Chương 27: Đồng hồ đôi

Bốn người đem ảnh chụp truyền nhau xem một lần, đều lắc đầu nói "Chưa thấy qua".

Vị cảnh sát kia khoảng độ năm mươi tuổi, đại khái là thường xuyên chạy cấp cơ sở, vẻ mặt phong sương. Lúc mọi người đang truyền tay xem ảnh chụp, anh ta nhìn chằm chằm một cách lặng lẽ, bất động quan sát nét mặt mỗi người, quan sát biểu tình cùng phản ứng của bọn họ.

"Có chắc không? Cô gái đó ở cùng tầng lầu này với các người." Cảnh sát nói, "Trên dưới chỉ có một cái cầu thang, cô ta mỗi ngày đi học, cuối tuần đến lớp học bổ túc, sinh học rất có quy luật, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu phải thấy chứ."

Người nhà Tu Ngư gia không rõ lắm cảnh sát đang nói gì, đều trầm mặc không nói, chờ đợi Đường Vãn Địch cứu nguy.

"Đại thúc, cháu và bọn họ là đồng hương. Chỗ ở này là cháu giúp bọn họ tìm, vừa chuyển đến không lâu, mới ở ba ngày. Bọn họ đều làm việc tay chân, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm mới đi làm công, có khả năng là thật sự chưa bao giờ nhìn thấy nữ sinh này."

Không chờ cảnh sát tiếp tục vấn đề, cô rút từ trong túi ra một chồng giấy đưa qua: "Thúc xem, cháu nói những câu là thật. Đây là hợp đồng thuê phòng. Bọn họ mấy ngày nay đều ở nông trường đào giun, làm suốt đêm, đây là đơn tính tiền của ông chủ, mặt trên có địa chỉ, điện thoại, thời gian làm việc, nếu cần thiết, cũng có thể kiểm tra các video giám sát của trang trại."

Một vị cảnh sát khác tiếp nhận hợp đồng, biên lai, dùng di động chụp ảnh.

Lão cảnh sát cười ha ha: "Cô gái này rất linh hoạt, không hỏi đến thì thôi, vừa hỏi một đống chứng cứ."

"Ít nhất chứng minh bọn họ không có thời gian gây án."

"Tôi chưa nói cô ta chết buổi tối mà."

"......"

Kế tiếp, lão cảnh sát đi vào trọng điểm, hỏi ba người buổi chiều hôm trước làm gì. Mấy người Lang tộc tinh lực dư thừa, lúc rảnh rỗi sẽ ngủ gật, lúc bận rộn có thể liên tục bôn ba mấy ngày mấy đêm không ngủ. Trước đây, mỗi ngày Tu Ngư Tĩnh và Phương Lôi Thịnh cùng nhau tuần tra. Bởi vì xung quanh không phát hiện Hồ tộc cùng Lang tộc khác, lộ trình tuần tra trở nên càng ngày càng dài, ở trong lòng những người Lang tộc, nơi này đã biến thành địa bàn của bọn họ.

Việc "tuần tra" này không thể giải thích được, ra ra vào vào sẽ bị hàng xóm thấy. Tu Ngư Tĩnh vì thế nói chiều hôm đó bọn họ phân công nhau đi dạo phố.

"Đi đâu dạo? Mua những gì? Có hóa đơn không? Ăn cơm có biên lai chứ?"

"Chúng tôi là người nghèo nào dám tiêu tiền linh tinh? Chính là đi dạo nhìn xem một chút." Tu Ngư Tĩnh nói.

"Đi một chút? Nhìn xem?" Cảnh sát theo đuổi "Gặp những ai? Có chào hỏi qua không?"

"Chúng tôi đều không phải dân bản địa, vừa tới nơi này làm công, ngoại trừ mấy đồng hương cùng làm nhân viên tạp vụ bắt giun, ai cũng không quen biết." Tu Ngư Tắc nói.

Cảnh sát nghe ra được ngữ khí của mấy người này thập phần phòng bị, biết có hỏi cũng không hỏi ra, ừ một tiếng: "Nãy giờ cảm ơn mọi người. Qúa mấy ngày nữa, chúng tôi khả năng sẽ phái người lại đây thu thập một chút vân tay, mẫu máu cùng DNA, hy vọng mọi người tận lực phối hợp, xóa sạch hiềm nghi của chính mình sẽ tốt hơn." Lão cảnh sát đứng lên, giao cho bọn họ một tờ danh thϊếp, "Nếu phát hiện tình huống khả nghi nào, hãy gọi điện thoại cho tôi."

Dứt lời liền cáo từ, đi gõ cửa các nhà khác để điều tra.

Bốn người nhẹ nhàng thở dài một hơi, xem ra là bước kiểm tra ban đầu, đi từng nhà tìm hiểu tình huống. Vùng này dân cư dày đặc, cửa hàng đông đảo, người dân từ nơi khác đến rất nhiều, một chuyến kiểm tra từ trên xuống dưới cũng yêu cầu thời gian vài ngày.

Tu Ngư Tắc đóng cửa lại ngồi xuống, nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc một chút, nói: "Hôm trước buổi chiều tôi cùng Vãn Địch đều ở phòng làm việc của Phương đại sư nói chuyện. Sau khi kết thúc hắn mời chúng tôi ăn cơm mãi cho đến 7 giờ, cho nên cả buổi chiều tôi đều không ở nhà. Hai người ở đâu?"

"Tôi cùng Tam thúc phân công nhau tuần tra, tôi đi đông thành, buổi tối 8 giờ về đến nhà, tam thúc đã trở lại, chúng tôi nghỉ ngơi một chút liền đi đào giun." Phương Lôi Thịnh nói.

"Tam thúc, người ở đâu? Buổi chiều ở đâu?"

Tu Ngư Tĩnh vẫn luôn nhai lá trà trong miệng, cười một tiếng, không trả lời.

"Tam thúc?" Tu Ngư Tắc lại hỏi một lần.

Hắn "Phốc" một chút đem lá trà phun vào cái ly, "Đói bụng, ở địa bàn chính mình săn thú, không được sao?"

Thành phố C lớn như vậy, một ngày chết vài người, phát sinh án mạng cá biệt một chút cũng không kỳ quái. Kỳ quái chính là trên người thi thể bị "Chó hoang" cắn thương. Những người đang ngồi ở đây đều có thể đoán được hoặc là Lang tộc làm, hoặc là Hồ tộc làm. Không nghĩ tới Tam thúc nhanh như vậy liền thừa nhận, Tu Ngư Tắc giật mình, ngực phập phồng, nửa ngày nói không nên lời.

Tam thúc trợn trắng mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói lại: "Chờ nhân mã của phụ thân ngươi đến, thành thị này sớm muộn gì cũng là của chúng ta. Người cũng được, hồ ly cũng được, hoặc là bị chúng ta ăn luôn, hoặc là dọn đi ra ngoài, sự việc chính là sẽ như vậy. Lại nói ------"

Lời còn chưa dứt, Đường Vãn Địch choáng váng đứng lên, nhặt túi lên nói, "Trời đã tối, tôi phải về nhà, Tu Ngư Tắc, anh tiễn tôi một chút". Dứt lời bước ra ngoài cửa.

Dọc đường đi Đường Vãn Địch không nói một lời, Tu Ngư Tắc theo sát phía sau cũng không hỏi, cũng không giải thích.

Anh đi theo nàng vào một tiệm cà phê, tìm một vị trí lộ thiên hẻo lánh ngồi xuống. Đường Vãn Địch thao tác vài phút trên di động, đặt thẻ ngân hàng lên bàn, đẩy đến trước mặt anh, sau đó hút một điếu thuốc.

"Đây là toàn bộ tiền gửi ngân hàng của các anh ở thành phố C, tôi đã lấy đủ mười sáu vạn gửi đến một tài khoản khác của tôi. Trong đó mười lăm vạn là phí đại lý, một vạn là tiền tôi trả thay các anh. Anh nói cho tôi thêm chừng đó tiền, nhưng tam thúc có ý kiến nên tôi từ bỏ. Thẻ này đưa trước cho anh giữ, mật mã anh cũng biết, di động để lại cho anh, thao tác dùng anh cũng biết không ít." Cô hút một ngụm thuốc lớn, phun ra một đoàn sương khói màu trắng, "Tu Ngư Tắc, từ giờ trở đi, tôi từ chức, không còn là quản lý của anh nữa."

Ngón tay hút thuốc của cô khi nói chuyện không tự chủ được mà run rẩy vài cái.

"Vãn Địch ------"

"Tôi biết các anh không phải là người, nhưng tôi đối với các anh cũng giống như họ, không có nửa phần kỳ thị. Cho tới bây giờ tôi mới ý thức được, các anh thật sự không phải người. Các anh ăn thịt người! Các anh lạm sát kẻ vô tội! Tư Ngư Tắc, tôi cùng anh nói chuyện tại đây, nếu những lời tam thúc anh nói đều là sự thật, phụ thân anh muốn dẫn nhân mã đến thành phố C bốn phía tàn sát, tôi lập tức đi báo án, đưa cảnh sát đến bắt toàn bộ các anh!" Cô hạ giọng nói.

Anh vội vàng cầm tay cô: "Trước khi đến Nam hạ, tôi cùng tam thúc và muội phu đều đã giao ước với nhau không được đả thương người. Cô đừng vội từ chức, tôi lập tức xử lý chuyện này, cho cô một lời giải thích."

"Anh không cần giải thích với tôi, người chết lại không phải là tôi. Cô gái đó cũng có cha mẹ cần phụng dưỡng mà" Cô tức giận dẫm chân, "Tam thúc anh như thế nào có thể xuống tay được? Các anh thật sự xem nơi này là nhà bếp đúng không?"

"Vãn Địch, cô hẳn là biết tôi và tam thúc không phải một loại người." Anh tận lực làm ngữ khí của chính mình bình tĩnh, "Không sai, phụ thân tôi mang theo không ít người, nhưng trước mắt còn ở phía bắc đánh giặc, một chốc không thể tới đây được. Đây là thứ nhất. Thứ hai, ngài không hiểu biết về nhân loại, tôi sẽ giải thích tình huống này với ngài, thuyết phục ngài ký kết điều lệ, cùng nhân loại chung sống hòa bình....."

"Có thể bớt nói suông được không? Một vị tam thúc anh còn không đối phó được, làm sao có thể đối phó cha anh?" Cô uống xong một mồm to cà phê, nỗ lực làm dịu trái tim đang đập loạn của chính mình, "Đường Vãn Địch tôi không nghĩ rằng sẽ tiếp tục ở cạnh các anh đâu. Đem một đám gϊếŧ người tiến vào thành phố C, ác danh tội nhân thiên cổ này tôi không đảm đương nổi."

"Các cô có phi cơ, đại pháo, súng đạn..." Anh an tĩnh nhìn nàng, "Lang tộc chúng tôi chỉ là một đám dã thú chưa khai hóa. Thành phố này có mấy trăm vạn người, chúng tôi chỉ có mấy trăm, muốn hợp lực lại cũng khẳng định sẽ thua."

"Anh bây giờ tính toán thế nào? Tam thúc đã bắt đầu gϊếŧ người." Cô thở dài một hơi, "Có lần đầu tiên cũng không khó sẽ có lần thứ hai."

"Một lần là đủ rồi, sẽ không có lần thứ hai." Anh nhàn nhạt mở miệng, "Tôi đêm nay sẽ đi giải quyết ngay."

Đường Vãn Địch nhả khói, hướng phía anh liếc xéo: "Giải quyết, là có ý gì?"

Hắn đem thẻ ngân hàng cùng di động nhét vào trong tay cô: "Cô không cần biết."

***

Sau khi tiễn huynh đệ Bắc Sơn, Hạ Lan Huề dùng một cái búa cùng một cái cờ lê sửa được chiếc giường sắt trong phòng ngủ. Bì Bì ngồi ở trên sô pha, rót cho mình một ly nước trái cây, một mặt nhìn tư tế đại nhân khiêng chiếc nệm dính máu chó đi, lại từ một gian phòng khác chuyển đến một cái nệm mới.

"Hồ tiên đại ca," nhìn anh mặc áo ngủ, người đầy thương tích, lao động như mấy người cu li, Bì Bì không thể không thở dài, "Em vẫn luôn cho rằng anh chỉ cần động động ngón tay, nệm liền có thể "vèo" một cái mà bay tới. Hóa ra không phải như vậy? Còn cần tay kéo vai khiêng?"

"Tôi cũng mong biến thành cái người máy, đáng tiếc, pin không đủ..."

Anh bắt đầu nhanh nhẹn đổi khăn trải giường, đổi vỏ gối, thay chăn, giặt thảm, lau khung giường.... Từ trên xuống dưới, một màu trắng như tuyết rực rỡ hẳn lên. Cuối cùng, anh dùng sức mà đè đè nệm cao su, thử độ co dãn của nệm, sau đó mới vừa lòng gật gật đầu.

Bì Bì muốn vỡ tim, nhìn dáng vẻ đây giống hệt như tiết tấu hai kẻ đang cùng chăn gối. Hôm nay đã bị hồ tiên đại nhân cắn vài miếng, mạng nhỏ còn muốn hay không?

Càng nghĩ như vậy, trong lòng càng không ngừng tưởng tượng. Cho đến khi cô thấy Hạ Lan Huề đem một mũi tên màu đen cài lên cung chữ thập để dưới cửa sổ, đột nhiên lại có cảm giác an toàn kỳ lạ.

Đang lúc hết sức ngây ngốc, anh từ túi tiền móc ra một đồ vật ném cho cô: "Cho em cái đồng hồ này."

Bì Bì nhận lấy, còn tưởng rằng tư tế đại nhân sẽ cho mình một cái Apple Watch mà cô mong muốn, khi tập trung nhìn vào, hóa ra lại là kiểu đồng hồ Casio cũ, màn hình tinh thể lỏng, hình vuông đen tuyền, bộ dáng không đẹp chút nào.

"Mang cái này làm gì?" Cô cười, "Xem thời gian dùng di động là được rồi."

"Đây chính là đồng hồ đôi." Anh giơ tay trái lên, trượt tay áo xuống, lộ ra một cái giống như đúc.

Được được, có cái gì tốt thì đưa luôn đi. Bì Bì thầm nghĩ, tư tế đại nhân chưa từng đưa cho cô đồ vật gì ngoài hai thứ quan trọng là mị châu và ngọc bội được đánh giá là tuyệt phẩm trong giới thủ công chế phẩm.

Cô đặt chiếc đồng hồ trên cổ tay, phát hiện màn hình tinh thể lỏng ngoại trừ hiển thị thời gian cùng ngày, còn hiển thị hai số liệu không ngừng biến hóa. Một cái luôn nhảy giữa 2,3,4, một cái luôn thay đổi giữa 36,37.

"Hai con số này để làm gì?" Cô tò mò hỏi.

Anh ngồi bên cạnh cô, nâng cổ tay cô lên: "Em nói đúng, chúng ta nên cố gắng tìm mọi cách ở bên nhau, cùng nhau khắc phục khó khăn."

Cô cắn cắn môi, xoay đầu chăm chú nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của anh, nhẹ nhàng nói: "Anh nghĩ thông suốt rồi? Không đuổi em đi nữa?"

"Ừm. Chúng ta cần phải nỗ lực ở bên nhau. Bất luận dùng biện pháp gì, đều phải thử một lần."

"Nhất định có rất nhiều biện pháp, "Bì Bì nói tiếp, "Chỉ cần cố gắng phát huy trí tuệ của chúng ta, không có khó khăn nào không thể khắc phục được!"

"Đây là tôi nhờ Nguyên Khánh thiết kế giúp bảng này, hai số liệu này, một cái là tim đập, một cái là nhiệt độ cơ thể. Đồng hồ trên tay em là số liệu của tôi, đồng hồ trên tay tôi là của em. Chỉ cần tim chúng ta đập, nhiệt độ cơ thể duy trì ở mức bình thường, là có thể ở bên nhau, ngủ ở trên một cái giường cũng không sao hết."

Bì Bì vừa nghe, thiếu chút nữa bật khóc, hưng phấn vỗ tay, cười nói: "Thật vậy sao? Nếu là vậy thì tốt quá!"

Lời còn chưa dứt, đồng hồ của hai người đã kêu "tích tích" loạn cả lên, không ngừng chấn động.

"Tim đập 95 nhịp," Hạ Lan Huề nhìn bảng số của chính mình, "Có nguy hiểm."

"Hả?"

"Xem này, tim tôi đập cũng không vượt quá mười ba nhịp. Chúng ta cùng uống nước để bình tĩnh một chút."

"Uống ly này của em đi."

Bì Bì đem ly nước trái cây trong tay, vừa uống xong một nửa, phần còn lại đưa cho Hạ Lan, anh uống mộthơi cạn sạch.

"Hít sâu, sau đó từ một đếm tới mười."

Hai người liên tiếp làm ba cái hít sâu, trên đồng hồ tiếng chuông rốt cuộc biến mất.

"Cho nên, tim chúng ta cần thiết phải đập đồng thời siêu nhanh, mới là nguy hiểm? Nếu chỉ một cái trong đó thì có thể tùy ý ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, liền sẽ không có nguy hiểm?"

"Trên nguyên tắc là như thế."

"Thật sao?"

"Đây là chúng ta cùng nhau thử trên bảng tình huống, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy cũng không có việc gì, đúng không? Bởi vì tuy rằng em đối với tôi có cảm giác, nhưng tôi đối với em không cảm giác. Cho nên tình huống chúng ta gặp được đồng thời tim đập nhanh sẽ rất ít."

Bì Bì ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên vỗ đùi: "Hạ Lan Huề, chúng ta đã tìm được biện pháp giải quyết!"

"......."

"Nếu người ở trong nước lạnh, tim sẽ đập chậm hơn."

Nước trong bồn tắm chỉ có mười lăm độ.

Bì Bì cởϊ qυầи áo ngồi vào trong bồn, không đến ba giây, tức khắc rét run.

Cô cắn chặt răng, cố gắng làm chính mình có vẻ nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn đối diện Hạ Lan Huề.

Hồ tộc trời sinh không sợ lạnh, ở trạng thái nguyên hình có thể chịu đựng dưới -50 độ. Cho nên tư tế đại nhân ở trong nước lạnh vẻ mặt rất thích ý.

Vì để tạo hứng thú tình, sau lưng cô thắp một loạt ngọn nến no nhỏ, mặt nước trải đầy cánh hoa hồng, còn nhỏ vài giọt tinh dầu bạc hà.

Anh cầm tay cô ở trong nước. Cô chuyển động cơ thể của mình một chút tới gần hàng nến nhỏ. Đối với cô, ngay cả một chút nhiệt tốt hơn hẳn.

Đồng hồ thực an tĩnh.

Anh nhẹ nhàng hôn cô một chút, phát hiện cả người cô run lên, hàm răng va vào nhau khanh khách.

"Nước quá lạnh sao?"

"Không lạnh."

Anh đem cô kéo vào trong l*иg ngực, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô. Cô cảm thấy cơ thể anh căn bản không có nhiệt, cơ hồ cũng lạnh như nước. Cô đành phải gắt gao mà dán mặt vào anh, nhưng tóc cô thật giống như một cây lau nhà bị nhúng nước, đem nước lạnh trong bồn tắm đều hút hết tới da đầu.

Cô cảm thấy từ trên xuống dưới đều lạnh, trái tim cũng đông lạnh đến không đập nổi.

Hai tay anh ôm lấy ngực cô, môi nhẹ nhàng thăm dò môi cô, cô xoay đầu nghênh đón. Lúc này đây, anh có ý đồ thâm nhập vào trong môi, phát hiện cô cắn chặt hàm răng.

Mà cô lại cảm thấy tư tế đại nhân hô hấp đều mang theo khí lạnh.

Anh vỗ vỗ gương mặt cô: "Bì Bì, thả lỏng, chúng ta tim đập đâu chỉ bình thường, đều rất thấp."

Cô vừa định nói tiếp, đột nhiên kêu một tiếng "A....xì!", liền hắt hơi, nước mũi bay vào mặt anh.

Anh nhịn không được cười, xoa xoa mặt: "Còn nói không lạnh? Em đến tột cùng muốn ngồi đây tới khi nào?"

"Phải a, đây là ....Viêm mũi dị ứng." Cô đột nhiên hé miệng dùng sức mà hôn anh một chút, "Bắt đầu thôi, lại đây với em một chút đi, tư tế đại nhân."

Tư tế đại nhân không đi lại, chỉ là đem cơ thể suýt đông lạnh, cả người nổi da gà của cô từ trong nước vớt ra, lau khô thân mình, đưa đến trên giường, dùng chăn gắt gao mà ôm kín.

"Xem ra dùng nước lạnh là không được." Đầu gối anh để ở trên thảm, dùng máy sấy sấy mái tóc ướt dầm dề của cô, "Bây giờ không phải mùa hè. Em trước tiên ngủ đi."

"Anh ngủ ở đâu?" Cô chui ở trong chăn hỏi.

"Thư phòng."

"Kỳ thật chúng ta có thể ngủ chung."

"Ặc ----- tôi nói Quan Bì Bì, em như thế này chính là chưa từ bỏ ý định đúng không?" Anh dùng ngón tay gõ gõ đầu cô.

"Em ngủ trước. Dù sao em cũng thấy mệt, chờ em ngủ rồi, tim đập ổn định, anh vào ngủ cạnh em." Bì Bì chớp chớp mắt, "Biện pháp dùng nước chữa bệnh không được, chúng ta đổi thành chữa bệnh bằng giấc ngủ."

"Dùng lông gà buộc cột cờ --------- thật to gan." Anh hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, "Không sợ tôi đợi em ngủ sẽ ăn em sao?"

"Tim người ta không đập nhanh, anh sẽ không muốn ăn đâu."

Anh bất lực nhìn cô, muốn nói lại thôi.

"Đã nói như vậy định rồi, em ngủ, sáng mai tỉnh lại nếu anh không ở bên người ta, em sẽ la hét cho anh xem!"

Cô nhắm mắt lại, đem một cái gối lớn ôm trong lòng ngực, nằm xuống liền ngủ. Hạ Lan Huề bó gối ngồi ở trên thảm, gom chăn lại cho cô, rồi đi tắt máy sấy: "Tôi muốn nói với em một chuyện này. Sáng mai tôi muốn đi một chuyến đến phía bắc."

"Em biết ......" Cô mơ mơ màng màng hừ một tiếng, "Em đi cùng anh."

"Đừng đi, ở tại chỗ này chờ tôi." Anh nói, "Nơi đó là tiền tuyến, thực sự không an toàn."

"Vâng, em nghe anh." Giọng nói cô càng ngày càng nhỏ.

"Thật lạ, hôm nay như thế nào lại thương lượng tốt như vậy chứ?"

"Bởi vì em ngủ rồi......"

"Bì Bì?"

"........."

"Bì Bì?"

Anhkêu liên vài tiếng, Bì Bì thực sự ngủ rồi. Anh ngồi ở mép giường an tĩnh mà chờ,vẫn luôn chờ tới khi nhịp tim đập ở đồng hồ trên tay từ mỗi phút 70 nhịp, đến55 nhịp, lúc nà