Chương 11: Xin lỗi, quấy rầy 2 người

Hoắc Kỳ đưa nước trái cây cho Nam Lê, nhưng chưa kịp đến tay thì đã có người khác giành lấy, người đó lại đưa cho Nam Lê một ly cocktail thấp độ tinh khiết.

Ly cocktail màu lam với phần trên có hình cái đuôi của một con cá voi trắng cong lại, tạo thành một hình dáng buồn cười.

“Nam Lê, chị nếm thử đi, mới ra tân phẩm, không say đâu.”

Nam Lê nhận ra anh, hình như là một sinh viên còn đang đi học, trước đó đã làm việc cùng anh.

Hoắc Kỳ chưa bao giờ thấy Nam Lê uống rượu, lo lắng cô sẽ phản cảm, định lấy ly về.

“Được mà.” Nam Lê ngửa đầu uống một ngụm, cười nhẹ, “Hương vị cũng không tệ lắm.”

Chàng trai rất vui vì cô thích món anh đề cử, sau đó kéo Hoắc Kỳ đi đến nhóm nam sinh khác, “Hoắc ca, lại đây uống rượu.”

Hoắc Kỳ ngồi lại, vừa nói chuyện với bạn bè vừa âm thầm quan sát Nam Lê.

Cô không còn luôn đứng bên Hạnh Hạnh, thậm chí có thể tự nhiên trò chuyện vui vẻ với nam nữ khác.

Rõ ràng anh muốn Nam Lê đến vì sinh nhật, nếu cô có chút không tự nhiên, anh sẽ lập tức mang cô đi.

Nhưng Nam Lê lại thành thạo hơn anh tưởng tượng.

Thành thạo đến mức nào?

Như thể cô đang thể hiện một bộ mặt không thuộc về mình.

Tóc ngắn rối xù trên trán, Trần Tập trong ánh đèn cầm đàn ghi-ta với vẻ nhàn nhã lại lãnh đạm, nhưng lại hơi nghiêng đầu với một chút châm biếm, nhìn chằm chằm vào cô gái vừa rồi nói chuyện mà không hề để ý: “ Đi lên hợp tấu.”

Vừa dứt lời, xung quanh lại càng ồn ào hơn.

Trần Tập nhìn qua, Đoạn Nghi Dã cười lộ hàm răng trắng, rõ ràng có khí chất như chó săn, vừa mở miệng liền pha chút hài hước.

“Anh, cho em chừa chút cơ hội a.”

Trần Tập liếc qua, rồi chuyển tầm mắt về phía nữ sinh bên cạnh Đoạn Nghi Dã, anh ném đàn ghi-ta cho người bên cạnh, ngay sau đó quay người xuống đài, môi khẽ nở một nụ cười, “Vậy thì tự tìm đi.”

Đoạn Nghi Dã tự tin nhướng mày, nghiêng người, rõ ràng khoe ra vẻ ngoài tinh tế của mình cho mọi người, ngay sau đó bắt đầu theo gõ nhạc lên.

Trần Tập xuống đài rồi ngồi vào ghế bar, theo nhịp điệu của Đoạn Nghi Dã gõ nhẹ lên bàn.

“Anh, đại tiểu thư tới, ở phòng 18, còn muốn một bình rượu mạnh.” Hồng Mao ghé sát vào nói.

Khi đến trước cửa phòng, Trần Tập nhận được điện thoại từ Giang Lộ Minh.

“Cậu giúp tôi một chút, rất nhanh sẽ tới đón cô ấy.”

Trần Tập khẽ nhíu mày.

Ngôn Yên ngồi dưới đất, tóc dài tứ tán, môi trang điểm lem nhem, trên bàn rượu còn thừa hơn một nửa, vài cái ly ngã trái ngã phải, có một chút pha lê vỡ bên chân cô.

Trần Tập nắm chặt cánh tay Ngôn Yên kéo cô dậy ngồi lại, ánh mắt từ mặt cô loang lổ nước mắt chuyển dời xuống chiếc váy dính rượu, rút ra tờ giấy khăn đưa cho cô.

“Khóc rất xấu.”

Cô mỉa mai nói, “Tôi muốn chia tay với Giang Lộ Minh.”

Trần Tập lười biếng ừ một tiếng.

“Cậu không khuyên tôi sao?” Cô cảm thấy không thể tin được.

Trần Tập ấn diệt di động, “Khuyên cậu làm cái gì? Chuyện này, đương sự rõ ràng nhất, nếu cậu thực sự không muốn, chẳng lẽ tôi còn phải giúp các cậu trói chặt lại?”

Ánh sáng trong phòng không phải đèn dây tóc, trong khoảnh khắc này khiến người ta càng thêm mê say.

Không biết là cảm giác say hay là trong lòng Ngôn Yên đã sớm có nghi hoặc, giây tiếp theo, cô vươn tay ôm chặt anh, trong mắt ngậm nước hỏi: “Ngày đó, cậu có nhớ đến tôi?”

Ngón tay hơi đờ, Trần Tập ngẩn ra.

Đang chuẩn bị có động tác gì, thì cửa phòng bị người đẩy ra, cảnh tượng này lập tức đập vào mắt người mới vào.

Trần Tập nhìn rõ mặt người nọ, đồng tử không khỏi co lại.

“Tiểu Lê, phòng ở bên này.” Phương Hạnh Hạnh ra ngoài gọi điện thoại, thấy Nam Lê vào toilet lâu không trở về, lo lắng cô lạc đường liền đến tìm.

Kết quả thật sự lạc đường, còn đẩy nhầm cửa phòng khác.

18, 13…… Nhìn có vẻ giống.

“Xin lỗi, quấy rầy.” Nam Lê không biểu lộ cảm xúc trên mặt, lại đóng cửa lại.

Trần Tập mím môi kéo Ngôn Yên ra, rồi từ trên cao nhìn xuống cô, biểu tình lạnh nhạt, “Ngôn Yên, một vừa hai phải.”

Ngôn Yên rất ít khi thấy Trần Tập nghiêm túc như vậy, không khỏi giật mình, cảm giác say cũng tỉnh táo một nửa.