Chương 10:

Hứa Tiểu Bảo ngồi trên băng ghế nhỏ, cúi đầu, hốc mắt đỏ rực.

"Ta rất nhớ cha... Nếu cha còn sống, nương sẽ không..."

Cha còn sống...

Nương sẽ không đánh cô bé, cũng sẽ không ghét bỏ cô bé, càng sẽ không chỉ vào mũi của cô bé, bảo cô bé cút ra khỏi cái nhà này.

Có lẽ nương sẽ ôm cô bé vào trong ngực, chọc cô bé vui vẻ, sẽ giống như nương của Hứa Tiểu Trư, ôn nhu sờ đầu cô bé.

Hứa Gia Lăng ở dưới tàng cây luyện quyền thu hồi quyền thức, mặt lạnh như sương.

"Các ngươi nói những chuyện cũ này là để thêm một phần tịch liêu sao?"

Tiếng nói vừa dứt, mấy người đều không nói gì nữa.

Hứa Gia Lăng một tay chắp sau lưng, cực kỳ giống người lớn.

"Nhớ kỹ, cha đã không còn, nương cũng xưa đâu bằng nay."

"Nương mê cá cược như mệnh, lương thực tích trữ trong nhà đã bị bán tháo hết, cách thu hoạch vụ thu còn có một đoạn thời gian. Hôm nay trong nhà không còn một đồng, mà trong tay nương không có tiền... Các ngươi cho rằng nương phải làm như thế nào mới có thể kiếm tiền nhanh?"

Lời này giống như một gậy cảnh cáo!

Đánh mấy người kia đầu óc cũng choáng váng.

Trong mắt Hứa Gia Liên tràn ngập vẻ không dám tin, giọng nói có chút bất ổn.

"Nương, không phải nương định bán chúng ta đó chứ?"

Hứa Gia Tề dùng tay áo lau nước mũi, tội nghiệp.

"Ta... Ta không muốn rời khỏi cái nhà này."

Lời này khô khốc mà đơn giản, nhưng cũng là ý nghĩ chân thành nhất trong lòng Tiểu Ngũ.

Hứa Tiểu Bảo cắn môi dưới run rẩy, nước mắt rơi xuống, khóe miệng tràn ra từng tiếng nức nở.

Phụ thân...

Phụ thân, tại sao người không ở đây.

Hứa Gia Phục nắm chặt nắm đấm nhỏ, cúi đầu trầm mặc không nói, trong mắt lại tràn đầy chán ghét cùng căm hận.

Hắn thật sự hận nương hiện tại!

Nhìn các ca ca đệ muội muội trên mặt chán nản, bàn tay đặt bên người của Hứa Gia Lăng xiết chặt, trong lòng cũng khó chịu tới cực điểm.

Mặt trời lặn về phía tây.

Hoàng hôn dần tan.

Một tia nắng mặt trời lướt qua mái hiên, thôn Lộ Sơn bốn bề là núi dần dần lâm vào trong đêm tối, giống như một tấm màn che, bao phủ nó ở bên trong.

Đèn l*иg trong nhà chính sáng lên, hiện ra ánh sáng mông lung.

Trong nhà nhiều người, mỗi món ăn Tiền Mộc Mộc đều làm rất nhiều.

Hai món mặn một món canh, tất cả đều là dùng bát sứ lớn để đựng.

Canh trứng cà chua có quá nhiều, còn chia làm hai bát sứ.

Tiền Mộc Mộc: Nàng có thể thừa nhận là đổ nhiều nước vào quá sao?

Đó là không thể.

"Nương, bát."

Hứa Gia Thạch mỉm cười, đưa một cái bát nhỏ tới.

Tiền Mộc Mộc mím môi cười, nhận lấy chén cơm.

Đứa nhỏ này, nàng rất thích.

Một người đưa bát, một người xới cơm.

Phân công rõ ràng.

Chỉ chốc lát sau, một nhà bảy người đã ăn xong.

Hai bên bàn gỗ dài, chia ra mỗi bên ba đứa nhỏ.

Tiền Mộc Mộc làm chủ một gia đình, bị ép ngồi lên chủ vị.

Đồ ăn đều đã lên bàn, nhưng không có một người động đũa.

Trong không khí tràn ngập yên tĩnh như chết.

Cơm nước nóng hôi hổi, khiến người thèm ăn, không hiểu nổi đám tiểu quỷ này cơm ngon không ăn, Tiền Mộc Mộc cũng không muốn để ý tới.

Gắp một đũa đũa đậu đũa xào thịt ba chỉ, bỏ vào trong chén Hứa Gia Thạch ngồi bên tay phải, nàng cười khen: "Tiểu Thạch Đầu, nhóm lửa vất vả cho con rồi."

Hứa Gia Thạch cầm chén, cười tủm tỉm lắc đầu.

"Con thích nhóm lửa cho nương."

Nó cầm đũa, vùi đầu hì hục ăn.

Đồ ăn vào miệng, hốc mắt lại dần dần đỏ lên.

Nước mắt, giống như hạt châu đứt dây.

Lặng yên không một tiếng động rơi vào trong chén, hòa vào trong cơm.

Trước đó nương nói, nó là một tên liên lụy vô dụng.

Hiện tại nương gọi nó nhóm lửa, là nương cần nó.

Cần nó...

Có phải nói rõ nó cũng còn có chút tác dụng hay không.

Cũng không phải là một cái vại dầu rỗng chỉ biết liên lụy nương?