Chương 38: Cứu “Nàng”

Ta trở mình bước vào sân nhỏ, một cây thuỷ tiễn phá không mà đến: "Ai dám xông vào tẩm điện của công chúa?" Giọng nói này có lẽ là Tích Lan.

Trong đầu ta hiện lên ba vạch đen, tại sao nàng và Kỳ Vạn phương thức xuất hiện lại giống hệt nhau như vậy? Ta giải trừ thuỷ tiễn của nàng, đi vào tẩm cung, nhìn thấy một dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh lệ, thiếu nữ mặc tử y

Một tay chế trụ nàng:"Như thế nào, ngay cả công chúa của ngươi cũng không nhận ra sao?" Ta buông nàng ra, nàng quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia, trong mắt nàng lóe lên sự ngạc nhiên và vui mừng.

Nàng kích động ôm chầm lấy ta: "Công chúa, người đã về rồi, ta nhớ người quá." Nhìn lại một chút người trước mặt, này, sao công chúa lại mặc nam trang, còn mọc thêm yết hầu, giống như còn dễ nhìn hơn Kỳ Vạn. (không, không, Kỳ ca ca của ta là đẹp nhất, ta đối công chúa hoa si gì a)

"Như thế nào, bị tư thái phong độ của ta mê hoặc." Ta trêu tức liếc nàng, sau đó khôi phục đứng đắn vỗ vỗ vai nàng:"Thôi, ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa, chúng ta về sau có rất nhiều thời gian ôn chuyện. Bây giờ, giúp ta chuẩn bị nước nóng" lại đưa nàng một tờ danh sách: " giúp ta cho những thứ này vào trong nước"

Nàng liếc nhìn người phía sau ta:"Hiểu rồi, ta đây liền làm!" Tích Lan nhanh chóng lấy ra thứ ta muốn, nàng mang thùng tắm tới, đặt các loại thảo mộc vào trong nước rồi lùi ra ngoài.

Ta nhìn người nọ hôn mê bất tỉnh:"Ta phải cởi đồ của ngươi, nhưng đừng bắt ta phải chịu trách nhiệm. Ta không phải nam nhân, ta không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào với ngươi." Lại khẽ cắn môi, dù sao đều là nữ, ta sợ cái gì!

Ta lột y phục của nàng, nhưng cảm thấy ngực nàng có chút hư ảo, nhẹ nhàng đem nàng đưa lưng về phía ta đem nàng thả vào trong nước, một trận bạch quang hiện lên, bàn tay mảnh mai trong tay ta vậy mà có chút cường tráng rồi, nhìn vào bên trong, cái gì? Người này không phải là nữ sao? Như thế nào đột nhiên chuyển giới. Còn nữa, làm sao mái tóc đen nhánh lại chuyển sang màu trắng? Ta run rẩy, lại bị thân hình nghiêng ngả của hắn áp tới, đỡ cũng không được, không đỡ cũng không được. Mặt ta đỏ bừng, không biết là do nóng hay sao nữa

Lúc này, hắn mới chợt bừng tỉnh:"Ta đang ở đâu, sao nóng như vậy?"

"Hiện tại ngươi đang ở cung điện Hồ tộc, lại bị khoá linh lực, ta đưa ngươi tới đây."

Hắn đột nhiên túm lấy cổ ta:"Hừ, ngươi là ai mà dám bắt cóc ta, là Mặc Diễn (Đại Hoàng Tử Giao tộc) phái ngươi tới đây sao?" Lại cảm thấy tay đặt lên một mảnh mềm mại, nghe đến thanh âm mềm hô đau của ta, bất giác nhẹ tay hơn.

Ta bị buộc phải nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, quả nhiên giống hệt Ngân Thiên, chẳng qua cặp mắt kia vốn nên xanh thẳm lại xám trắng một mảnh (tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến ngoại hình hắn, ngược lại gia tăng cảm giác trống rỗng.) Ta vội vàng vỗ tay hắn: "Hảo hán, ta thế nhưng cứu ngươi khỏi nguy hiểm, ngươi vậy mà muốn gϊếŧ ta, ô ô ô ô." Giọng nói của ta trầm thấp, nhưng mềm mại, có chút làm người đau lòng.

Hắn ngửi thấy mùi thuốc trong không khí, cảm thấy cơ thể mình đang dần hồi phục, giống như hắn thật sự được cứu. Buông tay ra thả ta, giọng điệu dịu đi: "thực xin lỗi, là tại hạ đường đột."

Ta xoa xoa cổ, đều đỏ rồi, lại nhìn vào mắt hắn: "Mắt ngươi sao vậy?"

Mặt hắn nổi lên một tầng bi thương: "Ta bị mù từ khi sinh ra."

Ta thấy hắn bi thương liền nhanh chóng chuyển chủ đề: "Quên đi, bây giờ chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Hãy chữa bệnh cho ngươi trước đã!"

Hắn sửng sốt:"Có người dám hạ độc ta?"

Ta đem quá trình như thế nào đưa hắn cứu ra nói một lượt. Hắn nghe xong, sắc mặt trắng xanh một hồi. Đáng chết, đám người đó vậy mà thừa dịp hắn không chuẩn bị đem hắn biến thành nữ tử (loại huyễn thuật này sẽ biến mất ngay khi chạm vào nước), còn mang hắn đi đấu giá

Ta thừa dịp lực chú ý của hắn ở chỗ khác, bịt kín mắt (lại nhìn xuống sẽ chảy máu mũi) rồi nhanh chóng dùng ngân ti điếu châm vào người hắn ( bức độc cho hắn là cần châm mấy cái đại huyệt đấy, cũng không để ý hắn lộn xộn )

"Tiểu công tử, ngươi không thể nói trước một tiếng a." Mấy đại huyệt bị đóng, hắn không nhúc nhích được.

Ta rất uỷ khuất: " không thể để ngươi lộn xộn được." Nói xong ta đem nội lực rót vào ngân châm kia, ngân châm rất nhanh bị thấm đen, ta lại dùng linh lực đẩy ra. Một chưởng đánh trên lưng hắn, hắn phun ra một ngụm máu đen:"Tốt rồi, chất độc đã được loại bỏ, kế tiếp tĩnh dưỡng là được, ta đã cho người đi thu thập địa phương kia, không cho ngươi đi loạn khắp nơi, nghe thấy chưa?"

Hắn hơi ngu ngơ khi nghe giọng nói cường thế của ta: "Tiểu công tử, vì cái gì ngươi muốn cứu ta, còn bỏ ra một triệu lượng hoàng kim."

Ta nhất thời không biết nói gì: "Khụ, ngươi lớn lên đẹp mắt như vậy, người đẹp như thế, ai không động tâm, ai biết được, ngươi là nam. "

Hắn nghe lời nói tràn đầy lỗ thủng của ta, cảm thấy tiểu công tử này rất thú vị.

Qua cuộc nói chuyện với hắn, ta biết được hắn tuy bị mù từ nhỏ nhưng sau khi trải qua huấn luyện có thể phán đoán được vị trí và con người, ngoài ra các giác quan khác của hắn siêu mạnh nên hắn sống một cuộc sống không khác gì người thường. Nghe đến đây, ta liền tính kế trong lòng: "Vậy thì bây giờ ngươi đổi y phục chúng ta cho ngươi đổi địa phương tĩnh dưỡng được không?" ( nếu Phụ Vương Mẫu Hậu biết ta giấu thiếu niên trong phòng, không biết sẽ hiểu lầm thành dạng gì đâu.) "

Ta đưa cho hắn một bộ nam trang, lại bởi vì che mắt, dẫm lên nước, ta kinh hô một tiếng, quần áo cũng bay ra ngoài.

Tai hắn vừa động, khóa linh lực, nhưng thân thể rất linh hoạt, hắn lưu loát tiếp được quần áo, tay kia vòng qua eo của ta.

Ta vội vàng đẩy hắn ra:"ngươi, ngươi, tự mình thay đi, ta sẽ đợi ngươi ở ngoài cửa."

Hắn cũng cảm thấy có chút khó hiểu, bọn họ đều là nam nhân nên không có gì phải xấu hổ, nhưng eo của tiểu tử này lại quá mảnh. Hắn không suy nghĩ nhiều cầm y phục thay.

Ta ở ngoài cửa, Tích Lan nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của ta:"Làm sao vậy, ......"

Ta nhanh chóng che miệng nàng: "Tích Lan tỷ tỷ, gọi ta công tử."

Hắn mở cửa, đội mũ sa, hồ bạch cẩm y làm nổi bật dáng người cao ngất của hắn, cộng thêm khí chất như ngọc, thật sự có cảm giác "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song."

Tích Lan sửng sốt một chút, công chúa mang về một nam tử phong hoa tuyệt đại! Hơn nữa, nàng đối với hắn lại có cảm giác quen thuộc.

Ta nắm chặt tay nàng:"Hảo tỷ tỷ, giúp ta giữ bí mật, nếu không bị ca ca phát hiện sẽ lại giáo huấn ta một trận."

Nàng xem ánh mắt uỷ khuất của ta, hơi gật đầu. Ta nhìn hắn chân xiềng tay còng, rất chướng mắt, gọi ra hồng kiếm: "Đi!"

Vật kia làm bằng huyền thiết vỡ ra, kiếm này thật không phải phàm phẩm, không có trói buộc hắn cảm thấy linh lực khôi phục rất nhanh: "Cảm ơn tiểu công tử" giọng nói của hắn êm tai như suối trên núi.

Ta gãi đầu, có chút đắc ý:"Không cần, không cần, đây là những gì ta nên làm với tư cách là một nữ, không, đại hiệp." Ta kéo tay hắn: " ngươi linh lực trói buộc vừa mới cởi bỏ, ta mang ngươi".

Gió đêm thổi qua, một bóng người nhỏ nhắn kéo một thân ảnh cao lớn qua mái nhà, một lúc sau, ta tới "Nhà trọ Mãn Ngọc", hắn rõ ràng có chút kinh ngạc

"Ta nghe nói nơi này do một thương nhân Giao tộc mở. Phục vụ bên trong rất toàn diện, phòng ốc rất tốt! Ca ca ta thường nói nơi này tốt, còn nói chủ nhân ở đây có ý nghĩ làm cho người thán phục!"

Hắn ở trong mũ sa cừoi cừoi. Tiểu công tử này, hắn tưởng ta đoán được thân phận của hắn rồi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành như thế này.

Ta đặt cho hắn một phòng thượng hạng, rồi cười hì hì dúi thẻ phòng vào tay hắn: "Ta đã trả cho ngươi một tháng tiền phòng (bao gồm cả tiền ăn và ở), cái này coi như ta mời ngươi a. Chỉ cần không quên một triệu lượng hoàng kim kia của ta là được rồi. Ta qua vài ngày nữa tới xem ngươi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi! Ngươi đừng chạy a. " Ta đem hắn dìu đến bên giường:"Những ngày này, ta sẽ để gã sai vặt giúp ngươi làm quen hoàn cảnh, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi. Ta đi về trước." Sau đó, ta vui vẻ trở về hoàng cung.

Hắn cũng nghe thấy bước chân vui vẻ của ta: "Tiểu công tử này, rất thú vị"

Sau khi ta đi, hắn lại đi xuống tiền đài đưa khối Thuý Ngọc cho chưởng quầy, chưởng quỹ kia cả kinh dẫn hắn vào một gian phòng, vặn cơ quan sau giá sách, một mật thất xuất hiện, chưởng quầy chắp tay:"Chủ nhân!"

Hắn giơ tay ra hiệu đứng dậy: "Ngày mai gã sai vặt an bài cho ta nhất định phải là người của ta. Hơn nữa đi điều tra một chút thân phận của tiểu công tử kia. (Hắn có thể cảm giác được tiểu công tử này chắc chắn không phải là một người bình thường) "

Khi ta trở lại hoàng cung, đúng lúc sau khi Phụ Vương Mẫu Thân nghe được Kỳ Vạn thông báo chạy đến, Tích Lan đang ứng phó

"Tích Lan, công chúa đâu rồi?" Giọng của Phụ Vương .

"Công chúa, công chúa trở về rất muộn đã ngủ rồi. Vương cùng Vương Hậu ngày mai lại đến a."

Ta nhanh chóng lợi dụng khe hở ngoài cửa sổ tiến vào, xõa tóc, tháo yết hầu, tẩy lớp nguỵ trang, thay đồ ngủ, sau khi làm xong, nằm trên giường.

"Không sao, chúng ta đi xem một chút." Nói rồi đẩy cửa bước vào.

Trong lòng Tích Lan còi báo động kêu lớn:"Tiêu rồi, tiêu rồi."

Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn lao vào trong ngực Vương, giọng nói còn ngái ngủ vang lên:" Phụ Vương, Mẫu Hậu, ta rất nhớ các ngươi "

Tích Lan thở phào nhẹ nhõm, công chúa đã trở về đúng lúc. Ta rời khỏi ngực Phụ Vương, trong mắt họ xuất hiện một khuôn mặt như ngọc, thân hình như liễu, đôi mắt có chút mệt mỏi, tuy còn nhỏ nhưng mỗi cử động đều toát ra khí chất thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn.

Mẫu hậu cũng ôm lấy ta: "hài tử, cũng đã trưởng thành được duyên dáng yêu kiều như thế rồi, thời gian chúng ta không ở bên cạnh ngươi chắc đã phải chịu nhiều thiệt thòi ( ta thường xuyên từ bướm truyền âm khóc lóc kể lể huấn luyện tàn ác của sư phụ)." bây giờ nghĩ lại, lúc đó huấn luyện địa ngục là để có đủ thực lực đứng ở thế giới này a

Ta mỉm cười duyên dáng, sáng lạn như vầng trăng sáng trên bầu trời:"Những thứ này, dù sao cũng đã qua a"

Phụ Vương Mẫu Hậu vừa vui mừng vừa đau lòng, bây giờ ta sợ rằng cánh tay gãy cũng không hừ một tiếng. (Tất cả là do huấn luyện vô nhân tính kia) Mẫu Hậu ở lại cùng ta trải qua đêm này, nàng ôm ta, hát ru, vỗ về lưng ta, ta cảm nhận được tình thương đã lâu của mẫu thân, giấc ngủ này, ngủ đặc biệt yên tâm. Mấy ngày sau, Phụ Vương cùng Mẫu Hậu lôi kéo ta đi dạo, ngắm nghía, tặng cho ta một đống kỳ trân dị bảo tiến cống mấy năm qua, ta đều dồn hết vào túi vải của ta. Họ thậm chí còn cùng ta cải trang xuất cung, nói về những thay đổi của hoàng thành trong vài trăm năm qua.

Cùng lúc đó, "Tuý Nhân Gian" kia cũng bị thu thập, mặc dù vẫn còn vài con cá lọt lưới, nhưng cứ điểm này đã bị Kỳ Vạn bọn hắn phá hủy hoàn toàn. Tất cả nữ tử đấu giá hội lần trước đều được cứu về, còn bắt được một ít quan viên triều đình xen lẫn bên trong, đều bị tước bỏ chức vị. Vài ngày sau, ta mới nhớ tới, ta tựa hồ cứu được một người.