Chương 13:

Rau trộn là cái gì?

Hứa Gia Thạch tràn đầy nghi hoặc, lại cười gật gật đầu.

"Vâng!"

Ngoài cửa viện, Hứa Gia Liên gánh hai thùng nước lớn đi vào, đổ hết vào trong vại nước, túm cổ áo lau mồ hôi.

Vừa vặn đối diện với ánh mắt Tiền Mộc Mộc nhìn qua, gương mặt bị phơi đến đỏ bừng của hắn lộ ra một nụ cười lấy lòng.

"Nương, người dậy rồi."

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

"Ừm."

Đại nhi tử này của nguyên thân là người chịu ảnh hưởng bởi người cha tú tài sâu nhất.

Có thể là bởi vì chịu ảnh hưởng quá sâu, trong mấy đứa nhỏ, hắn là người hiếu thuận nghe lời nhất, nguyên thân nói một hắn không dám nói hai. Lúc bán lương thực, cũng là hắn giúp đỡ khiêng lên xe ba gác, kéo đi bán.

Hiếu thảo đến loại trình độ này, đều có thể gọi là ngu hiếu.

Mù quáng lại vô tri.

Mà người như vậy, bình thường đều tương đối cứng đầu.

Hứa Gia Liên lại cười ngại ngùng, lập tức gánh đòn gánh đi ra ngoài.

Hắn phải thừa dịp bây giờ sắp đến trưa, mọi người trong thôn đều đang bận rộn nấu cơm, không có người đi gánh nước, tranh thủ thời gian gánh thêm hai thùng, buổi chiều còn phải lên núi đốn củi.

Lười biếng ngáp một cái, Tiền Mộc Mộc đứng lên.

Hoạt động xương cốt thân thể một chút, chậm rãi ung dung đi vào phòng bếp.

Mở nắp nồi bằng gỗ ra, để úp vào tường.

Chuẩn bị nấu cơm.

Tối hôm qua nàng nấu cơm, một nồi nấu non nửa túi.

Vốn dĩ còn nghĩ cơm thừa sáng nay dậy nấu cơm chiên trứng ăn.

Kết quả là không còn một chút nào, tất cả đều bị ăn sạch sẽ.

Ngẫm lại cũng đúng, trong nhà có sáu đứa con.

Tuổi còn trẻ, thân thể vẫn còn đang phát triển.

Lại cộng thêm làm việc thể lực từ sáng sớm đến tối, ăn nhiều tiêu hao cũng nhiều.

Đổ nửa bát gạo vào nồi nấu, tiểu nhị Hứa Gia Thạch ngồi trước bếp lò.

Trên mặt là ý cười không xua đi được, tựa như có chuyện vui vẻ khôn xiết.

Rửa sạch thịt ba chỉ phòng trét muối để tránh bị hư, Tiền Mộc Mộc không khỏi bị ảnh hưởng, cũng nở nụ cười theo.

"Tiểu Thạch Đầu, hôm nay con lên núi gặp chuyện gì vui vẻ vậy? Nói cho ta nghe một chút."

Hứa Gia Thạch lắc đầu.

"Không có, chỉ là ở cùng với nương rất vui vẻ."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Chỉ là ở cùng với nàng mà vui vẻ như vậy?

Đây hẳn là thiếu cha mẹ làm bạn...

Cầm miếng thịt ba chỉ đã rửa sạch từ trong nước lên, đặt lên thớt, chuyên chú vào dao thái trên tay, miếng thịt ba chỉ được cắt thành miếng mỏng vừa phải.

"Nương, con cạo khoai tây xong rồi."

Hứa Tiểu Bảo bưng cái mẹt còn rộng hơn cả cô bé, run rẩy đặt ở trên bàn, bàn tay nhỏ nắm ở trước ngực, đôi mắt như nai con trong rừng, đơn thuần mà thuần khiết nhìn nàng.

Tiền Mộc Mộc nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười ôn hòa.

"Được, cảm ơn con."

Nha đầu này vừa nhìn đã biết là sợ nàng, nàng cũng không biết nên làm như thế nào, mới có thể khiến tiểu nha đầu buông xuống lòng đề phòng, nhưng tục ngữ nói rất đúng, đưa tay không đánh người mặt cười.

Chỉ cần cười, chung quy không sai.

Con ngươi Hứa Tiểu Bảo co lại, cúi đầu mím môi.

Nương cười thật miễn cưỡng, hoàn toàn không giống với nụ cười với nhị ca ca.

Quả nhiên nương vẫn để ý chuyện nàng hại chết phụ thân sao...

Nhìn bóng lưng mất hồn kia, Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu.

Trong mắt đầy khó hiểu, hoàn toàn không hiểu tiểu nha đầu tại sao lại không vui.

Tiểu hài tử, quả nhiên là một sinh vật thần bí.

Tiểu Thạch Đầu rất biết nhóm lửa, cũng rất có nhãn lực.

Thời khắc phối hợp với thao tác của Tiền Mộc Mộc, lửa lúc lớn lúc nhỏ.

Hỏa lực khống chế toàn bộ quá trình siêu tốt.

Bởi vì nhờ có tiểu tử kia ảnh hưởng.

Tâm trạng lúc xào rau của Tiền Mộc Mộc đã tốt hơn gấp mấy lần.