Chương 3

Lớp 11A1.

Vương Nham đứng trên bục giảng, trong tay là bài thi tháng tuần trước.

"Tạ Sơ Thời, 147." Báo điểm xong lại không thấy ai.

"Có!"

Cửa phòng học, Tạ Sơ Thời khoan thai tới muộn, anh chạy quá nhanh, thiếu chút nữa đã đυ.ng phải cửa phòng học.

Phía dưới có bạn học cười ra tiếng.

"Lúc, lúc nãy em bị đau bụng." Anh cúi đầu giải thích.

Vương Nham liếc qua nhìn một cái, sau đó đưa bài thi qua: "Trở về chỗ đứng nghe."

"Dạ..." Tạ Sơ Thời nhận lấy, ngoan ngoãn về chỗ ngồi đứng.

Vừa đứng không bao lâu, Cao Bắc đã đặt một tờ giấy trước mặt anh: Cậu làm sao vậy, vừa rồi gọi mấy cuộc điện thoại cho cậu mà cậu cũng không nghe.

Tạ Sơ Thời nhìn bục giảng, viết tiếp một câu ở dưới: Bắc Tử, cậu có biết trường chúng ta có một nam sinh nhuộm tóc vàng không.

Cao Bắc hạ bút như có thần: Đó chắc là Trần Uy lớp A7, bình thường thường xuyên tìm học sinh trung học gây phiền phức, thu nhận đàn em, thu phí bảo hộ gì đó.

Tạ Sơ Thời buồn bực trong lòng, nhịn không được mở miệng: "Loại tình huống này mà trường học cũng mặc kệ sao?"

"Quan tâm thế nào được, thật ra tên vóc vàng đó đến chút ít bản lĩnh cũng không có, nếu không phải trong nhà có quan hệ với trường học, ai sẽ mặc kệ để cậu ta như vậy chứ?" Cao Bắc hừ nhẹ một tiếng.

Vừa nói dứt lời, lớp phó liền gõ gõ về phía sau, ra hiệu cho hai người bọn họ im lặng một chút.

Cả một tiết học đều không tập trung.

Tạ Sơ Thời ngoài mặt là đang nghe giảng bài, nhưng trong đầu lại lần nữa hiện lên nam sinh kia.

Sắc mặt trắng bệch, trên người còn có sẹo to to nhỏ nhỏ, hẳn là thường xuyên bị bắt nạt.

Tầng bốn là lớp tốt nghiệp, cho nên rất có thể đối phương là học sinh lớp 9 năm nay.

Chậc.

Sắp thi lên cấp ba rồi, thời điểm mấu chốt như vậy còn phải chịu loại tội này.

Tạ Sơ Thời tuy rằng không phải là thánh nhân gì, nhưng bạo lực học đường là khúc mắc của anh.

Lúc tiểu học, trong lớp có một nữ sinh từ nơi khác chuyển đến, bởi vì giọng nói quê mùa và tướng mạo kỳ quái nên thường xuyên bị các bạn học trêu cợt.

Tạ Sơ Thời ngồi ở đối diện cô ấy, có mấy lần muốn mở miệng khuyên can, nhưng khi đó tuổi của anh còn quá nhỏ, không dám đứng ra, chỉ có thể giữ im lặng giống như đại đa số người.

Kết quả vừa qua nửa học kì, nữ sinh kia đã nhảy lầu tự sát.

Cha mẹ cô ấy đến trường học náo loạn mấy lần, bởi vì không nhận được phản hồi nên có, thế mà lại treo cổ ở trên cây sau núi.

Chuyện này đả kích anh rất lớn, mấy ngày đầu cả đêm đều gặp ác mộng.

Anh vô số lần tự hỏi mình, nếu như lúc đó anh vươn tay giúp đỡ, cho dù chỉ là vài câu an ủi, có phải bi kịch sẽ không phát sinh hay không.

Nhưng hiện thực là không có nếu như.

Từ đó, thế giới quan nho nhỏ của Tạ Sơ Thời cũng thêm vào một quan điểm —— kẻ yếu cần được bảo vệ.

Lúc ăn cơm trưa.

Anh không đi cùng đến nhà ăn, mà đi đến quầy bán đồ ăn vặt mua chút đồ ăn vặt.

Bánh bích quy, sô cô la, bánh mì giòn, chứa đầy một túi lớn.

Tiếp theo lại ngồi trên bồn hoa lầu một của trung bộ cơ sở, nơi này mặt hướng tới cổng lớn, gần như tất cả học sinh đều sẽ đi qua nơi này.

Nhưng mấy ngày liền anh cũng không chờ được nhóc đáng thương.

Tạ Sơ Thời lớn lên rất đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan ôn hòa nội liễm, từ đầu đến chân đều là một cỗ khí chất thư sinh, cộng thêm dáng người cao gầy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã hấp dẫn không ít mấy em gái.

"Các cậu nói xem, mỗi ngày đàn anh đều đến trung học cơ sở của chúng ta làm gì ấy nhỉ, đã bao nhiêu ngày rồi, lần nào cũng có một mình."

"A a a, không biết nữa, không phải là tới chờ bạn gái đó chứ."

"Hình như năm ngoái anh ấy đã giành giải nhất cuộc thi tiếng Anh đó, trời ạ, thành tích đã tốt rồi mà còn đẹp trai nữa, ai có thể làm bạn gái anh ấy chứ."

Tạ Sơ Thời hết nhìn đông tới nhìn tây cả buổi, cho đến khi người ở đại sảnh đi hết cũng không thấy người đó đâu.

Nhìn chằm chằm túi đồ trong ngực, anh đứng lên, muốn đi lên lầu bốn thử thời vận.

Rầm ——

Tựa như vô số con bồ câu trắng đồng thời vỗ cánh.

Tạ Sơ Thời theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một nữ sinh ngồi xổm trên mặt đất, vở bài tập trước mặt rơi đầy đất.

Tóc cô dài ngang eo, bên ngoài bộ đồng phục có một chiếc áo khoác nỉ màu hồng nhạt, khó khăn lắm mới che được phần eo, trên khuôn mặt to bằng bàn tay là lông mày tinh xảo, giống như là bước ra từ trong tranh vậy.

Tuy rằng anh không có nghiên cứu gì đối với nữ sinh, nhưng người trước mắt này hẳn là vô cùng xinh đẹp.

Chỉ có điều...

Ba chữ "Hồ Giai Giai" trên đồng phục lập tức khuyên anh lùi lại.

Hồ Giai Giai.

Không phải chính là nữ chính của quyển sách đó sao?!

Điều này có chút lúng túng.

Tạ Sơ Thời đang do dự có nên đi đến đó hay không.

Lúc này anh vừa mới xuyên sách, cũng không muốn dính líu quan hệ với nhóm nhân vật chính!

"Tạ Sơ Thời." Nữ sinh bỗng nhiên ở phía sau gọi anh lại, giống như lấy hết dũng khí: "Chuyện là, nhiều bài tập như vậy tớ ôm không nổi, cậu có thể cùng tớ ôm tới chỗ thầy Vương hay không?"

Xung quanh lần lượt có học sinh đi qua, chỉ trỏ về phía cảnh như trong phim thần tượng này.

Cái này ——

Hai mắt Tạ Sơ Thời tối sầm lại, rất muốn giả bộ như không nghe thấy, nhưng lại không làm được việc ném con gái lại ở đây.

Đấu tranh tư tưởng cả buổi, cuối cùng anh đi lên trước, dời đi từ trong tay Hồ Giai Giai hơn phân nửa.

Đi về phía trước vài bước, lại quay đầu lại nhìn cô: "Đi thôi."

"À, được." Hồ Giai Giai suýt chút nữa đã không kịp phản ứng, trên mặt vui vẻ, bước nhanh đi theo.

Mặc dù bọn họ học lớp bên cạnh nhau, nhưng trước đó đã cùng nhau chủ trì lễ khai giảng của trường học, nguyên chủ chính là lợi dụng chuyện này để lôi kéo làm quen với nữ chính.

"Sơ, Sơ Thời, tớ thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, là xảy ra chuyện gì sao?" Mặt mũi Hồ Giai Giai tràn đầy vẻ quan tâm.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm giác nam sinh bên cạnh này không giống với trước kia.

"Không có gì, giữa trưa không ăn cơm, tôi hơi đói bụng." Tạ Sơ Thời nói.

Ánh mắt Hồ Giai Giai sáng lên: "Chưa ăn cơm? Vậy lát nữa cùng đi ăn đi, giờ này nhà ăn hẳn là còn có chút món xào nhỏ gì đó."

"Không cần, tôi bảo Bắc Tử mang theo rồi, lát nữa về lớp ăn." Tạ Sơ Thời sờ sờ mũi.

Hiện tại anh quả thật không có dũng khí đối mặt với nữ chính.

Cửa văn phòng khối 9.

Vương Nham đang nói chuyện với học sinh ở bên trong, tuy rằng vẫn nghiêm túc như vậy, nhưng giọng điệu nhu hòa không ít, cuối cùng còn vỗ vỗ vai đối phương, dường như là đang thở dài.

"Lão Vương sao lại quan tâm chuyện của trung học cơ sở rồi?" Tạ Sơ Thời nhỏ giọng nói.

"Vì sắp thi lên cấp ba rồi, trường bảo thầy Vương qua đây cổ vũ cho các đàn em." Hồ Giai Giai mở miệng.

Cổ vũ?

"Thầy Vương." Tạ Sơ Thời ở cửa gọi một tiếng, sau đó đi vào, đặt chồng vở bài tập lên bàn.

Vốn định tìm một cơ hội chuồn đi, kết quả vừa ngẩng đầu, lại đúng lúc đối mắt với nam sinh kia.

Người này, người này không phải là nhóc đáng thương trước đó sao!