Chương 21:Nếu anh muốn ăn em, vậy liền ăn đi

Ô tô của Tư tế đại nhân vừa rời đi một giây trước thì một giây sau xe của Nguyên Khánh liền đến. Bởi vì Bì Bì tiếp xúc gần gũi với Tu Ngư Thanh nên cô được yêu cầu đến bệnh viện Thiên Mỹ làm một vài kiểm tra.

Lần kiểm tra này càng thêm nghiêm ngặt. Bì Bì bị bắt phải cởi hết quần áo, gỡ hết đồ trang sức, thậm chí tháo cả kính áp tròng ...... Sau đó thay đồ bệnh nhân.

Nguyên Khánh bắt đầu hỏi kỹ càng tỉ mỉ sự tiếp xúc của Bi Bì với những người nhà Lang tộc sau khi họ đến thành phố C, chi tiết cụ thể bao gồm : Số lần gặp gỡ của cô cùng người nhà của Tu Ngư Tắc, đã từng cùng nhau ăn cơm hay chưa? Có từng uống đồ uống mà họ đưa? Có tiếp xúc tay chân không? Hay có từng tiếp xúc với Tu Ngư Thanh ...... Vân vân,vân vân.

Nguyên khánh hỏi đến càng nhiều, Bì Bì trong lòng không muốn trả lời, thậm chí không cảm thấy có liên quan đến tình trạng này, nhưng Nguyên Khánh biểu hiện rất nghiêm túc, giống như đang thẩm vấn phạm nhân, làm cô cảm thấy áp lực, chỉ phải thành thật phối hợp.

"Cô đã từng chích ngừa qua vắc-xin phòng bệnh nào chưa?" Nguyên Khánh cầm một cái bảng biểu hỏi theo từng hàng, "Sốt vàng ? Q-FEVER? Dịch sốt thung lũng Rift?"

Bì Bì lắc đầu.

"Tulameria (dịch khiến thỏ bị ốm và sốt)? Bệnh than? Ngộ độc thịt?"

Bì Bì lắc đầu.

"Viêm não?"

Đâu chỉ không chích ngừa, căn bản không nghe nói.

"Bệnh dại?"

Cái này Bì Bì gật gật đầu, cô từng làm việc trong cửa hàng thú cưng, và đã được tiêm phòng vắc xin chó dại cắn.

Nguyên Khánh tích một dấu ở bảng biểu, không biết vì sao, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

"Là Hạ Lan yêu cầu anh làm kiểm tra?" Bì Bì hỏi.

"Cô là thai phụ," anh không trả lời thẳng, "Loại bệnh này phụ nữ mang thai và đứa con trong bụng dễ dàng bị nhiễm nhất."

"Cho nên bệnh viện các anh đối với chứng bệnh cương thi ...... Có am hiểu?"

"À" Hắn rót cho cô một chén nước, "Nửa năm trước đã nghe nói. Chúng tôi nghiên cứu một ít mẫu vật mang từ Sa lan mua được từ kiến tộc để nghiên cứu, thực hiện thí nghiệm ở một số loài động vật , quan sát các triệu chứng chính của loại khuẩn nấm này, con đường lây nhiễm, thử nghiệm các loại thuốc khác nhau. Trước mắt chỉ biết là nó chủ yếu lây lan sang vật chủ mới thông qua bào tử phát triển từ cơ thể người nhiễm bệnh -----chúng tôi gọi là "Khuẩn đinh"----- Nếu khuẩn đinh đâm thủng da đi ra bên ngoài cơ thể, chính là thời điểm nguy hiểm nhất. Cho dù vật chủ đã chết vẫn có thể truyền nhiễm được."

Bì Bì yên lặng lắng nghe, trên người nổi da gà một lượt: "Đến tột cùng là cái gì gây ra?"

"Có hai giả thiết. Đại đa số người của Kiến tộc cho rằng nguyên nhân do nhà máy hóa chất ở gần đó gây ra ô nhiễm. Cũng có một ít người cho rằng bắt đầu là từ một con thỏ bị bệnh ...... "

"Thỏ bị bệnh?"

"Một số công ty công nghệ sinh học cần phải sử dụng tế bào thận thỏ để nuôi vắc-xin. Các thợ săn đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh và bắt đầu buôn thỏ từ Nam Mỹ với số lượng lớn. Khi đi ngang qua Sa lan, những con thỏ bị bệnh bị nhốt trong l*иg sắt, hơi thở thoi thóp, lo sợ không được hải quan kiểm dịch, liền đem chúng ném xuống Sa Lan. Mà thỏ là đồ ăn Kiến tộc thích nhất ...... "

Những kiến thức mà cô học được trong lớp sinh học đã bị lãng quên sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Đây là lần đầu tiên Bì Bì nghe nói đến, như thể chỉ là một sự tưởng tượng.

"Theo thời gian, nấm sẽ tiếp tục kiểm soát não của bệnh nhân, sau đó lây lan cơ thể, tiêu hóa hết chất dinh dưỡng, làm cho bệnh nhân nhanh chóng tử vong. Sự lây lan Cương thi chứng trước hết có thể là do thực tế rằng Kiến tộc là các nhóm động vật thích sống theo nhóm. Sau đó là Lang tộc cũng sống theo quần thể và có đặc tính ăn tạp."

Nghe đến đó, Bì Bì mắt sáng lên: "Nói như vậy, Hồ tộc tạm thời vẫn an toàn?"

"Hồ tộc trên cơ bản không ở Sa Lan, cũng không cùng Lang tộc lui tới, hơn nữa chúng tôi cũng không thích sống bầy đàn, cũng không giống Lang tộc thích biến hình ở trong rừng chạy loạn, trước mắt tạm thời không có ca bệnh nào bị nhiễm. Theo thực nghiệm, xem ra loại khuẩn nấm này tựa hồ không đe dọa lớn tới Hồ tộc cùng nhân loại ......"

Bì Bì thở ra một hơi nhẹ nhõm, đang cảm thấy may mắn thì Nguyên Khánh nói tiếp: "Nhưng cũng không thể quá yên tâm, bởi vì ở Sa lan không chỉ có một loại bệnh dịch cương thi do nhiễm nấm khuẩn bùng phát, và khả năng nhiễm bệnh không loại trừ ai cho đến khi thu thập được tất cả các mẫu vật bệnh. Bởi vì loại bệnh này tỉ lệ tử vong là khoảng 90%, một khi bùng phát, cơ hồ là sẽ tuyệt chủng. Sa lan Xà tộc đã chết sạch, Kiến tộc số lượng khổng lồ, tuổi thọ ngắn, sinh sôi nảy nở mau ------ cứ như thế, cũng chết mất hơn phân nửa. Lang tộc bên kia có nguồn gốc từ Bắc Sơn gia, hiện giờ Bắc Sơn gia đã chết toàn bộ, mãnh thú ở Đồng Hải cũng bị cảm nhiễm, còn lại mấy đại gia tộc thông qua thuyền lớn ở Súc Long Phố chạy đến Bắc quan, bị Bắc quan Hồ tộc đuổi gϊếŧ săn lùng, hiện tại chính liều mạng mà trốn về hướng phía nam....."

Bì Bì không khỏi mà hít sâu một hơi, xem ra Tu Ngư Tắc cũng không nói cho cô biết toàn bộ chân tướng. Bắc quan là gốc rễ của Hồ tộc, lịch sử lâu đời, thực lực cường đại, Côn Lăng tộc pháp thuật tinh thâm, vũ khí cũng nhiều, chiến đấu cùng Lang tộc vốn không cần ra mặt, phái ra một đám linh quạ liền khiến bọn họ chịu đủ. So sánh mà nói, Nam nhạc Hồ tộc đã chịu ảnh hưởng của văn hóa nhân loại, dân chủ bác ái, giải thoát tự do, tinh thần thượng võ. Mấy trăm năm qua không chịu xâm phạm, chủ yếu dựa vào bức tường của Linh tộc để duy trì thỏa thuận giữa Nam Bắc. Mà Hạ Lan huề bởi vì cái chết của Tuệ Nhan tinh thần sa sút cực độ, mấy trăm năm chuyên tâm tìm kiếm tình yêu không để ý tới chính sự, cũng sớm bị những người xung quanh chỉ trích.

Bì Bì đột nhiên hiểu một chút: Hiện tại là thời điểm tồn vong của Nam nhạc Hồ tộc. Vừa mới hồi phục lại từ nguyên hình, Hạ Lan huề đã bị Đông linh chiếm đoạt, ngay sau đó mất đi Nguyên Châu nên cần thiết phải thích ứng với một linh tính mới của chính mình, lại mất đi hai mươi mấy năm ký ức, còn muốn dẫn dắt quân thần đối kháng Bắc quan, đối kháng Lang tộc, đối kháng ôn dịch....

Nghĩ đến đây, cô trong lòng rối rắm không thể hiểu được, sau đó suy nghĩ dần dần rõ ràng, thế giới bỗng nhiên sống lại: Hồ đế trẻ tuổi cần phải một mình đối mặt với nhiều khó khăn như vậy, phần lớn nguyên nhân là do cô gây ra, nếu không thể giúp anh, ít nhất không thể hại anh, càng không thể làm phiền đến anh.

Sau khi kiểm tra xong, tất cả các kết quả được đưa tới, xác nhận Bì Bì không bị nhiễm bệnh. Nguyên Khánh vẫn cứ yêu cầu cô nằm ở phòng bệnh, nói là phải quan sát 72 tiếng đồng hồ, cũng chính là đang cách ly cô.

Bì Bì nhớ ra Hạ Lan huề đang bị thương, trong lòng đương nhiên không muốn, nhưng cũng không khăng khăng đòi về. Hồ tộc và Lang tộc hai bên đối nghịch không thể cùng tồn tại, mấy ngày nay chính mình cùng Lang tộc gặp gỡ nhau quá nhiều như vậy, nếu không chủ động cách ly một chút làm cho người của Hồ tộc yên tâm thì mình cũng quá không hiểu chuyện.

Vì thế Bì Bì ngoan ngoãn mà ở lại trong phòng bệnh ba ngày. Ngoài việc xem TV, nghe nhạc, nghiêm túc ăn cơm bổ sung dinh dưỡng, một chút bực bội cũng không có, cả ngày vui tươi hớn hở. Nguyên Khánh thỉnh thoảng đến đây thăm cô, liền bị thái độ vô cùng lạc quan hướng về phía trước của cô dọa cho phát sợ.

Vào đêm thứ ba, Vĩnh Dã đến đón cô về nhà, Bì Bì thu hết quần áo lên xe. Xe chạy nửa chừng, cô bỗng nhiên nói với Vĩnh Dã: "Tôi muốn đến phố Nhàn Đình gặp Hạ Lan một chút."

Bệnh viện cấm lên mạng, trong ba ngày này, Hạ Lan huề cũng không liên lạc với Bì Bì. Mặc dù Nguyên Khánh hết sức bảo đảm Hạ Lan huề rất khỏe mạnh, BìBì vẫn là càng nghĩ càng lo lắng, sợ anh bị thương quá nặng, không có ai chăm sóc.

Vĩnh Dã xoay vô-lăng, quay đầu nhìn cô một cái: "Hôm nay anh ấy có cuộc họp."

"Đi công tác?"

"Không. Vẫn ở phố Nhàn Đình."

Vĩnh Dã giọng nói lộ ra sự lạnh lùng và rõ ràng: Trong cuộc họp này, Hạ Lan huề không hy vọng Bì Bì tham dự.

"Khi nào thì xong?"

Vĩnh dã nhìn lướt qua trên xe đồng hồ: "Khi tôi đến đón cô là mới bắt đầu. Chờ chúng ta về đến nơi chắc cũng vừa kết thúc."

"Vậy tôi sẽ đợi anh ta."

Vĩnh Dã bất đắc dĩ đánh tay lái một chút, ô tô rẽ trái hướng về phía những ngọn núi.

Tới Lục Thủy sơn trang khi đèn đêm vừa bật, khói bếp lượn lờ, Bì Bì nhìn nhìn đồng hồ, vừa qua 7 giờ. Bên ngoài cổng có hơn chục chiếc xe, nhãn hiệu nào cũng có, tất cả đều đen.Trong ấn tượng của Bì Bì, số 56 phố Nhàn Đình chưa bao giờ náo nhiệt như vậy

Cô đẩy cửa, vòng qua bức tường, trên hành lang có một chiếc đèn l*иg ánh sáng đỏ tươi. Ở giữa sân, một chiếc bàn được phủ bằng vải trắng, để nến, rượu vang, nước trái cây và nhiều loại món tráng miệng khác nhau. Người hầu trẻ tuổi mặc lễ phục, bưng đồ điểm tâm và rượu đi qua giữa những vị khách, mời họ dùng.

Bì Bì nghĩ thầm, đây là một cuộc họp quan trọng. Cô mau chóng gặp người tổ chức hội nghị: Hoa Thanh Kỳ trong bộ váy dài màu trắng. Cô ấy đang cười với một người đàn ông, nói mấy câu sau đó gật gật đầu lại chuyển tới nói chuyện với một người đàn ông khác. Đồng thời còn hướng người phục vụ ra hiệu nhắc nhở hắn tiếp rượu cho những vị khách.

Sân không lớn, bên trong chen đầy người, hầu hết đều là đàn ông, một số ít phụ nữ, trang phục thanh lịch, nét mặt rạng rỡ, hình như là tới tham gia lễ trao giải. Mọi người cầm chén rượu, hoặc chụm đầu ghé tai, hoặc khe khẽ nói nhỏ....

Bởi vì cánh cổng quay mặt về phía bức tường nên khi Bì Bì cùng Vĩnh Dã bước vào hành lang, mọi người cũng không ai chú ý tới bọn họ. Cùng lúc đó, một ít vị khách cũng bắt đầu chào tạm biệt nhau.

Hội nghị đã kết thúc, phần còn lại là thời gian trao đổi cuộc họp, những người có việc liền rời đi trước.

Hoa Thanh Kỳ xen kẽ trong đám người, tìm những vị khách đứng một mình để nói chuyện phiếm. Dường như hiểu được làm thế nào để xứng với chức chủ nhân, không để cho bất cứ một vị khách nào cảm thấy bị lãng quên.

Bì Bì đi thẳng đến bên cạnh bàn cầm ly nước trái cây, uống một ngụm, sau đó làm bộ mà đứng ở một bên quan sát. Cô tự hỏi Hạ Lan huề vì sao không lộ diện, Vĩnh Dã nói anh bị thương tuy rằng nghiêm trọng nhưng đã được Nguyên Khánh xử lý qua, có lẽ đã về phòng để nghỉ ngơi trước. Không hề nghi ngờ, hội nghị là anh chủ trì. Hạ Lan huề không thích xã giao, phỏng chừng anh đã bàn giao phần còn lại cho Hoa Thanh Kỳ.

Người trong sân hơn phân nửa Bì Bì đã từng gặp qua ở hồ Quan Âm, Hạ Lan huề cũng giới thiệu với cô, kể cả Hoa Lâm, nhưng vẫn có nhiều khuôn mặt hoàn toàn không quen thuộc.

Theo Vĩnh Dã nói, tới cuộc họp này chính là sáu đại gia tộc đứng đầu nam nhạc Hồ tộc, bao gồm Liễu Hoa Đăng gia, Liễu Đăng Minh gia, Liễu Đăng Khang gia, Côn Lăng Tiêu gia cùng Côn Lăng Tạ gia. Những người này nhanh chóng tụ lại đây cùng chào hỏi Bì Bì, những người không quen biết cũng đều tự giới thiệu, nhận thức tìm lời nói nói chuyện phiếm. Bì Bì hào phóng mà nói chuyện với họ, thỉnh thoảng lấy mắt quét một chút qua Hoa Thanh Kỳ, thấy cô ta đứng ở cách đó không xa, cầm một chén rượu, nhìn mình lạnh lùng. Từ đầu đến cuối đều chưa từng lại đây để ý chào hỏi cô.

Xã hội Hồ tộc không khác mấy nhân loại. Bì Bì trên người có mùi hương của Hạ Lan huề, không cần giới thiệu, mọi người đều đổ xô vào.

Dần dần mọi người đều tản ra. Trong sân chỉ còn lại Hoa Thanh Kỳ đang sắp xếp lại bàn ghế và Bì Bì tiễn một vị khách cuối cùng ra về. Hai người đều không ai muốn mở miệng nói chuyện, Bì Bì cầm lấy cái chổi quét sân, Hoa Thanh Kỳ đặt bát đũa dao kéo lên bàn và đi vào bếp để dọn dẹp

Bì Bì đi tới nói: "Cùng nhau dọn đi."

Hoa Thanh Kỳ không cự tuyệt, hai người hợp lực đem bát đĩa dọn đến để trong phòng bếp, lại cùng nhau cất hết chén rượu. Bì Bì mở vòi nước, hai người đứng ở trước bồn rửa chén, một người đem cái đĩa bỏ vào trong nước rửa sạch sẽ, giao cho một người khác lấy khăn vải lau khô.

Yên lặng mà rửa sạch mười phút, Bi Bì rốt cuộc hỏi: "Hạ Lan đâu? Ngủ sao?"

"À. Nguyên Khánh cho anh ta uống thuốc, ăn xong sau liền cảm thấy chóng mặt, vốn dĩ anh ấy không muốn ăn, nhưng mấy ngày nay tình hình nghiêm trọng, yêu cầu phải mau chóng khôi phục nguyên khí."

Bì Bì gật gật đầu, không nói gì.

Sau khi rửa thêm mười phút nữa, Hoa Thanh Kỳ đột nhiên hỏi: "Các ngươi đã ly hôn?"

"Đúng."

"Vậy cô vẫn tìm anh ta ?"

"Cô quan tâm sao?"

"Bì Bì cô làm hỏng đại sự của tôi rồi." Hoa Thanh Kỳ dừng tay, xoay người nhìn cô, "Tôi rất tức giận."

Bì Bì hừ một tiếng, nói: "Cô là chỉ ...... Cô cùng chồng tôi ngủ chung với nhau, bị tôi phát hiện?"

"Không cần nghĩ xấu về tôi như vậy," Hoa Thanh Kỳ cười lạnh, "Hạ Lan huề là người thế nào, chẳng lẽ chính cô không rõ? Thiên Hoa nỗ lực nhiều năm như vậy cũng không từng ngủ cùng với anh ta, tôi sao có thể có được cơ hội này?"

"Cho nên cô thích anh ấy?" Rõ ràng cảm thấy chính mình đuối lý, bị người cắn ngược lại một cái, Bì Bì khẩu khí bắt đầu không kiềm chế nữa.

"Đây là nghề nghiệp của tôi, tôi đang trị liệu cho anh ấy. Loại trị liệu này yêu cầu tiến hành ở dưới ánh trăng."

"Không mặc quần áo?"

"Quan Bì Bì, cô muốn tôi nói như thế nào thì mới tin? ------ Tôi là một người phụ nữ tận tụy, đời này cũng chưa bao giờ nói về tình yêu, Hạ Lan huề địa vị cao bao nhiêu căn bản không liên quan đến tôi. Trên đời này cũng không phải một nữ nhân thấy nam nhân xinh đẹp liền muốn yêu! Nếu tôi có ý khác, Hạ Lan huề căn bản không có khả năng để tôi chữa bệnh cho anh ta!"

"Thực xin lỗi tôi đã quên," Bì Bì nhàn nhạt nói, "Cô là Hồ tộc, đối với thường thức nhân loại cô không hiểu được."

"Tôi cũng không làm sai chuyện gì, cho nên tôi sẽ không xin lỗi."

"Tôi không muốn cô xin lỗi. Cô không làm sai gì cả. Dù sao tôi và anh ta cũng đã ly hôn." Bì Bì tiếp tục rửa bát đĩa.

Hai người tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh lùng trong hai mươi phút, cho đến khi họ đã rửa xong tất cả bát đĩa.

Bì Bì tháo tạp dề, đi đến bên cửa sổ: "Cô vẫn sống ở đây sao?"

"Tôi sống trong nhà anh trai tôi." Hoa Thanh Kỳ móc di động ra nhìn thời gian một chút , nghĩ nghĩ, dường như hạ quyết tâm mà ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Bì Bì, đêm đó, ở đáy giếng, chúng tôi đang tập trung vào chữa bệnh. Cô hất một ly nước đá xuống dưới, đã xảy ra vấn đề."

Bì Bì kéo một chiếc ghế dựa ra, cũng ngồi xuống: "Xảy ra vấn đề gì? Tẩu hỏa nhập ma sao?"

"Mục đích trị liệu của tôi là vì muốn chuyển biến ký ức của Hạ Lan huề đối Thẩm Tuệ Nhan, hy vọng từ trước kia ăn sâu bén rễ trở nên mơ hồ không rõ...."

Bì Bì yên lặng mà nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

"Điều kiện để trị liệu là sự tập trung cao độ của tinh thần, giống như việc giải phẫu não của nhân loại các cô. Vì phải sử dụng công lực mạnh nhất, tôi đã dùng bí quyết chữa trị "điểm đồng thuật" của Hoa gia, và đã thành công trong việc xóa đi ký ức của Hạ Lan huề đối với Tuệ nhan cùng với tất cả kiếp sau của nàng. Anh ta ước chừng vẫn còn nhớ rõ người này, cũng nhớ rõ đại đại khái sự việc phát sinh, nhưng những chi tiết trong đó đều trở nên khó có thể nhớ rõ."

Bì Bì hoài nghi nhìn cô: "Đây không phải chuyện tốt sao? Cô đã thành công."

"Nhưng anh ấy nói vẫn còn nhớ rõ cô. Vốn dĩ chỉ là mơ hồ mà nhớ rõ, một ly nước đá tưới xuống dưới, bỗng nhiên tất cả đều nhớ rõ."

"Cái gì?"

"Anh ấy nói nhớ rất rõ ràng, bao gồm những sự việc ở Sa Lan."

Bì Bì ngây ngốc: "Thật sao?"

"Anh ấy không cần phải lừa tôi."

Bì Bì nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngày đó ở hồ Quan Âm, cô cũng dùng "điểm đồng thuật"?"

"Đúng. "Điểm đồng thuật" thực sự rất quý, tôi cũng không dùng nhiều lắm."

"Có phải vì điều này làm anh ấy đột nhiên phát tác? Muốn tấn công chúng ta?"

"Không phải, Bì Bì." Hoa Thanh Kỳ lặng lẽ nói, "Cô có nhớ rõ chín trăm năm trước tư tế đại nhân lần đầu tiên săn thú là vì cái gì không?"

"Gan của Thẩm Tuệ Nhan."

"Khi nào ăn mới có hiệu quả nhất?"

"Một ngày Bát tự thuần dương, thời điểm mà cô ấy yêu anh."

"Không phải." Hoa thanh kỳ lắc đầu, "Là thời điểm khi bọn họ thật sự yêu nhau. Chỉ có tình yêu tha thiết chân thành mãnh liệt nhất, mới có thể huy động những dưỡng tố mà gan sở hữu. Chúng tôi là Hồ tộc, yêu một người đồng thời lại đem nàng ăn luôn, như vậy có thể làm được sao. Ăn xong rồi tình yêu cũng liên kết thúc. Sau đó tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo ...... Trong thế giới con người, hai điều này mâu thuẫn nhau, nhưng ở Hồ tộc, việc này không hề mâu thuẫn."

Bì Bì dùng sức gãi đầu. Đầu óc có điểm lộn xộn, cổ họng khô khốc, giống như có thứ gì ở trong cổ họng.

"Cô yêu anh ấy chứ? Bì Bì?"

Cô yên lặng gật đầu.

"Vốn dĩ anh ta không nhớ rõ cô, chỉ nhớ được Tuệ Nhan, giữa hai người không phải tình yêu. Cô nên cách xa anh ta một chút, vẫn là an toàn hơn."

"...."

"Nếu Đông Linh không rời đi, anh ta cũng còn khắc chế được. Hiện tại ...... "

Bì Bì ngây dại. Bỗng nhiên hiểu rõ vì cái gì ngày đó Hạ Lan huề đột nhiên tấn công định lấy gan của cô.

Hiện tại tư tế đại nhân rất khó bảo đảm sẽ không ăn cô.

"Muốn nghe ý kiến của tôi không? Vì an toàn của chính cô?"

Bì Bì nhìn cô một cái, cảm thấy thái độ của cô có vẻ chân thành, vì thế gật gật đầu.

"Bì Bì cô vẫn là nên đi thôi. Đi xa khỏi đây, càng xa càng tốt."

Hoa Thanh Kỳ thở dài, sờ mặt cô an ủi, rồi đứng lên rời đi.

Cửa phòng ngủ khép hờ. Bì Bì nhẹ nhàng đẩy cửa, kẽo kẹt kêu lên một tiếng.

Trên chiếc giường lớn ở giữa căn phòng, Hạ Lan huề đang ngủ say, trên người cuốn cái chăn màu trắng. Đôi chân thon dài vẫn luôn duỗi đến cuối chân giường, không biết có phải ở trên biển phơi nắng quá nhiều hay là do tác dụng của ánh sáng, làn da của anh xạm đi, bả vai rắn chắc to rộng, nhưng không có cảm giác một người đàn ông quá mạnh mẽ.

Tư tế đại nhân hình thể thuộc loại thanh mảnh duyên dáng. Đó là vẻ đẹp của giới trẻ trong văn học và tình yêu nghệ thuật.Mặc dù nó không bắt mắt, nhưng sau khi nhìn vào, có vẻ như là tuyệt phẩm ở mọi góc độ.

Trên người anh có loại khí chất u buồn, khiến người khác yêu mến. Nhưng về mặt hung ác nham hiểm khi tàn nhẫn lên, lại làm người ta sợ hãi.

Sau khi cùng anh ở chung một thời gian khá lâu, sẽ phát hiện anh kỳ thật rất thẹn thùng, nội tâm phong phú lại ít nói. Nhưng nếu anh thích một người, không cần phải nói người đó cũng hiểu.

Cho dù là cùng cô cãi nhau, thanh âm của anh đều rất nhu hòa, thấp giọng mà trêu ghẹo. Anh không chán ghét cô, trong giọng nói đều nghe ra được.

Một cây nến được thắp sáng trong chiếc đèn bằng thủy tinh đầu giường. Bóng nến hắt vào những góc cạnh rõ ràng trên mặt anh nơi sáng nơi tối, lông mi thật dài từ trong hốc mắt ngăm đen mọc ra, giống như một đôi cánh. Hơi thở dài kèm với sự rung nhẹ của cánh mũi, ngực anh cơ hồ không phập phồng, nhưng cho dù cả người đang ngủ cũng tràn ngập sinh khí.

Anh ngủ không vững, mí mắt hơi hơi nhảy lên, tựa hồ đang nằm mơ.

Bì Bì ngồi ở mép giường một lát, không biết nên làm gì, Hạ Lan huề bỗng nhiên xoay người một cái, tay phải ôm lấy eo cô.

"Bì Bì." Anh không mở mắt, lại biết là cô.

"Anh tỉnh rồi?"

"Ừ." Anh mơ hồ mà lên tiếng.

"Hạ Lan?" Cô nhẹ nhàng gọi.

Anh không trả lời, lại ngủ thϊếp đi.

Cô kéo tấm chăn ra, thấy trên cánh tay và lưng anh đều quấn băng, không nhịn được mà đau lòng. Vì thế cởϊ qυầи áo, bò đến trên giường, chen vào trong l*иg ngực anh, gắt gao mà ôm lấy.

Cơ thể anh nóng như lửa, tựa hồ đang phát sốt. Tai cô dán chặt lấy trái tim anh, cảm nhận được nhịp đập chậm mà mạnh mẽ.

Anh vươn hai tay dùng sức mà ôm cô, đem mặt gắt gao mà dán sát vào gương mặt cô.

Lúc này đây, anh rốt cuộc cũng tỉnh. "Bì Bì, sao em lại tới đây?"

"Đến gặp anh."

"Ở trên giường?"

"Ừ."

Anh ngẩn ra một chút, giống như không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Hạ Lan huề, nếu anh muốn ăn em, vậy liền ăn đi."

"Hả?"

"Vì em có gan yêu anh, trước khi ăn em, hãy chấp nhận tình yêu và lòng trung thành của em."

Nghe câu này, anh ước chừng sửng sốt ba giây. Bỗng nhiên lật người lại, đem Bì Bì đè ở dưới thân, ấn đôi tay xuống giường, bắt đầu dùng sức mà hôn cô. Cô vươn hai chân ôm lấy eo anh, hai tay ôm vai anh, mυ"ŧ thật sâu môi anh, hô hấp nóng bỏng mang theo hương thơm rừng rậm. Cô thật cuồng nhiệt, đối với anh dây dưa không dứt. Lúc đầu anh còn lớn mật mà đáp lại, một lát sau, không thể không duỗi tay, ôm đầu như bóng rổ, gắt gao mà đè lại đầu cô

"Không được, Bì Bì. Hiện tại không được."

"Còn không phải là muốn ăn em sao, ăn đi." Cô vươn tay một cái đã bắt được XXX của anh, dùng sức nhéo, "Hiện tại liền ăn, đừng làm cho em chờ."

Tư tế đại nhân mặt đỏ bừng, trên cổ gân xanh tuôn ra, đôi môi dụi dưới tai cô, hô hấp càng ngày càng dồn dập ......

Ánh

mắt cô sáng lấp lánh, eo hơi hơi cong lên, giống một con báo mẹ nhìn thấy con mồi.

Bì Bì chưa bao giờ có ý nghĩ không muốn sống như vậy nữa giống đêm nay. Chán ghét co rúm, chán ghét chờ đợi, tình nguyện cùng anh đấu trận cuối cùng.

Trước mặt bóng người thoáng động, "Phanh!" Một tiếng, cửa sổ pha lê nát đầy đất.

Tư tế đại nhân phá cửa sổ mà chạy.