Chương 31: Huấn luyện băng nô

"Hi Bì Bì, bọn anh đã tới Dục Môn, hôm nay mọi việc đều suôn sẻ, ngày mai khởi hành đi Tuấn Phẩm. Nghe nói bên kia khá mát mẻ, có lẽ sang năm anh đưa em tới đây nghỉ mát."

"Hi Bì Bì, cuối cùng cũng kết thúc một cách suôn sẻ, anh ở đây với 8 người nữa, tất cả mọi người đều đang thu thập hành lý. Quên nói em, rất nhiều Kiến tộc cũng trốn vào Bắc quan, có lẽ em sẽ sớm được gặp lại Anh Anh cùng Ngũ Lộc Nguyên. Chờ sau khi kết thúc mọi việc, anh gọi bọn họ lên, chúng ta ở thành phố C vui vẻ đoàn tụ một chuyến."

"Hi Bì Bì, còn khoảng hai giờ nữa là đến Tuấn Phẩm, di động sắp không có tín hiệu. Xin lỗi, chúng ta khả năng sẽ mất liên lạc một thời gian, bất quá em nhìn đồng hồ vẫn có thể biết nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của anh. Tất cả đều tốt, chờ anh trở về."

Trong hai ngày Hạ Lan huề rời khỏi thành phố C, ngoại trừ một ít ảnh chụp và ảnh tự sướиɠ, Bì Bì tổng cộng cùng anh liên lạc điện thoại năm lần, thu hơn 16 tin nhắn giọng nói. Vĩnh Dã nói Tuấn Phẩm bên kia thế cục khẩn trương, một tháng tiếp theo chắc có rất nhiều chiến sự, tư tế đại nhân sẽ tương đối bận rộn. Bì Bì cho rằng Vĩnh Dã đang ám chỉ cô không cần phải dùng tư tình nhi nữ để quấy rầy Hạ Lan đang chuẩn bị cho chiến tranh, vì thế theo bản năng mà giảm bớt liên lạc.

Cùng lúc đó, cô ngửi được một bầu không khí nồng đậm và nguy hiểm.

Mà Hạ Lan bên này, lại gửi những ảnh chụp không phải trời xanh mây trắng thì là cây xanh hoa hồng, lại hoặc là làm các loại mặt quỷ, kéo tay, tiêu dao thanh thản, dường như rất thoải mái.

Cùng đồng thời xuất phát với Hạ Lan có Hoa Lâm - thủ lĩnh Hoa gia, thủ lĩnh của hai gia tộc khác cùng với một số lớn tùy tùng, tính cả Bắc Sơn huynh đệ của Lang tộc, một đám người ngồi chen chúc cả 3 thùng xe. Khi Bì Bì và Hạ Lan ôm nhau tạm biệt trước khi đi, Vĩnh Dã một bên ánh mắt u oán, hắn phụng mệnh ở lại thành phố C bảo vệ Bì Bì, đành phải bỏ qua cơ hội kiến công lập nghiệp lần này.

Trên đường về nhà Bì Bì bỗng nhiên nhớ tới một việc, không thể không hỏi Vĩnh Dã: "Hôm nay tại sao lại không gặp Hoa Thanh Kỳ?"

Liễu Hoa Đăng gia tự xưng là kiêu dũng, tộc lớn người nhiều, bất luận nam nữ đều tập võ từ nhỏ, họ có quá nhiều anh hùng dũng sĩ trong lịch sử Hồ tộc . Trong sân ga nhiều người đến tiễn, Hoa gia ở thành phố C đổ xô đến đây. Đáng lẽ Hoa Thanh Kỳ am hiểu y thuật, hẳn là nên cùng xuất chinh, cứu chữa người bị thương, trường hợp này sao có thể vắng mặt?

Vĩnh Dã "ừ" một tiếng, một mặt lái xe, một mặt nhai kẹo cao su: "Có lẽ là bởi vì cô ở đây?"

"Có ý gì?"

Hắn quay đầu nhìn cô một cái, cười cười, không trả lời.

"Dừng xe, Vĩnh Dã." Bì Bì chỉ vào ven đường một nhà tiệm cà phê, "Có chút việc hỏi anh."

Tiệm cà phê ngay gần cửa hàng bán hoa phố đối diện, Bì Bì một hơi uống xong nửa ly nước trái cây: "Tuấn Phẩm ở đâu? Vì sao trên bản đồ không có nơi này?"

Lãnh địa Hồ tộc đều có tên riêng cho từng địa danh, nhưng càng ngày càng có nhiều người đến sống cùng, vì tránh sinh ra nghĩa khác, dần dần hợp mà làm một.

"Ở phía bắc, là lãnh địa của Bắc quan ."

"Kinh độ và vĩ độ là.....?"

"Cô không cần biết."

"Hạ Lan không cho anh nói?" Thấy hắn vẻ mặt thần bí, Bì Bì có chút không vui, xụ mặt hừ một tiếng, "Sợ tôi trốn đi tìm anh ta?"

"Vì lý do an toàn, đúng vậy." Hắn gật gật đầu, làm bộ dáng của người công chức, không thể không chấp hành thái độ.

"Vậy anh ít nhất nói cho tôi biết, Hạ Lan ở Tuấn Phẩm sẽ đυ.ng độ với người nào?"

"Chủ yếu hẳn là ...là......" Vĩnh Dã trầm mặc một chút, "Thúc thúc của anh ta."

Vâng, thân thích càng ngày càng nhiều, hiện tại lại lòi ra một vị thúc thúc. Nghĩ lại cũng đúng, Hạ Lan đã có đường huynh biểu đệ, khẳng định cũng có thúc thúc, cô mẫu nha! Nhưng Bì Bì vẫn là ngẩn ra một chút: "Thúc thúc? Còn khoẻ mạnh?"

"Ồ." Vĩnh Dã nhíu mày, "Cô không biết Hạ Lan có thúc thúc?"

"Anh ấy không thích nói chuyện trong nhà mình, có hai đường huynh vẫn là anh nói cho tôi biết."

"Đường huynh của anh ta không phải chỉ có hai người." Vĩnh Dã nhàn nhạt liếc cô một cái, cảm thấy rất kỳ quái khi cô hoàn toàn không biết gì cả, "Tiên đế có 4 đệ muội. Đại đệ là Ngọc Lân Vương - Hạ Lan côn đã chết, có ba người con, lão đại, lão nhị chết trong cuộc chiến Đồng Hải, trên đời chỉ còn lão tam Hạ Lan huy."

"Cũng chính là vị mất tích kia?"

"Đúng." Vĩnh Dã nói tiếp, "Nhị đệ Bình Kình Vương - Hạ Lan Canh, cưới con gái của tộc trưởng Côn Lăng tộc - tên là Thanh Đồng, sinh được 4 người, là Hạ Lan Huyên, Hạ Lan Xung, Hạ Lan Dực và Hạ Lan Ưng. Phụ tử đều khoẻ mạnh. Đại muội Hạ Lan Kinh gả cho Đại tướng quân của Côn lăng tộc là Nguyên Phong, cũng chính là phụ thân của Nguyên Khánh . Nhị muội Hạ Lan Thiên gả cho thủ lĩnh Khương Hạc của Liễu Đăng tộc ."

"Các cô mẫu đều khoẻ mạnh?"

"Đều qua đời. Đời trước của Thiên Tinh tộc chỉ còn lại có Bình Kình Vương, lãnh địa ở vùng Bắc Âu. Bình Kình Vương tính tình cao ngạo, tự cho mình là hoàng tộc , không thế nào cùng các tộc ở Trung Nguyên lui tới. Nói đến võ nghệ cũng coi như cao cường, chỉ là vận khí không tốt lắm. Năm đó Lang tộc xâm lấn Sa Lan, hắn là chủ soái, kết quả trận chiến Đồng Hải thất bại, gần như toàn bộ nhà Ngọc Lân Vương đều bỏ mạng. Tiên đế tức giận, Bình Kình Vương vì thế thất sủng. Trong trận Chân Vĩnh chi loạn, hắn và Triệu Tùng đều là chủ tướng, cùng Hạ Lan huề đại chiến ba năm, kết quả vẫn thất bại, khiến nam bắc phân trị, Tiên đế hoàn toàn thất vọng, cùng hắn càng thêm xa cách."

Khó trách Hạ Lan huề không muốn nhắc tới vị thúc thúc này.

"Bình Kình Vương con cái đông đảo, đối với ngôi vị hoàng đế như hổ đói rình mồi. Mà tiên đế chỉ có một người con, bệnh tật ốm yếu. Cùng nhóm đường huynh đệ với Hạ Lan hoặc là lớn tuổi hơn anh rất nhiều, hoặc là tu hành so với anh cao hơn. Có thể tưởng tượng Tiên đế đối với tư tế đại nhân tương lai có bao nhiêu lo âu, sợ đứa con trai này bại bởi người khác. Mãi sau này, ông ta thà rằng bồi dưỡng đệ tử Triệu Tùng, cũng không chịu chọn một người cháu của mình kế nhiệm tư tế, chính là sợ hãi hư danh. Bình Kình Vương trong lòng tự nhiên biết Tiên đế băn khoăn, sợ đưa tới họa diệt môn, một mặt công khai tuyên thệ nguyện trung thành, tuyệt không hai lòng, một mặt đưa cả nhà di chuyển, rời khỏi Trung Nguyên, để tránh nghi ngờ. Trong lòng chắc chắn không khỏi oán khí tận trời......"

Số lượng tin tức khá lớn, nếu không phải sự tình liên quan đến Hồ tộc, Bì Bì còn tưởng rằng Vĩnh Dã đang nói về Tam Quốc Diễn Nghĩa. Đầu óc cô hơi loạn, nhưng rất mau tìm được trọng điểm: "Vị Thanh Đồng này, cũng chính là Bình Kình Vương phi...... Cùng Thanh Tang có quan hệ gì không?"

"Thanh Đồng là tỉ tỉ của Thanh Tang. Thanh gia là Côn Lăng đại tộc, thừa kế chức vị tộc trưởng."

Bì Bì dần dần hiểu rõ: Thiên Tinh tộc tuy là dòng dõi Đế Vương, nhưng lại rất ít người. Thế lực lớn nhất ở Bắc quan chính là Côn Lăng tộc. Bì Bì biết thế gia vọng tộc liền có Thanh, Nguyên, Tiêu, Tạ, Thiên, Quan, Tử, Vĩnh, ví dụ như như Thiên gia -Thiên Hoa và Thiên Nhị ;Tử gia- Tử Dương, Nguyên gia - Nguyên Khánh, Quan gia- Quan Hạt, Vĩnh gia - Vĩnh Dã. Bình Kình Vương cùng Thanh gia kết hôn, là liên minh tự nhiên. Huống chi Thanh Tang muốn Hạ Lan huyên kế vị, chính trị ích lợi, lợi ích của gia tộc đều đến cùng nhau. Lang tộc xâm lấn Bắc quan, Bình Kình vương xuất binh chi viện cũng là đương nhiên.

Bất tri bất giác, Bì Bì nổi một thân mồ hôi lạnh: "Như vậy, theo ý kiến của anh, hiện tại tiến vào khu vực giữa 3 thế lực là Tuấn Phẩm, đến tột cùng nhà ai thực lực mạnh nhất?"

Vĩnh Dã nghĩ nghĩ, xoa xoa huyệt Thái Dương: "Luận đánh giặc, Lang tộc khẳng định đứng nhất, nói bọn họ lấy một địch mười cũng không quá. Bắc quan có Bình Kình vương duy trì nhân mã, nhân số khẳng định nhiều hơn Nam nhạc......"

"Cho nên trong ba thế lực, Nam nhạc yếu nhất?"

"Cũng chưa chắc." Vĩnh Dã nhìn ra cửa sổ, "Mấy trăm năm qua, Nam nhạc tôn trọng tu hành độc lập, giữa các bộ tộc liên lạc rời rạc, trong khoảng thời gian ngắn tập hợp không bao nhiêu binh lực. Nhưng là ......đi theo Hạ Lan đến Dục Môn đều là lực lượng cũ thời kỳ Chân Vĩnh, sức chiến đấu tuyệt đối không kém. Lang tộc bên kia rất nhiều người nhiễm bệnh, ôn dịch lan tràn, những kẻ có thể đánh giặc đến tột cùng còn dư lại nhiều ít, đáng để hoài nghi. Thật ra mấy người thân tín của Thanh Tang ...... Thanh Dương, Tử Dương cũng tương đối lợi hại, Bình Kình vương cùng bốn người con của hắn cũng đều có thể đánh, ngoài ra còn có linh quạ cùng hoạn linh sư tương trợ. Tôi là muốn nói, đối thủ chủ yếu của Hạ Lan là Bắc quan, không phải Lang tộc. Bình Kình vương lần này lại đây, chính là muốn mượn dùng Lang tộc tiêu diệt Hạ Lan, sau đó thống nhất Nam nhạc, vì chính con trai mình kế vị mà dọn sạch con đường."

Bì Bì hít một hơi thật sâu: "Tôi cũng là một thành viên Hồ tộc, chiến sự quan trọng như vậy , vì cái gì tôi không thể tham gia? Hạ Lan nếu thất bại, bất luận Lang tộc hay là Bắc quan đều sẽ không bỏ qua cho tôi."

"Tư tế đại nhân trước khi đi đã an bài tất cả rồi, bao gồm tình huống xấu nhất." Vĩnh Dã ngữ khí thập phần tự tin, "Xin yên tâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ mang theo cô toàn thân mà lui."

Bì Bì đôi mắt mờ mịt: "Chúng ta?"

"Đương nhiên. Tôi sẽ không ngừng bảo vệ cô."

"Chính là ——" Bì Bì trong lòng còn có rất nhiều nghi vấn, Vĩnh Dã ánh mắt bỗng nhiên dời về phía trước, bĩu môi: "Xem, kia chẳng phải là Hoa Thanh Kỳ sao?"

Trước cửa tiệm bán hoa có một cô gái đứng cười khúc khích, ôm một bó mẫu đơn thật to, thấy bọn họ đi ra, liền thân thiết vẫy tay về phía các cô.

***

Hai người ngồi xuống phòng khách ở cửa hàng bán hoa, Hoa Thanh Kỳ nhận lấy tách trà từ trong tay Bì Bì, cao hứng mà nói. "Tôi đã mua rất nhiều hoa từ bà nội . Bà thật là tốt! Tặng thêm cho tôi hai đóa không nói, còn đưa cho tôi một thẻ VIP nữa."

Không giống lúc trước, hôm nay Thanh Kỳ trang điểm thật đẹp, màu son môi bóng lấp lánh khiến Bì Bì hoa cả mắt. Mái tóc dài như một thác nước được dệt thành mười mấy bím tóc, điểm xuyết năm màu hạt châu, vấn lên một búi trên đỉnh đầu, dùng một cây trâm nhỏ nạm pha lê cài lên.

Nhìn ra được cô ta cố tình trang điểm cho mình thật lộng lẫy, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt vui sướиɠ, giống như gặp được chuyện vui gì đó.

Cô ta thực sự không đến nhà ga đưa tiễn, Bì Bì không thể không nghĩ ngợi.

"Cô không nghe tôi khuyên bảo, vẫn cứ lựa chọn ở lại đây." Hoa Thanh Kỳ một mặt uống trà, một mặt nhàn nhạt nhìn Bì Bì.

Bì Bì không trả lời, nói: "Cô không đi tiễn ca ca cô?"

"Tôi còn có người bệnh yêu cầu một đợt trị liệu cuối cùng, qua mấy ngày nữa tôi cũng đi Tuấn Phẩm. Tối hôm qua cùng bọn họ uống rất nhiều rượu," cô ta chỉ vào mặt mình, "Xem, hiện tại mặt vẫn đỏ. Đối với những người Nam nhạc chúng ta mà nói, những năm này đều là những năm yên bình. Trước kia mỗi ngày đánh giặc, nào có cái gì tiễn hay không tiễn. Tiễn đưa .. là lễ nghi của nhân loại các cô ."

Bì Bì cười cười, sửa lại: "Tôi cũng là người Nam nhạc."

"Ồ, nói đến đánh giặc, cũng là sự việc của mấy trăm năm trước," Thanh Kỳ nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cảm thấy chói mắt liền kéo tấm rèm lại, "Cô còn chưa sinh ra đâu."

Đoán không ra lời này có dụng ý gì, Bì Bì chỉ yên lặng uống trà.

"Hoa gia chúng tôi cũng không phải là thiếu tình người. Cô đã cứu tôi, tôi giúp cô chữa khỏi cho tư tế đại nhân, cho các cô sau này tốt tốt đẹp đẹp mà sống bên nhau, chính là sự báo đáp của tôi. Nào biết đúng sai ra sai, ngược lại tình hình trở nên tồi tệ hơn cũng chưa biết chừng."

"Không phải cô sai," Bì Bì sờ sờ tay cô, "Cô tận lực."

"Tóm lại là nhiệm vụ của tôi không hoàn thành, hơn nữa tôi chán ghét thất bại," Hoa Thanh Kỳ nhìn mặt Bì Bì chăm chú, "Tôi tới tìm cô, là bởi vì tôi có một biện pháp khắc phục."

Bì Bì con ngươi sáng lên: "Biện pháp gì?"

"Có người có lẽ sẽ giúp được cô." Ngón tay Thanh Kỳ không ngừng vòng một vòng tròn trên bàn trà , "Hắn gọi là Hà Thải Tuấn, đã từng là tổng giáo đầu ở ngõ Điềm Thuỷ ."

Mấy trăm năm trước, ngõ Điềm Thuỷ là nơi ở của nhóm băng nô của Hồ tộc.

"Phải biết rằng, vấn đề cô gặp phải kỳ thật rất nhiều băng nô cũng đã từng trải qua. Chủ nhân của các cô thường xuyên không khắc chế được chính mình, nếu không cẩn thận...... kết quả trước tiên là các cô....." Cô ta làm một động tác chém đầu, Bì Bì mí mắt chớp một chút.

"Tôi không phải băng nô." Cô nói.

"Cô và băng nô giống nhau, đều đến từ nhân loại."

Cơ thể Bì Bì hơi nghiêng về phía trước, đôi tay giơ lên: "Mời tiếp tục."

"Hà Thải Tuấn là một vị Vu sư trứ danh trong Côn Lăng tộc, năm đó cùng Thanh Tang là đồng môn học nghệ, luận về bối phận xem như là sư đệ Thanh Tang. Nhưng hắn tính tình cổ quái lại phóng túng, đắc tội rất nhiều người. Chức vị cũng từ côn lăng tộc Đại hộ pháp bỗng nhiên bị biếm đến ngõ Điềm Thuỷ làm tổng giáo đầu chỉ trong một chớp mắt mà thôi."

"Hắn biết Hạ Lan?"

"Biết. Hà Thải Tuấn địa vị thấp đến nỗi, trên cơ bản không có cơ hội để nói chuyện với Hạ Lan. Vị lão huynh này ngược lại cũng không có dã tâm gì, phần lớn thời gian hắn không làm gì chính sự, cả ngày đắm chìm với các loại đường ngang ngõ tắt. Lúc tới ngõ Điềm Thuỷ, lại bỗng nhiên tỉnh táo, phát minh ra một bộ sách gọi là biện pháp huấn luyện băng nô , vô cùng đề cao tuổi thọ của băng nô, tránh cho các nàng cùng chủ nhân phát sinh bi kịch.... từ đó , thanh danh ngõ Điềm Thuỷ bắt đầu đại chấn. Băng nô từ nơi đó ra, không chỉ nhan sắc vô cùng xinh đẹp, hơn nữa võ nghệ cao thâm. Các nàng ấy lúc đầu trên là mặt " người ", dần dần bị thay thế thành mặt " hồ ", gan cũng trở nên không có lực hấp dẫn như vậy nữa. Từ đó về sau, một ít băng nô cùng chủ nhân sống khỏe mạnh, tốt đẹp, thậm chí là quan hệ chung sống lâu dài."

Bì Bì bỗng dưng nhớ tới Chung Nghi. Cô ấy thực có khả năng, võ nghệ lại cao cường như thế , cùng Sa Lan Phương thị khắp nơi phiêu bạt, thân thiết như người một nhà, hay là cô ấy cũng từng được huấn luyện qua?

"Phương thức huấn luyện của hắn thực tàn khốc nhưng vô cùng hữu hiệu. Khi Chân Vĩnh chi loạn xảy ra, Hồ đế binh lực không đủ, lúc đó băng nô đi theo các chủ nhân tham gia chiến tranh, có hai người còn lập được chiến công hiển hách . Thời gian đó có thể nói thanh danh Thải Tuấn nổi tiếng nhất. Chỉ tiếc không bao lâu hắn liền đắc tội với Hạ Lan huề."

"Hả?"

"Kiếp trước của cô nghe danh vị này giáo đầu này, không quản đường xa ngàn dặm mà tìm hắn. Không biết gặp phải tình huống gì lại muốn nhờ Hà Thải Tuấn huấn luyện cho mình......"

Cùng Hạ Lan quen biết nhiều năm, Bì Bì đã quen với việc miêu tả về thời gian của Hồ tộc, nếu bọn họ nói "Không bao lâu", có nghĩa là không phải chỉ "Không quá mấy ngày", hoặc là "Không quá hai tháng", mà là chỉ vài thập niên, thậm chí một trăm năm về sau.

Đôi mắt cô mơ màng: "Nàng thành công?"

"Nàng đã chết."

"......"

"Nàng trước đó chưa từng nói rõ thân phận của chính mình, Hà Thải Tuấn cho rằng nàng chỉ là băng nô bình thường, liền dùng thủ pháp thông thường để huấn luyện nàng. Không quá mấy ngày, nàng vô tình chết trong quá trình huấn luyện."

Một cơn ớn lạnh thâm nhập da thịt, Bì Bì trừng lớn đôi mắt, yên lặng nhìn Hoa Thanh Kỳ.

"Việc này rốt cuộc bị Hạ Lan huề phát hiện. Hà Thải Tuấn nghe được tin tức, một mạch chạy trốn tới Súc Long phố cầu xin Thanh Tang che chở. Căn cứ Hồ luật, tư tế không được gặp mặt Thanh Tang. Huống chi lúc ấy đã có hiệp nghị Nam Bắc , Hạ Lan huề cũng không thể đi về phía Bắc . Hạ Lan huề liền công khai uy hϊếp Thanh Tang, bắt cô ta giao ra Hà Thải Tuấn, bằng không liền cấm Côn Lăng tộc không được tiến vào Nam nhạc. Phải biết rằng, phía Nam giàu có, Súc Long phố ở xa Bắc quan, rất nhiều chi tiêu trong tối ngoài sáng đều ỷ lại Côn Lăng đại tộc phía nam cung phụng. Giữa bọn họ có rất nhiều tiền tài cùng hàng hóa lui tới. Hạ Lan huề biết điều đó, vẫn luôn là mắt nhắm mắt mở. Thanh Tang cảm thấy không đáng vì Hà Thải Tuấn đắc tội Hạ Lan huề. Nhưng cô ta lại là người sĩ diện, Hạ Lan huề công khai uy hϊếp, nếu cô ta lập tức đáp ứng, thế thì cũng quá mất mặt. Cho nên cô ta liền chém xuống một bộ phận thân thể của Hà Thải Tuấn, phái người giao cho Hạ Lan, nói người đã xử trí, thành phế vật, hy vọng Hạ Lan nể mặt cô ta lưu lại cho hắn một tính mạng."

"Vì thế Hạ Lan liền buông tha hắn?"

"Không. Hạ Lan không tin, nói có thể tha cho hắn một mạng, nhưng nhất định phải nhìn thấy người này. Thanh Tang liền phái người đem Hà Thải Tuấn đưa đến Nam nhạc. Chờ khi Hạ Lan nhìn thấy hắn, Hà Thải Tuấn đã sợ tới mức nửa điên nửa dại rồi...... Hạ Lan lại phế bỏ một bàn tay của hắn , lúc này mới xem là kết thúc."

Bì Bì thở dài thật sâu.

"So sánh với phụ thân của anh, Hạ Lan được xem là nhân từ. Nhưng chỉ cần bất cứ sự tình gì liên quan đến Thẩm Tuệ Nhan, anh liền trở nên tàn nhẫn độc ác, không thuận theo sẽ không buông tha."

"Hà Thải Tuấn này, hiện đang ở đâu?" Bì Bì hỏi.

" Là" Vị này ", cô hãy chú ý dùng từ." Hoa Thanh Kỳ sửa lại, "Côn Lăng Hà gia tuy rằng không lớn, hắn là lão nhị của Hà gia, là quý tộc của Hồ tộc ."

Bì Bì nghĩ nghĩ, khẽ nhíu mày: "Nếu như tôi tìm được hắn, hắn và Hạ Lan thù sâu như biển, sẽ giúp tôi sao?"

"Cô không thể nói cho hắn biết cô là ai."

"Trên người tôi có mùi hương của Hạ Lan."

"Tôi có thể làm cho mùi hương trên người cô không biểu hiện."

"Nếu như vậy, vô duyên vô cớ, hắn vì cái gì giúp tôi?"

"Bởi vì hắn thiếu tôi một ân tình," Hoa Thanh Kỳ nghiêng mặt, nhẹ nhàng uống một ngụm trà hoa, tư thế ưu nhã đặt chén trà xuống, mím mím môi, "Hắn không phải điên rồi sao? Tôi trị hết cho hắn."

Bì Bì buông chén trà, đứng lên: "Hắn ở đâu?"

"Bì Bì, cô trước hết nên nghĩ cho kỹ." Thanh Kỳ một tay đem cô đè lại, "Thứ nhất, việc này không thể để Hạ Lan biết, bởi vì khẳng định anh sẽ không đồng ý. Thứ hai, thân phận của cô không thể bại lộ, Hà Thải Tuấn nếu biết liền tính không dám gϊếŧ cô thì cũng sẽ trả thù. Thứ 3, tôi không biết Hà Thải Tuấn sẽ dùng biện pháp gì huấn luyện cô, chỉ biết là hắn làm chết quá nhiều băng nô, có thể cô cũng không qua được cửa này, nếu có bất trắc gì, Hạ Lan sẽ không tha cho tôi......" Thanh Kỳ ánh mắt dừng lại trên mặt cô, "Nói đi nói lại, về chuyện này, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Cô không chịu đi, nhất định phải cùng Hạ Lan ở bên nhau, như vậy Hà Thải Tuấn chính là hạ sách tôi đưa cho cô ."

"Tôi chọn hạ sách." Bì Bì nói.