nhiệt tình." Không giống các người.
« Chương TrướcChương Tiếp »