Chương 12:

Hứa Tiểu Bảo cũng rất vất vả nhẫn nại, thấy Ngũ ca bắt đầu ăn, cô nhóc cũng nhịn không được ôm lấy chén, bắt đầu ăn từng chút một.

"Ta không tin, nương sẽ bán chúng ta."

Nói xong câu đó, Hứa Gia Liên cũng cầm đũa lên, từng ngụm từng ngụm nhét cơm. Trong lòng vừa chua vừa chát, nương sớm đã không phải là nương trước kia, rốt cuộc có thể bán bọn họ hay không, thật ra nó... nó cũng không biết.

Hứa Gia Lăng liếʍ liếʍ môi, nhàn nhạt nói: "Ăn đi, bất luận kế tiếp là tốt hay xấu, cũng phải lấp đầy bụng mới có thể đối mặt."

Tay Hứa Gia Phục run rẩy, cầm đũa lên.

"Ăn!"

Gạo rất thơm rất mềm, đồ ăn cũng rất ngon.

Mấy người lại ăn như nghẹn ở cổ họng.

Cảm giác cực kỳ khó chịu.

Cơm nước xong xuôi, mấy người bưng bát của mình đi ra.

Chỉ thấy Tiền Mộc Mộc ngồi trong sân với Hứa Gia Thạch, cái bóng kề nhau trên mặt đất, hoà thuận vui vẻ.

Thoạt nhìn...

Thoạt nhìn giống như người một nhà thật sự.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Hứa Gia Lăng lại nghẹn lại.

Nó cũng không phát giác, chỉ âm thầm cười lạnh.

Trực tiếp đi vào phòng bếp.

Hứa Gia Phục đi theo phía sau, ánh mắt dính chặt vào hai người trong sân, mãi cho đến khi vào phòng bếp mới thu hồi.

Bên cạnh bậc cửa, Hứa Gia Liên đang bước chân do dự.

Nó rất muốn giáp mặt hỏi nương, có phải thật sự tính bán bọn họ hay không.

Nhưng, nó lại sợ biết đáp án.

Rửa bát đi ra, Hứa Tiểu Bảo cắn môi.

Cũng đi dời ghế, muốn qua đó ngồi.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen, chặn đường đi.

Con ngươi Hứa Gia Lăng lạnh như băng, như tuyết mùa đông chưa từng ngừng rơi.

"Tiểu muội, muội muốn làm gì?"

Hứa Tiểu Bảo cụp mắt, ánh mắt lóe lên.

"Trong phòng nóng, ta muốn ngồi ở bên ngoài."

Hàm dưới Hứa Gia Lăng giật giật, nói ra lời tàn nhẫn đến cực điểm.

"Tiểu muội, nhìn thật kỹ vết sẹo làm bạn cả đời với muội đi."

Ánh mắt rơi vào mu bàn tay cầm ghế đẩu, vết sẹo vặn vẹo mà xấu xí kia, ánh mắt của cô bé như bị bỏng, co rúm tránh đi.

Tay buông lỏng, ghế cũng rơi xuống theo.

"Loảng xoảng!" Một tiếng.

Nghe động tĩnh, Tiền Mộc Mộc theo bản năng quay đầu liếc mắt.

Đôi mắt lạnh lẽo kia bắn tới.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Ánh mắt này giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung, khó trách lại là một trong những nhân vật phản diện.

Nàng thu hồi ánh mắt trước.

Sờ cằm suy nghĩ.

Hai thanh mai trúc mã mà hệ thống nhị nói đại khái là nha đầu nhà ai cùng thôn, cùng hai nhân vật phản diện lớn lên, tình nghĩa rất sâu đậm, nhưng bị nguyên thân hại, hoặc là thường xuyên bị nguyên thân làm khó dễ, sau đó chôn xuống mầm tai hoạ, mười hai năm sau dẫn tới họa sát thân.

Thanh mai trúc mã này.

Là mỗi người một người?

Hay chỉ có một?

Xem ra vẫn phải thăm dò rõ ràng toàn cảnh trong đó, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được.

Đêm đã khuya.

Trong phòng ngủ vừa oi bức vừa nóng, căn bản không thể ngủ.

Tiền Mộc Mộc dùng chút nước còn sót lại trong nhà, tắm rửa đơn giản, nằm ở trong sân, mơ mơ màng màng ngủ đến sau nửa đêm, nhiệt độ dần dần chuyển lạnh, mới ôm chăn mỏng vào trong phòng.

Kết quả sáng sớm lại bị nóng bừng tỉnh, nàng lau mồ hôi trên trán.

Ngáp một cái, rồi chuyển ghế đến dưới mái hiên.

Hai tay khoanh lại, nằm nghiêng tiếp tục ngủ.

Ngủ mãi đến khi mặt trời lên cao, tới gần trưa mới tỉnh lại.

Vẻ mặt thỏa mãn duỗi lưng một cái, chép chép miệng ngồi dậy.

"Nương, người tỉnh rồi!"

Hứa Gia Thạch vui vẻ chạy tới, nở nụ cười như ánh mặt trời.

"Nương người xem! Con đào được rất nhiều rau dại."

Nhìn cái giỏ trên mặt đất, rau dại nhiều đến mức sắp tràn ra.

Lại nhìn đứa nhỏ đầu đầy mồ hôi, nàng nâng tay lau đi, bất giác mang theo vài phần ý cười.

"Trời nóng như vậy, chúng ta ăn rau trộn đi."