Chương 34: Lựa Chọn Chính Và Tà

Lúc này, Viêm ca ca và Ngân Thiên mở mắt, phát hiện vết thương của họ đang dần lành lại, thậm chí nội thương của họ cũng khá hơn nhiều. Họ vội vã tìm kiếm vị trí của ta, lại phát hiện một hài tử như Tu La quen thuộc, đang quay lưng về phía họ, từng đao từng đao đâm tên kia bị thương nặng, bọn hắn cả kinh. Cảm nhận được, ta quay lại, khuôn mặt non nớt tức giận mang theo tà khí đập vào mắt họ, điều khiến họ kinh hãi hơn nữa là hai con ngươi hồng lam đầy sát khí của ta

"Song thuộc tính! Sư muội là Bạch Linh chủ kí sinh." Họ biết thân phận của ta. Nhưng đồng thời, họ chưa bao giờ nhìn thấy ta như thế này, giống như một ma đồng đòi mạng.

Ta đối mặt với họ, nước mắt thoáng hiện, họ nhìn thấy ma văn trên khuôn mặt ta: "Không tốt, sư muội muốn nhập ma" hai người bọn hắn hai miệng đồng thanh (Bạch Linh thân thể tuy là thiên tài tu luyện, nhưng cũng rất dễ dàng nhập ma, chính hay tà, vẻn vẹn tại một ý nghĩ.)

Hai người họ ba bước làm hai chạy đến ôm chặt lấy ta (cho dù ta có trở thành gì đi nữa thì trong mắt họ, ta vẫn là hài tử hoạt bát đáng yêu đó, là sư muội của họ. Trở nên như thế vì bị kí©h thí©ɧ bởi những cảnh này, sự đau lòng chua xót chạy dọc cơ thể).

Theo phản xạ, ta muốn đẩy hai người họ ra, nhưng cơ thể ta dường như đã quen với cảm giác này

"Đừng sợ, đừng sợ, ca ca luôn ở bên cạnh ngươi." Đó là giọng nói của ca ca.

"Xú nha đầu, mau thanh tỉnh, ta dẫn ngươi đi ăn bánh xốp giòn của Long tộc." Đây là giọng của Ngân Thiên.

Lời nói ôn nhu truyền vào tai, thân thể không khỏi có chút ỷ lại. Vào lúc này, ý thức của ta, một ta hắc y và một ta bạch y đang chiến đấu (Bạch Linh chủ kí sinh, một chính một tà), nhưng hắc y rõ ràng chiếm thế thượng phong. Lại cẩn thận nhìn, nữ hài hắc y chính là phiên bản ma hoá hiện tại của ta, đao quang kiếm ảnh ở bên trong, hắc y cao ngạo: " Trước đây thân thể này được bảo vệ quá tốt, hơn nữa vật chủ này bị mê hoặc chậm hơn vật chủ trước đó, A Chính ngươi nghỉ ngơi được rồi"

Bạch y tuy có hơi xuống thế nhưng dường như cũng bị ảnh hưởng bởi ngạo kiều long, đồng thời cũng có chút nóng nảy: "A Tà, lần trước cùng Hắc Giao chiến đấu ta áp được ngươi, lần này vậy mà bị ngươi lợi dụng sơ hở chui vào, nhưng là ngươi sợ rằng chỉ có thể bên ngoài một lát, hai tên gia hoả ở bên ngoài không muốn ngươi lộn xộn đâu! Hơn nữa từ khi tồn tại đến nay, ta vẫn trấn áp ngươi. Bạch Linh được gọi là Bạch, liền đã định sẵn làm chủ "

Hắc y có chút tức giận, đều là Bạch Linh song sinh, nhưng vật chủ luôn bị A Chính thống trị, thật sự là không công bằng.

Chuyển tới bên ngoài, nội tâm phức tạp, nước mắt đảo quanh hốc mắt tôn lên đôi mắt hồng lam, đau khổ, giãy dụa, sóng mắt lưu chuyển. Ta không biết mình đang chiến đấu như thế này, ăn miếng trả miếng, chính hay tà. Ta thực sự rất mệt mỏi, ta gục đầu vào giữa vai họ, đem tâm chìm xuống. Bọn hắn cảm giác được ta không ổn

"Vân nhi, Vân nhi"

"Xú nha đầu, xú nha đầu!"

Bọn hắn một tiếng lại cao hơn một tiếng.

Nội tâm ta chấn động cũng ảnh hưởng tới hai tiểu nhân bên trong

"Hừ, A Tà, xem ra ngươi lại sắp chìm vào giấc ngủ say rồi." Bạch y có chút tự đắc.

Hắc y cũng vội vàng, nàng cảm nhận được rõ ràng sự dao động của ta, hét lên: "ngươi ngốc tử, nếu ly khai sự khống chế của ta, thân thể của ngươi chịu không được lực lượng bộc phát!"

Bạch y khinh thường nói: "Ta sẽ giúp nàng." Nói rồi cố gắng kiểm soát cơ thể của ta, nhưng nhận thấy rằng có một rào cản ngăn trở nàng bên ngoài.

Hắc y cũng buồn bực, nàng cũng bị thứ gì đó đẩy sang một bên.

Một ta trong suốt hiện ra trước mặt bọn họ, bọn họ đều cả kinh "Hạ Bạch Vân, sao ngươi vào được?"

"Các ngươi, ta, tại sao lại giống nhau như đúc vậy? Ta đang ở đâu?"

Hắc y ho một tiếng:" Tuy rằng ngươi còn rất trẻ, nhưng có thể tới đây chứng tỏ ngươi đã lĩnh ngộ rồi, chọn đi, Bạch Linh túc chủ. "

Bạch y nhìn ta với vẻ mặt bối rối, vội vàng giải thích, kể cho ta nghe một cách sinh động, chân thực về sự tích từ khi họ sinh ra hàng vạn năm trước đến phụ trợ Bạch Linh chủ kí sinh bình thế hoặc loạn thế. Ta nghe một cách mơ hồ, một lớp vỏ mỏng dần dần ngưng tụ xung quanh ta, tạo thành một cái kén bao bọc lấy ta, ý thức của ta bên trong rơi vào trầm tư. Nhìn Bạch y vẫn còn đang lải nhải, Hắc y dùng pháp thuật phong bế miệng nàng, thuận tiện trừng mắt nhìn nàng:"ngươi nói nhiều rồi, nhìn qua đó, nàng đã bắt đầu chọn rồi."

Bạch y ngừng lại, đối mặt với Hắc y

Kế tiếp, liền xem chính nàng lựa chọn, trong sâu thẳm biển ý thức, đâu là chính? Là đối với những kẻ hại người kia thủ hạ lưu tình, bọn hắn lại xì mũi coi thường. Cái gọi là thiện lương dụ bắt con mồi, để nó chết trong mộng. Tà là gì, là vì báo thù đem những kẻ gϊếŧ hại người khác ăn miếng trả miếng. Là vì bảo vệ lãnh thổ mà dính vào máu tanh. Không có hoàn toàn chính cũng không có hoàn toàn tà. Thiện lương không có nghĩa làm cho mọi người dùng tâm đối đãi. Tà ác không phải lúc nào cũng phải chà đạp lên tình yêu của người khác dành cho mình. Con người có âm có dương, vạn vật có thể phân thành trắng đen, lúc này ta mới hiểu ra ý nghĩa tồn tại của chính và tà, khi còn nhỏ ta đã sớm bắt đầu cuộc chiến giữa chính và tà. Nó là một chỉnh thể, phụ thuộc lẫn nhau và không thể tách rời, nhưng bản thân mỗi người phải tự xác định khi nào là chính và khi nào là tà.

Thần thức của ta dần dần bừng tỉnh, cái kén cũng mở ra, thân thể bộc phát ra một luồng kim quang mạnh mẽ, khi ta bước ra lần nữa, chín cái đuôi sau lưng khẽ lắc lư, ấn ký năm cánh sáng rực rỡ, giống như phá kén thành bướm.

Ta nhẹ nhàng tiếp đất, hai giọng nói vang lên:"Bạch Linh túc chủ, bên trái là tà, bên phải là chính, lựa chọn được chưa?"

Ta gật đầu và bước sang bên phải, Hắc y cúi đầu xuống có chút uể oải, Bạch y tức thì lộ ra hưng phấn, có chút khıêυ khí©h nhìn về phía Hắc y, rồi chạy đến chỗ ta vui mừng nói: "Tương lai ta sẽ giúp ngươi bình định thiên hạ."

Ta không nói gì, chỉ là nắm lấy tay nàng, đưa nàng đi vào giữa, nhẹ nói: "Chờ ta trước đã."

Nàng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đứng đó. Ta lại đi về phía bên trái, Hắc y ngẩng đầu, trong mắt lóe lên:"Ta biết ngươi còn có mắt nhìn mà, đến, đến, ta giúp ngươi thống trị thiên hạ."

Ta cười với nàng, cũng kéo tay nàng, đem nàng đến bên cạnh Bạch y, cả hai đều nghi hoặc, đây là muốn làm gì? Ta vẫn nhìn họ với nụ cười trên môi, sau đó đặt hai tay họ vào nhau, dùng tay ta cầm chặt, họ chỉ cảm thấy một lực lượng kỳ lạ đem hai nàng liên kết

"Ta không muốn chỉ chọn A Chính, cũng không muốn chỉ chọn A Tà. A Chính bình định thiên hạ thì cũng có A Tà ngoan lệ, lúc A Tà loạn thiên hạ cũng sẽ giữ lại A Chính một tia thiện ý. Hai người nên là một, không có sự phân biệt nào giữa hai người và ta.

Ta muốn bảo vệ những người ta yêu thương, những người yêu thương ta và thế giới ta tồn tại, nhưng thiên hạ cao thủ nhiều như mây, không ít kẻ xấu với pháp thuật cường đại. Trong thiên hạ, không có xưng bá chi lực thì làm sao nói đến chuyện bảo vệ. Điều ta muốn là ta có thể làm cho thiên hạ bình, cũng có thể làm cho thiên hạ loạn! Vì vậy, ta chọn hợp cả hai làm một. "

A Chính và A Tà đứng đối diện nhau. Những lời nói của ta khiến các nàng nhiệt huyết sôi trào, hưng phấn không thôi. Đã lâu lắm rồi mới có một người với dã tâm bừng bừng nhưng lòng mang thiên hạ như vậy. Hai bàn tay họ đan vào nhau, họ cảm thấy một cỗ sức hút cường đại đem hai nàng nâng lên lên, dưới chân họ là hình ảnh giao hòa của hai cực Âm Dương. Hai người họ cũng rất sửng sốt. Trong hàng chục nghìn năm, một số vật chủ hoặc lựa chọn A Chính, hoặc lựa chọn A Tà, đã trở thành những người bình thế hoặc loạn thế. Họ đã chiến đấu với nhau hàng chục nghìn năm, nhưng họ vốn là một thể, sự kết hợp giữa chính và tà mới thật sự là Bạch Linh Thượng Cổ

Khi họ được sinh ra lần đầu tiên, chỉ có tổ tiên của Hồ tộc mới hợp nhất hai người họ khi họ mười lăm tuổi. Đến tận về sau, lại không toàn lực mở ra Bạch Linh chi nhân. Bất quá, hài tử năm tuổi lần này thông thấu như vậy, xem ra không phải vật trong ao a. Hai người nhìn nhau cười, hòa làm một, tiến vào nghi đồ, chờ đợi lần gọi tiếp theo của ta.

Trở lại bên ngoài: "Vân nhi, Vân nhi/xú nha đầu, xú nha đầu"một tiếng lại một tiếng, bắt đầu truyền đến tâm ta, ma văn trên gương mặt ta dần dần mờ đi, sau lưng ta nghi đồ hồ ly một đen một trắng như ẩn như hiện.

Ý thức của ta dần dần trở lại, ta tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật nhưng đầy lo lắng của họ, nhìn thấy tên thủ lĩnh bị ta đâm mấy nhát ở đằng xa, dưới chân là tứ chi bị gãy. Ký ức về sự gϊếŧ chóc lại ùa về. Ta run rẩy, vứt đao trên tay đi (cuối cùng thì trong lòng vẫn còn bản tính nhân hậu):"Ta đã gϊếŧ hết những người này, ta là một kẻ sát nhân, một kẻ sát nhân, ô ô ô ô."

Ta đẩy hai người bọn hắn ra: "Đừng đến gần ta, ta là sát nhân, có thể sẽ làm tổn thương các ngươi." Hai con ngươi hồng lam đầy sát ý dần rút đi. Nó được thay thế bằng sự hoảng loạn và bất lực.

Ta ngồi xổm xuống, ôm chặt hai đầu gối, vùi đầu khóc nức nở. Cùng lúc đó, sư phụ và sư mẫu cũng tỉnh dậy, họ sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng như Tu La, Ngân Thiên và Viêm ca ca vội vàng bước tới đỡ họ và giải thích tiền căn hậu quả cho họ. Sư phụ cả kinh, xem ra bọn hắn cũng biết thân phận của Hạ Bạch Vân, nhưng ưu tiên hàng đầu lúc này là áp chế Bạch Linh chi lực trong cơ thể nàng. Đúng lúc này, một tia chớp lóe lên, sau đó là một trận mưa như trút nước, máu hội tụ thành dòng, nhuộm đỏ cả dòng sông.

Ta đứng dậy trong mưa, mặc cho nước mưa xối mình, ta không thể phân biệt được là mưa hay nước mắt trên khuôn mặt ta: "Ngay cả Lão Thiên Gia cũng đang trừng phạt ta!" Linh lực cường đại ập vào cơ thể ta, ta nhịn không được, linh lực tiết ra ngoài:"Ahhhhh!" Những vết máu bắt đầu xuất hiện trên cơ thể ta

Ngân Thiên và Viêm ca ca thấy ta yếu ớt, bộ dáng tuyệt vọng như vậy, họ lao vào trong mưa ôm chầm lấy ta

"Vân nhi, ngươi gϊếŧ đều là những kẻ đáng bị gϊếŧ, ngươi không chỉ bảo vệ chúng ta, mà còn bảo vệ Long tộc và Hồ tộc! "

" Xú nha đầu, ngươi không phải là sát nhân, không có kẻ sát nhân nào gϊếŧ người như ngươi mà vẫn ăn năn, hơn nữa chúng có chết 1 vạn lần cũng chưa đủ đền mạng cho dân làng, nếu ta là ngươi, để chúng chết như thế này, là tiện nghi cho chúng. "

"Thật không?" Một tia chớp khác xẹt qua, ta nhào vào ngực Viêm ca ca

Ngân Thiên có chút chua xót, hắn ở gần ta nhất, nhưng ta lại đặc biệt thích dựa dẫm vào Hạ Bạch Viêm.

"Ca, ta không thích gϊếŧ người, nhưng nếu là vì các ngươi, ta có thể gϊếŧ bọn chúng, cho dù Lão Thiên Gia sẽ trừng phạt ta." Ta bắt đầu khóc trong vòng tay ca ca

Ca ca xoa đầu ta: "Ngoan, trời cao sẽ không trừng phạt muội muội đáng yêu của ta, nó chính là nhìn thấy ngươi khóc nên đau lòng! "

Ta càng khóc nhiều hơn:"ca ca gạt ta, ô ô ô."

Ca ca không còn cách nào khác ngoài việc vuốt nhẹ lưng ta. Sư phụ và sư mẫu cũng đi tới, ôm lấy ba người chúng ta:"Tất cả đều là lỗi của sư phụ, nếu không phải do sư phụ không đủ cường đại, sẽ không để Vân nhi dao động phong ấn, tất cả đều do ta vô dụng."

Sư phụ ôm ta ra khỏi vòng tay của ca ca

"Sư phụ, phong ấn gì?" Ta mang theo nước mắt nhìn hắn, nhưng sư phụ lại lắc đầu lấy tay che mắt ta:"Ngủ đi, khi tỉnh lại, mọi chuyện đều tốt. . "

Ta trước mắt tối sầm, rơi vào giấc ngủ say, nước mắt lưng tròng, khép lại hai mắt hồng lam. Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, một thủ lĩnh ám vệ Hồ tộc trở mình xuống ngựa: "Tiền bối, công chúa, đại hoàng tử, tam hoàng tử, bọn thần, cứu giá chậm trễ" Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, vô cùng cả kinh.

Sư phụ liếc hắn một cái:"Nếu ngươi đến chậm thêm chút, sợ rằng nơi đây liền không thể vãn hồi."

Hắn kiên trì: "Những hắc y nhân này là?"

"Tuỳ tùng Lang tộc, ngân diện nhân, ta gϊếŧ. "Sư phụ chậm rãi mở miệng

Hắn càng kinh ngạc hơn, thủy linh lực cùng hỏa linh lực còn sót lại cực kỳ cường đại, chỉ sợ không ai khác có thể làm được ngoại trừ vị tiền bối này, tuy nhiên cách những người này chết quá thảm, tứ chi không đầy đủ, bọn chúng bị ghim thành nhím, một số còn bị cho cá ăn. Tiền bối khát máu như vậy sao?

Sư phụ trừng mắt nhìn hắn, hắn lảo đảo:"Tiền bối." Hắn nhìn thấy tiền bối ôm công chúa mặt đầy nước mắt

"Công chúa làm sao vậy? "

"Không sao, cảnh tượng này có chút máu me, đối với nàng không thể tiếp nhận được."

Tiền bối cho hắn một con bướm truyền âm dặn mang về Hồ tộc cho Vương. Ngay khi chạm vào nó, hắn đã cảm nhận được cấm chế cấp cao ở trên, hắn đem truyền âm cất kỹ, nói với sư phụ rằng phụ nhân mà ta cứu cầm lệnh bài của ta đến cầu cứu.

Viêm ca ca bước tới nói: "phụ nhân kia bây giờ thế nào?" (Ca ca biết rõ ta luôn xem trọng những người ta cứu)

"Đại hoàng tử." Hắn hướng ca ca hành lễ, ngập ngừng

"Không sao, có chuyện gì cứ nói thẳng"

"Phụ nhân kia khi đến bị động thai khí, đã ... khó sinh mà chết, chỉ để lại một bé trai."

Vẻ mặt hắn sa sầm, cái chết của phụ nhân mang thai này sẽ không chỉ khiến Vân nhi đau buồn mà còn là nhân chứng duy nhất cho tội ác của Lang tộc (làng này đã bị tàn sát, hai mẫu tử kia cũng bị gϊếŧ hại dã man, ngân diện nhân Lang tộc cũng chết không thể làm chứng, nếu náo đến Lang tộc, chúng nhất định không chịu thừa nhận. Giờ nhân chứng duy nhất đã khó sinh chết. Không ai có thể vạch trần tội ác của Lang tộc.)

Hắn xua tay:"Hãy chăm sóc tốt đứa bé đó, Chờ công chúa đặt tên cho nó."

"Tuân lệnh."

Hắn nhìn lên trời:"Vân nhi sẽ lại buồn rất lâu."

Sư phụ khi nghe lời này cũng có chút giận:"Những tên Lang tộc này, thực sự liều mạng."

Sư mẫu nhanh chóng bước tới nói với thủ lĩnh ám vệ:"Ta sẽ giao chuyện của làng Thiên Lăng Đông cho ngươi. Chúng ta đi trước, an táng tốt những người dân làng này, xây dựng lại ngôi làng a! Những ngân diện nhân này cũng tìm chỗ chôn a" (Bản chất công chúa tốt bụng hồn nhiên. Haizz, mặc dù những người này đáng chết, nhưng công chúa sẽ không muốn nhìn thấy xác của họ phơi bày ở nơi hoang dã.)