Chương 10

Chương 10 – Cùng Ăn

Từ ngày đầu tiên chính thức khai giảng, Mộc Cẩn Chi vẫn có chút

không quen, dù sao thì cách học tập sinh hoạt ở đại học cũng quá

nhàn hạ. Trong cả ngày thứ hai cậu cũng chỉ có hai tiết học, buổi

sáng buổi chiều đều có một tiết, buổi sáng học môn chuyện

ngành, buổi chiều học môn tự chọn. Những lúc khác cậu cũng chỉ

có thể ngâm mình trong thư viện, may mà thư viện ở Bắc Đại có rất

nhiều sách, cậu đã tìm được rất nhiều sách trước kia muốn mua

mà không mua được. Đến tối, đột nhiên cậu nhớ ra lúc trước đã

đáp ứng với Mục Long Tường sẽ tham gia đêm dạ hội dành cho

tân sinh viên, đang rầu rĩ không biết nên biểu diễn cái gì.

Sau khi tắm rửa xong, Mộc Cẩn Chi lấy một tờ giấy viết ra một

chuỗi tiết mục có thể chọn lựa, tổng hợp lại chủ yếu chia ra làm ba

loại, hát, múa và chơi nhạc cụ. Đúng lúc này Quan Minh trở về, vì

thế cậu hỏi Quan Minh: “Cậu nói trong đêm dạ hội của tân sinh

viên tớ nên biểu diễn cái gì? Hát, múa hay là chơi nhạc cụ?”

Vừa nghe thấy ba loại này, Quan Minh trả lời không chút do dự:

“Đương nhiên là múa rồi!”

Nhìn lướt sang Quan Minh với vẻ kỳ quái, Mộc Cẩn Chi hỏi: “Tại

sao?”

“Cậu nghĩ xem!” Quan Minh lập tức hăng hái, cậu kéo ghế đến gần

Mộc Cẩn Chi. “Hát hò khẳng định có rất nhiều người chọn, cậu

không cần thiết phải góp một phần, chơi nhạc cụ hay cái linh tinh

gì khác mà chỉ có một mình cậu biểu diễn cũng đâu có ý nghĩa, có

khi cũng chẳng có ai nghe nghiêm túc, tất nhiên múa là hay nhất!

Bất quá cậu biết múa cái gì?”

Ngẫm nghĩ, Mộc Cẩn Chi nói: “Tớ có chút am hiểu về múa cổ điển,

nhưng tớ không muốn biểu diễn cái này, sẽ rất… ừm, âm nhu!”

Hai mắt sáng hẳn lên. Quan Minh cảm thấy với diện mạo và dáng

người của Mộc Cẩn Chi mà lại múa một bài múa cổ điển, cậu

không mảy may nghi ngờ thực lực của Mộc Cẩn Chi, đó tuyệt đối

sẽ làm toàn trường phải kinh diễm, tuy rằng căn bản cậu ta chưa

từng xem Mộc Cẩn Chi múa. Vì thế, cậu rất không chí cốt mà bắt

đầu xúi giục: “Không có! Ai dám nói cậu âm nhu, tớ đấm cho một

trận, cậu cứ dũng cảm múa đi! Múa cái gì vậy? Phong ngâm? Hoa

rơi biết bao nhiêu? Thu phong phá? Nguyệt lạc cô thu? Hạnh hoa

thiên ảnh?”

Kinh ngạc quay đầu nhìn Quan Minh, Mộc Cẩn Chi hoàn toàn

không ngờ Quan Minh có thể buột miệng nói ra nhiều bài múa cổ

điển như vậy, hơn nữa trong đó có mấy cái quả thực có thể để con

trai biểu diễn múa đơn. Điều này làm cậu không khỏi nhìn Quan

Minh với ánh mắt khác xưa.

Có lẽ vẻ kinh ngạc trong mắt Mộc Cẩn Chi quá rõ ràng, Quan Minh

gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Lúc mẹ tớ còn trẻ là người

múa đầu của đoàn ca múa bộ chính trị, mấy điệu múa này, tớ cũng

biết một ít!”

“Mẹ cậu thật lợi hại!” Mộc Cẩn Chi không kìm lòng được mà tán

thưởng. Người múa đầu của đoàn ca múa bộ chính trị, đâu phải là

người bình thường có thể làm được.

“Ai ya! Cũng tàm tạm, không nói mẹ tớ nữa, cậu cứ múa cổ điển đi

Tiết mục rất đặc sắc đó!” Quan Minh vẫn không quên tiếp tục du

thuyết Mộc Cẩn Chi.

Lắc đầu kiên định, Mộc Cẩn Chi vẫn cự tuyệt: “Không được, tớ

tuyệt đối không múa cổ điển trên sân khấu đâu, múa kiếm còn có

thể cân nhắc!”

“Múa kiếm?” Hai mắt Quan Minh chuyển vòng, lập tức bắt nhịp

theo. “Được đấy! Đúng lúc nhà tớ có một thanh bảo kiếm thượng

hạng, có thể phối hợp trong bài múa kiếm của cậu. Bất quá đó là

đồ cổ ba tớ sưu tầm được, là kiếm thật, sắc lắm, có thể làm bị

thương không?”

Hơi nhíu mi lại, lúc này Mộc Cẩn Chi đã đoán ra bối cảnh chính trị

trong nhà Quan Minh không hề đơn giản, nhất định thanh kiếm mà

Quan Minh nói cũng có nguồn gốc, điều này làm cậu có chút hứng

thú. “Là kiếm gì vậy?”

“Tớ cũng không biết. Bề ngoài trông cũng không khác Long Tuyền

lắm, có người tặng cho ba tớ đó. Bất quá vừa nhìn nó đã biết

không phải vật bình thường, nghe nói là do một tên trộm mộ lấy

trộm được từ trong ngôi mộ hợp táng của một vị Hoàng đế và

Hoàng hậu không biết tên.” Nói tới đây, Quan Minh cũng không

tiện nói thêm gì nữa, dù sao nguồn gốc có được thanh kiếm này

cũng không vẻ vang lắm. Mộc Cẩn Chi cũng không muốn hỏi nhiều

về việc riêng của nhà người khác, vì thế cậu gật đầu hỏi: “Thanh

kiếm nhà cậu quý như thế, có thể cho tớ mượn để biểu diễn được

à?”

“Đương nhiên có thể.” Quan Minh vỗ ngực, nói rất tự tin: “Chuyện

trộm kiếm cứ giao cho tớ! Cậu cứ yên tâm chuẩn bị cho tiết mục

của cậu!”

“Trộm?” Mộc Cẩn Chi nhướng mi.

“Á… Ha ha, ha ha!” Quan Minh xấu hổ sờ mũi, dưới ánh mắt

nghiêm túc của Mộc Cẩn Chi, giọng nói nhỏ dần đi. “Đó không phải

là đồ vật rất bảo bối của ba tớ sao… Bất quá, cậu yên tâm! Tớ sẽ

kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!” Nói đến câu sau, Quan Minh cất

cao giọng.

Hơi cau mày, Mộc Cẩn Chi không muốn tạo phiền toái cho bất kỳ

người nào, huống chi thanh kiếm này còn là bảo bối của ba Quan

Minh, cho nên cậu lắc đầu, nói: “Tớ thấy hay là thôi đi, để hôm nào

đó tớ đến Phan gia viên mua một thanh kiếm giả, qua loa một chút

là được rồi!”

“Sao có thể qua loa một chút được? Tớ định quay lại tiết mục của

cậu mang về nhà để ba tớ xem mà! Cậu thật sự không cần lo lắng

chuyện thanh kiếm, cùng lắm thì tớ không trộm nữa, tớ đi mượn ba

tớ là được rồi chứ? Tớ thật sự cảm thấy cậu dùng thanh kiếm kia

để múa kiếm, tuyệt đối là nhất đẳng đó! Chờ khi cậu nhìn thấy

thanh kiếm kia rồi, cậu cũng sẽ cảm thấy vậy! Cậu cho tớ xem đã

mắt đi! Cẩn Chi ~ Cẩn Chi ~ Cẩn Chi!” Quan Minh tựa đầu vào vai

Mộc Cẩn Chi, ra sức cọ, ra sức làm nũng, cho đến khi Mộc Cẩn Chi

không thể chịu nổi phải đẩy cậu ta ra, bất đắc dĩ gật đầu.

“Được rồi được rồi được rồi, cả người tớ nổi hết da gà rồi, tớ đáp

ứng cậu là được rồi chứ?” Mộc Cẩn Chi thấy Quan Minh cười để lộ

ra đôi lúm đồng tiền ở hai má, không khỏi thầm cảm thán, thảo nào

Lý Côn luôn nuông chiều Quan Minh, thiếu gia này thực sự rất biết

làm nũng.

Đã xác định xong tiết mục biểu diễn, Mộc Cẩn Chi gọi điện thoại

cho Mục Long Tường, nói quyết định của cậu, cũng hỏi: “Thời gian

cụ thể của dạ hội là khi nào? Bao giờ thì diễn tập? Có thể tôi cần

thời gian để luyện tập một chút, còn phải chuẩn bị nhạc nền, đến

lúc biểu diễn có thể còn cần một tấm vải trắng, để tạo cảm giác

như xem kịch ấy.”

Mục Long Tường ngẫm nghĩ rồi nói: “Dạ hội cho tân sinh vào bảy

giờ tối thứ sáu, địa điểm tổ chức là sân thể dục của lễ chào mừng

tân sinh viên, bởi vì tiết mục của cậu do tôi thêm vào lâm thời, tôi

sẽ bàn với người của bộ văn nghệ để sắp xếp cụ thể. Có thể cho

tôi biết trước tên bài múa của cậu không? Bộ văn nghệ đã bắt đầu

chuẩn bị chế tác những tiết mục đơn.”

Tên à…

Mộc Cẩn Chi có chút hoảng hốt, dường như trước mắt hiện ra hình

ảnh cậu và Mục Long Hiên cùng múa kiếm trong vườn đào, giữa

một trời cánh hoa đào bay lả tả. Cậu bất tri bất giác nói nhẹ

nhàng: “Nó tên là “Sương hoa nùng”, nguyệt lạc đào lâm sương

hoa nùng.”

Nghe thấy giọng nói ôn nhu mang theo chút hoài niệm của Mộc

Cẩn Chi, Mục Long Tường cảm thấy trong lòng mình có chút ít tình

tự không hiểu, làm hắn cũng hoảng hốt theo. Bất quá hắn lại nhớ

tới sự lạnh lùng của Mộc Cẩn Chi, giọng nói không khỏi lãnh đạm

dần: “Được, tôi biết rồi. Thời gian diễn tập và thời gian diễn chính

thức của tiết mục của cậu, hôm nào đó bộ trưởng bộ văn nghệ sẽ

thông báo cho cậu sau. Cô ấy là Văn Hân, Văn của văn chương,

Hân của hân thưởng.”

Lập tức hồi phục tinh thần lại, Mộc Cẩn Chi lễ độ trả lời: “Được,

cám ơn anh, tôi sẽ chuẩn bị tốt. Cứ vậy đi, tôi cúp máy.”

“Ừ, tạm biệt.” Mục Long Tường cúp điện thoại trước, nỗi lòng vốn

đang khó bình tĩnh, nhưng hắn không thể để mình lại chịu sự sỉ

nhục của Mộc Cẩn Chi, cho nên hắn giao hết tình huống và cách

liên lạc của Mộc Cẩn Chi cho Văn Hân, không bao giờ quan tâm

đến chuyện sắp xếp tiết mục cho Mộc Cẩn Chi nữa.

Thời gian hai tuần trôi qua rất nhanh, Mộc Cẩn Chi cũng đã hoàn

toàn thích ứng với cuộc sống mới ở đại học, duy nhất làm cho cậu

không được tự nhiên, chính là mỗi lần phải một mình đối mặt với

Mục Duy. Cứ mỗi lần đứng trước mặt Mục Duy, cậu luôn cảm thấy

trong ánh mắt Mục Duy có cái gì đó, nhưng khi cậu nhìn lại, phát

hiện ra chẳng có gì hết. Trong mắt Mục Duy vẫn tĩnh lặng như hồ

nước xanh, sâu thẳm không thấy đáy, rất thâm thúy, ngược lại là

chính cậu lần nào cũng dễ dàng bị lạc trong đôi mắt xanh da trời

của Mục Duy.

Aizzz…

Lúc này, Mộc Cẩn Chi ngẩng đầu nhìn Mục Duy đang ngồi đối diện

với cậu xem thực đơn, không kìm được mà phải thở dài một tiếng

trong lòng, bởi vì cậu hối hận. Hối hận nhất thời mau miệng, lại

mời Mục Duy đi ăn cơm. Rốt cuộc tình cảnh lúc đó là thế nào?

Hình như Mục Duy đặt nhẹ tay lên vai cậu, cúi người xuống hỏi

tình hình gần đây của lớp cậu, sau đó trong lúc quá căng thẳng

cậu nói linh tinh một câu: “Buổi tối thầy có rảnh không? Cùng ăn

cơm đi! Lúc ăn sẽ nói!”

Vẫn còn đắm mình trong dòng suy nghĩ riêng, Mộc Cẩn Chi không

thấy lúc Mục Duy nhìn cậu, trong mắt thấy thế nào cũng như đang

lộ ra ý cười không thể nói thành lời. Chỉ thấy Mục Duy mỉm cười,

ôn nhu hỏi han Mộc Cẩn Chi, giọng nói trầm thấp lại cũng ôn nhu

đến nỗi có thể tích thành giọt nước: “Cẩn Chi, sườn bò thế nào?

Hay em thích mỳ Ý hơn?”

Mỗi một động tác của Mục Duy đều tao nhã đến tột cùng, ngay cả

động tác lúc này của anh, một tay cầm thực đơn, một tay bưng ly

nước chanh nhấp một ngụm, tao nhã đến mức lộ ra sự hấp dẫn khó

nói rõ.

Trái tim lại bật nhảy không khống chế được, Mộc Cẩn Chi cảm

thấy tai mình đã nóng lên, ngây thơ như thể không còn là chính

cậu. Vì thế cậu chỉ có thể cầm ly nước chanh lên, uống một hớp,

cười nói: “Tùy, tùy tiện. Thầy quyết định đi, em thấy cơm Tây cũng

không tồi.”

Hơi cong môi nheo mắt cười, Mục Duy gật đầu, nói: “Được, vậy tôi

gọi giúp em.”

Nói xong, Mục Duy giơ tay vẫy phục vụ sinh tới, gọi hai đĩa sườn

bò, một đĩa chín bảy phần, một đĩa chính năm phần, thêm chút

nước tương, và một chai rượu đỏ Bordeaux. Gọi xong, anh hỏi Mộc

Cẩn Chi: “Em thích món tráng miệng nào? Muốn gọi chút kem hay

gì đó nữa không?”

Lắc đầu, Mộc Cẩn Chi nói: “Không cần, cứ vậy đi.”

“Được.” Mục Duy lại cười với Mộc Cẩn Chi, cười đến nỗi rạng rỡ

chói mắt, sắp làm hỏng mắt Mộc Cẩn Chi, cũng làm hỏng trái tim

đang đập kinh hoàng không ngừng của cậu.

Chờ rượu được mang lên, Mục Duy đứng lên, cực kỳ phong độ rót

một chén nhỏ cho Mộc Cẩn Chi, sau đó mới rót cho mình, vừa lắc

lắc chiếc ly đế cao, vừa hỏi nhẹ nhàng: “Ăn xong chúng ta đi đâu

đây?”

“Há?”

Mộc Cẩn Chi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện ăn cơm xong còn đi

đâu nữa. Vốn dĩ cậu đã hối hận muốn chết khi cái miệng mình

không ngăn cản được mà mời Mục Duy đi ăn tối, sao còn có thể ăn

xong rồi còn tiếp tục loại tình huống xấu hổ này. Bất quá, Mục Duy

cũng không cho cậu thời gian suy nghĩ, nói ra lời đề nghị: “Gần

đây có một bộ phim không tồi, tôi vẫn muốn đi xem nhưng chưa có

thời gian thích hợp, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, chi bằng chúng ta

cùng đi xem đi?”

Nói xong, Mục Duy còn cười với Mộc Cẩn Chi, sự ôn nhu trong mắt

đảo loạn mọi suy nghĩ trong đầu Mộc Cẩn Chi, khiến Mộc Cẩn Chi

ngây ngốc gật đầu, đáp ứng nói: “Được.”

Ấy? Ấy? Ấy? Được? Được cái gì mà được? Tên ngu xuẩn Mộc Cẩn

Chi này, tên ngu xuẩn bị sắc đẹp mê hoặc này!

Khóe mắt liếc thấy thần sắc hối hận vô cùng rối rắm trong mắt

Mộc Cẩn Chi, Mục Duy híp mắt lại quan sát, dưới đáy mắt bỗng có

một ánh sáng cực kỳ phúc hắc lóe lên rồi biến mất, nhưng nụ cười

trên mặt anh lại càng thêm hoàn mỹ.

*

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu thụ dụ hoặc và tiểu công phúc hắc

rất được yêu thích…

Mục Duy: Em nói xem hai cái quần bơi này, cái nào đẹp hơn?

Không thì tôi thay cho em xem?

Mộc Cẩn Chi: … Không, không cần đâu.

Mục Duy: Không có việc gì đâu, làm tham mưu giúp tôi.

Mộc Cẩn Chi: Thật, thật sự không cần.

Mục Duy đã bắt đầu cởϊ qυầи áo rất tự nhiên rất tao nhã.

Mộc Cẩn Chi sắp chảy máu mũi, bổ nhào đến: Làm bạn trai em đi!

Nhược Hề: Khụ khụ… Chỉ là bản thảo buồn nôn thôi…

__Hết chương 10__