Chương 2

Hai người cao to hùng hùng hổ hổ, đang ấn đầu một nam sinh vào trong hồ nước, còn lại một tên tóc vàng đứng ở phía sau, vứt tàn thuốc hút một nửa xuống đất.

"Ưʍ..." Nước từ trong miệng của nam sinh chảy ra, phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ.

Ban ngày ban mặt lại làm ra chuyện bạo lực học đường?

Phản ứng đầu tiên của Tạ Sơ Thời là muốn tố cáo với giáo viên, nhưng nếu như bây giờ anh đi, nơi này không biết sẽ phát sinh cái gì.

"Đi ra."

Anh tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai tên kia.

Đối phương cau mày quay đầu lại, nhìn thấy là Tạ Sơ Thời thì cũng sửng sốt một chút.

Ngày nào cũng treo trên bảng danh dự của trường học, toàn bộ trường cấp ba không ai là không biết đến anh.

"Ơ, đây không phải Tạ học thần của chúng ta sao, sao hả, sắp lên lớp rồi còn đi chơi lung tung ở đây." Tóc vàng híp mắt, một tay đặt lên vai anh.

Tạ Sơ Thời dùng sức hất cậu ta ra, đi lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí đỡ nam sinh từ bên cạnh hồ nước ra.

Tóc ướt, đôi mắt đỏ bừng.

Má nó.

Còn dám tra tấn người như vậy.

Tạ Sơ Thời đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ giọng hỏi vài câu.

Bả vai của nam sinh run lên, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống.

"Sao nào? Thấy việc nghĩa hăng hái làm à, cậu có năng lực này sao."

Tạ Sơ Thời giống như không nghe thấy, dẫn nam sinh đó đi ra ngoài.

"Tôi nói cậu có thể đi được rồi à." Một chân của tên tóc vàng vắt ngang ở phía trước, chỉ vào mũi anh: "Tạ Sơ Thời, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng xen vào việc của người khác, bằng không ngay cả cậu tôi cũng đập!"

Giọng nói của cậu ta rất lớn, trong giọng nói đều là uy hϊếp.

Tạ Sơ Thời mím môi, đỡ nam sinh đó dựa vào tường, cởi đồng phục khoác lên người nam sinh, sau đó ngẩng đầu thản nhiên nói: "Các cậu cùng nhau xông lên, hay là từng người một."

Anh cao một mét bảy tám, ống tay áo sơ mi kéo tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ tinh anh, hai chân cùng kiểu với vai.

Tạ Sơ Thời vận sức chờ phát động, người đối diện lại có chút bị hù dọa.

Tình huống gì đây.

Chẳng lẽ là đã từng luyện võ rồi sao?

"Còn ngây ra đó làm gì, chỉ là một con gà yếu ớt như vậy mà bọn bây còn sợ không đập nổi à?" Tóc vàng dẫn đầu động thủ, hai tên còn lại cũng nhào tới theo!

Tạ Sơ Thời lắc mình một cái, vọt thẳng tới bồn rửa tay, ngón tay cái ấn một nửa miệng nước ra.

Cột nước lạnh lẽo bắn mạnh vào trong mắt ba người kia!

Tóc vàng lập tức che mặt, tiếp theo liền bị một cước đạp lên người hai người khác.

Trên lưng tê rần, tứ chi chật vật hướng lên trời.

"Mẹ kiếp, họ Tạ kia, mày mẹ nó dám chơi... A..." Bụng cậu ta truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.

Tạ Sơ Thời đã sớm không kiềm chế được, nhào tới hung hăng đấm mấy quyền, anh chưa từng đánh nhau bao giờ, nhưng cũng biết dùng khí lực toàn thân cùng trọng lượng thân thể xông về phía trước.

"Mẹ kiếp..." Tóc vàng muốn đánh trả, nhưng trên mặt đất toàn là nước, ba người vừa muốn đứng lên liền lần nữa trượt chân.

"Chỉ có chút bản lĩnh như vậy, còn dám ở bên ngoài ức hϊếp người khác." Tạ Sơ Thời từ trên cao nhìn xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra: "Các cậu dám động vào tôi đây thì tôi liền gọi người."

Tạ Sơ Thời đã nhìn ra, những người này nhìn rất trâu bò, nhưng trên thực tế lại giòn như người giấy, hai lần như vậy đều không chịu nổi.

"Mày, mày mẹ nó..."

Tóc vàng còn muốn xông lên, bỗng nhiên bị người bên cạnh níu lấy ống quần: "Anh Uy, nếu không thì thôi đi, chúng ta đừng so đo với tên học sinh giỏi này."

"Nói đúng hơn, người giống như cậu ta, nếu bị chúng ta đánh thì quay đầu sẽ đi tố cáo với chủ nhiệm, đến lúc đó muốn nói lý cũng không có chỗ mà nói."

Nói là nói như vậy, thật ra chính là sợ.

"Đồ vô dụng, mẹ nó một đám rác rưởi!" Tóc vàng nổi gân xanh, nhưng cũng bị thân thể dính đầy nước này của mình làm cho bực bội không chịu nổi.

Cậu ta ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy tức giận: "Họ Tạ, ông đây nhớ kỹ mày rồi."

Một trận luống cuống tay chân.

Ba người vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.

"Ách khụ, khụ khụ..." Bên cạnh truyền đến một trận ho dữ dội.

Có lẽ là sau khi nguy cơ được giải trừ, nam sinh rúc vào trong áo khoác của Tạ Sơ Thời, một tay vịn tường, cuối cùng cũng dám sặc ra mấy ngụm nước lạnh.

"Em không sao chứ." Tạ Sơ Thời lại đỡ lấy người: "Chúng ta đi đến phòng y tế trước một chuyến nhé, đúng rồi, em học lớp nào?"

"Đừng chạm vào tôi."

Nam sinh bỗng đẩy anh ra, lảo đảo đi về phía trước vài bước, lại quay đầu nhìn lại.

Tóc mái của cậu che trên đôi mắt, sắc mặt trắng bệch, vóc người rõ ràng cao gầy, lại gầy ra tướng, lông mày tinh tế tỉ mỉ có loại cảm giác dễ vỡ như đi trên băng mỏng.

Hai người cứ đứng yên như vậy.

Trên mặt đất nước đọng quá nhiều.

Tạ Sơ Thời thở dài, nhét hết khăn giấy còn lại vào tay nam sinh đó: "Lau sạch trước đi, đừng để bị cảm."

Tiếp theo lại lau chùi sàn nhà một lần nữa.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tạ Sơ Thời phát hiện bộ đồng phục kia của mình bị nhét vào tay nắm cửa, nam sinh dựa vào tường đã rời đi.

Chuông vào lớp đã sớm vang lên ba lần.

Tiết này là tiết học của Vương Nham, phàm là đến trễ một giây đều không tránh khỏi một trận mắng chửi.

Tạ Sơ Thời mặc áo khoác đồng phục vào xong, hai tay đút túi chạy về phía phòng học.

Tốc độ của anh rất nhanh, cũng không thèm quay đầu lại, cho nên không chú ý tới chỗ góc rẽ có người vẫn luôn nhìn anh, mãi cho đến khi anh hoàn toàn biến mất mới thu hồi tầm mắt.