Chương 34: Chiến dịch cứu người ở Mộc Lâu

Mưa phùn như dệt, sương khói nổi lên bốn phía.

Khi Hạ Lan huề mang theo một đám người Côn Lăng tộc lao tới sườn núi, thế cục phía trên một mảnh hỗn loạn. Một là bởi vì thủ hạ An Khang theo kế hoạch dương đông kích tây, dẫn tới tiền tuyến Lang tộc bị rối loạn; hai là bởi vì Minh Duật khắp nơi đốt lửa, hướng gió vừa lúc đang lên, khói trắng sặc người, hơn nữa sương mù ngày càng dày đặc khiến cho trước mắt mọi người một mảnh mông lung. Nhìn thấy bóng người đong đưa, nhưng không phân biệt rõ là ta hay địch. Ưu điểm là cứu viện có thể phân thành những đội nhỏ đυ.c nước béo cò lặng lẽ lên núi. Nhược điểm là cung thủ của Hồ tộc canh giữ ở tòa tháp không thể thấy rõ tình huống bên ngoài tường, nếu mù quáng mà bắn sẽ tạo thành ngộ thương.

Thám tử nói chủ soái phụ trách bao vây tiễu trừ của Lang tộc lần này là con thứ 11 của Lang Vương Tu Ngư Hạo, phó soái là con thứ 13 Tu Ngư Khiêm, đều là nhân vật thân kinh bách chiến lợi hại. Trong hai ngày đầu tiên cuộc chiến diễn ra đều có Lang Vương tự mình đốc chiến. Từ hôm nay trở đi không biết vì sao , có lẽ cảm thấy tỉ lệ thắng không lớn lắm, hắn liền đóng quân trong đại doanh trên một ngọn đồi nhỏ không xa sông Tạp Ca.

Bên phía Nam nhạc, đi theo Hạ Lan huề lên núi cứu người chủ yếu là người Côn Lăng Tiêu gia và Tạ gia. Hai vị tộc trưởng lần lượt là Tiêu Nam và Tạ Thần, thời kỳ Chân Vĩnh đều từng theo anh xuất chiến. Hiện giờ một vị làm kinh doanh chuỗi siêu thị, một vị là ông chủ công ty đầu tư. Mỗi ngày chỉ duy trì doanh thu cực thấp, rất ít khi xuất đầu lộ diện. Hạ Lan gọi một tiếng, bọn họ thay quần áo, cầm vũ khí, trước khi đi lại liếʍ vết máu còn sót lại trên thanh đao.

Mặc dù có sương khói yểm hộ, đi dọc đường núi cũng không phải là nhẹ nhàng. Khắp núi đồi này đâu đâu cũng có Lang tộc, thính lực, khứu giác đều không kém gì Hồ tộc.Hơn 40 người động tĩnh không nhỏ, rất nhanh đã bị Tu Ngư Hạo phát hiện, lập tức phái ra một đội nhân mã truy kích. Địch đông ta ít, Hạ Lan huề đành phải mang theo mọi người chui vào rừng cây. Một đám người ở trong núi vòng tới vòng lui như chơi trò trốn tìm, cuối cùng cắt nhân mã của Lang tộc thành 3 đoạn, tiêu diệt từng đoạn một. Một trận đánh đến khổ, Hồ tộc cơ hồ là 1 địch 3, Hạ Lan huề xung phong ở phía trước, một mình xử lý 20 con sói. Sau một trận chiến đẫm máu, tất cả mọi người đều rời đi. Thật không dễ để đánh qua sườn núi khi mà kiểm kê lại nhân số, bao gồm cả bị thương chỉ còn có 23 người. Lang tộc bên kia thương vong cũng hơn 80 người, toàn bộ phân đội nhỏ đều bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Trong rừng bỗng nhiên an tĩnh lại, trong lúc nhất thời không thể truy binh.

Mặc dù ẩn nấp ở đây, vị trí rất gần đỉnh núi, nhưng điều đó có nghĩa bọn họ đã gần tiến vào khu vực cốt lõi của Lang tộc.

Mọi người quyết định ẩn nấp giữa núi đá, tranh thủ nghỉ ngơi chỉnh đốn.

"Ngay tại đây?" Tiêu Nam chỉ vào vị trí trên đất đầy những thi thể mình một nơi đầu một nẻo, hầu như là xác sói chết... nhìn dáng vẻ có lẽ đã chết khoảng một hai ngày trước, do thời tiết rét lạnh nên thi thể chưa hư thối ...nhân mã Minh Càn hẳn là đã từng giao chiến tại đây. Liễu Đăng tộc trước sau đã chết hơn 200 người, chỉ vì sau khi chết thân thể tiêu diệt, linh châu thăng thiên, cho nên chỉ còn lại xác sói chết.

"Đúng." Hạ Lan huề đang cúi đầu trầm tư, nhìn hắn một cái.

Nghĩ tư tế đại nhân có thói ở sạch nghiêm trọng, Tiêu Nam cảm thấy không có gì phải oán giận, nội tâm than một tiếng cũng liền thôi. Làm CEO mười mấy năm, sống cuộc sống là cha đẻ của quán rượu, bỗng nhiên một ngày chuyển sang trạng thái "Nguyên thủy rừng rậm", trong lúc nhất thời thật đúng là không quen.

Trong rừng cây cối che trời, mấy viên linh châu vẫn còn phiêu đãng giữa khoảng không, như cô hồn dã quỷ, không biết về đâu.

Tạ Thần một bên vỗ vỗ hắn một chút: "Nơi này khá tốt."

Qua hai giây Tiêu Nam mới nghe hiểu ý hắn: Sở dĩ chọn nơi này, bởi vì tất cả mọi người đều đói bụng. Quả nhiên, Tạ Thần xách trên mặt đất một con sói đã chết lên, rút đao giắt ở eo mổ ra bụng, móc ra một khối gan màu đỏ tím giơ lên trước mặt Tiêu Nam , "Ngươi ăn trước đi?"

"Ta không đói bụng," Tiêu Nam hai mắt nhìn bầu trời, lo sẽ bị tắc viên kẹo cao su trong miệng mình, "Ngươi ăn đi."

Tạ Thần không chút khách khí nhai thẳng thừng, gan đông lạnh thật sự cứng, lúc ăn phát ra tiếng kêu rôm rốp.

Mưa đã tạnh. Không trung mây đen xuống thấp, sương mù vấn vít. Đường mòn trên núi uốn lượn quanh co, trong đầm lầy lưu lại đủ loại kiểu dáng dấu chân.

Tâm trạng mọi người đều không yên, đều có một dự cảm ăn xong bữa này không biết có sống đến bữa kia không.

Đúng lúc này, không biết nơi nào bỗng nhiên bay tới hai con chim đen, vô thanh vô tức truy đuổi mấy viên linh châu trôi nổi giữa không trung kia .

Có người thấp giọng kêu lên: "Linh quạ."

Tất cả những người đang ăn đều dừng lại.

Thấy linh quạ.....có nghĩa người Bắc quan đang ở gần đây, ít nhất là ở gần hoạn linh sư. Có hoạn linh sư nghĩa là có mũi tên vô minh, có mũi tên vô minh nghĩa là có cơn giận dữ...... Bất luận có phải người Bắc quan hay không, lựa chọn xuất hiện ngay lúc này, khẳng định không phải lại đây hỗ trợ.

Mọi người lập tức cảnh giác, Tạ Thần lập tức ném đồ ăn trong tay đi, dẫn cung cài tên, ngắm hướng không trung.

Một bàn tay duỗi ra đè hắn lại.

"Đây không phải linh quạ." Hạ Lan huề nhẹ giọng nói, "Là du quạ."

Linh quạ vốn là Đông Hải chi vật, rất khó thuần hóa, đều không phải là từ nhỏ đã nghe theo hoạn linh sư hoặc thanh tang điều khiển. Trong mỗi một đám luôn có mấy con như vậy không nghe lời, sẽ thoát ly khỏi đàn, một mình kiếm ăn, gọi là "Du quạ". Chúng thường bị xem là làm hại cả đàn chim, một khi phát hiện, sẽ lập tức bị bắn chết.

.....Linh châu là thức ăn du quạ yêu thích nhất .

Tạ Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông cung tiễn, tiếp tục nhai miếng gan. Hạ Lan huề dựa lưng vào một khối núi đá ngồi xuống. Hai con chim kia đuổi tới đây, không biết bị vật gì hấp dẫn, xoay quanh trên đỉnh đầu anh.

Tiêu Nam theo bản năng rút ra một thanh phi đao, đưa lên trên đầu, bị ánh mắt Hạ Lan huề ngăn lại.

Chỉ thấy Hạ Lan huề đem ngón trỏ giơ lên không trung, trên đó có một vết thương khoảng nửa tấc , hai con chim ngửi được mùi máu, thi nhau mổ lên miệng vết thương.

Tiêu Nam cùng Tạ Thần đồng thời ngây người: "Đại nhân ——"

Hạ Lan huề ý bảo bọn họ không cần lên tiếng, chuyên chú mà nhìn chim chóc mổ đầu ngón tay hút máu. Sau một lúc lâu, con chim ăn no, bắt đầu ở trên ngọn cây nhảy lên truy đuổi, trong đó một con dừng ở trên nhánh cây, một con khác chỉ quay chung quanh nó bay tới bay lui, bày ra tư thế theo đuổi phối ngẫu. Tất cả mọi người đều bị bộ dáng vui sướиɠ của nó hấp dẫn.

"Ăn uống no đủ —— đây là đang muốn ghép đôi sao?" Tiêu Nam không cấm nhíu mày. Lời còn chưa dứt, một con chim trong đó cong cái đuôi lên. Tiêu Nam nhịn không được cười, thanh âm tức khắc cao tám độ, "Gặp quỷ! Chúng nó thật sự ghép đôi!"

Hạ Lan huề vẻ mặt hờ hững: "Đã xứng đôi rồi thì có thể đi về."

Hai con chim tựa hồ đã nghe hiểu anh nói, trong nháy mắt vỗ cánh bay đi.

"Haizz ——" Tiêu Nam thở dài, "Còn nhớ rõ hai con chim bên người tiên đế không? Chúng nó cũng đột nhiên liền phân ra trống mái, sau đó ......" Lời nói còn chưa dứt, hắn liếc mắt một cái nhìn mọi người, thấy trên mặt ai cũng lộ ra vẻ mặt khủng bố, liền hạ thấp ngữ khí "Các ngươi nói, liệu hai con chim này cũng như vậy không?"

"Hai con chim của Tiên đế chẳng phải đã mất tích mấy trăm năm sao?" Tạ Thần hái được một nhánh cỏ cây, đưa lên xỉa răng.

"Chúng nó đều đi đâu vậy?" Một người tò mò hỏi.

"Trong những năm Chân Vĩnh đã không thấy tăm hơi, lúc ấy loạn như vậy... ," Tạ Thần nói, "Ai quan tâm chúng nó đâu?"

"Ta có nghe nói nó đang ở Trầm Châm." Một người khác nói.

"Chắc hẳn đã sớm chết rồi." Lại một người nói, ngữ khí kiên định.

"Cám ơn trời đất." Tạ Thần đem phần gan sói còn dư lại nhét vào trong miệng một miếng thật lớn, quyết định đổi đề tài, "Đúng rồi lão Tiêu, tại sao lại không thấy Tu Ngư Tắc? Hắn vẫn luôn không lộ diện sao?"

"Không thấy." Tiêu Nam lắc đầu, "Có lẽ quy củ Tu Ngư gia thay đổi, kẻ lợi hại nhất sẽ lên sân khấu cuối cùng."

"Hay là đã bệnh chết."

"Ha, như vậy càng tốt." Tiêu Nam nói, "Lang tộc này cũng thật kỳ quái, trong chùa rõ ràng chỉ còn lại bảy người nhưng vẫn sống chết ngoan cố chống lại. Bị tiêu diệt cũng chỉ là chuyện sớm muộn, kiên quyết bỏ mạng như vậy đáng giá sao?"

"Có lẽ là vì chờ chúng ta đến đây."

"Có lẽ là nhìn trúng dự trữ bên trong ." Hạ Lan huề bỗng nhiên đưa ra một câu.

Trong chùa có hai kho hàng, chất đầy vũ khí cùng đồ ăn, còn có hơn mười rương dược phẩm. Trong vài cuộc chiến trước đây, đều là Nam nhạc đoạt lấy từ trong tay Bắc quan. Lang tộc xuất động khuynh sào, mang theo rất nhiều người bệnh, lại bị Bắc quan truy đuổi gấp gáp như vậy, hẳn là không có thời gian săn thú, cho nên cần một lượng lớn tiếp viện. Nam nhạc một mình thâm nhập, cũng thật sự cần tiếp viện. Minh Càn khổ sở cố thủ nhiều ngày chờ đợi cứu viện không chỉ vì mạng sống, hắn cũng luyến tiếc hai kho hàng này. Vạn nhất Lang tộc tấn công vào trong chùa, cũng chỉ có thể hạ lệnh đốt cháy.

Trong núi bỗng nhiên nổi lên một trận gió to.

Không qua lạnh, Tiêu Nam rùng mình nhẹ một cái .

Gió to thổi hết đám sương mù trên núi, ánh mặt trời trên đỉnh đầu chợt chiếu sáng, chỗ đất trống phía trước bỗng xuất hiện một đám bóng xám. Bóng xám càng ngày càng gần, cùng với tiếng động xôn xao mà đến, hỗn độn bước chân, cùng dồn dập thở dốc...... Cuối cùng tạo thành một mảnh kỳ quái gào thét ——

Một đoàn lang tộc mang theo các loại binh khí hướng bọn họ lao tới.

Tiêu Nam cầm một chiếc rìu đang muốn ra nghênh địch, bị Hạ Lan huề kéo một chút, đánh mắt về hướng đông: "Qua bên kia. Ngươi mau thông báo cho Minh Càn rút lui."

Vì thế mọi người chạy như điên theo Hạ Lan thẳng về hướng đông, dẫn bầy sói đuổi theo không bỏ.

Lợi dụng thời gian chưa đến ba phút, mọi người một hơi lao tới đỉnh núi, xoay người đối diện với Lang tộc đang đuổi theo.

Đến lúc này mọi người rốt cuộc mới thấy rõ ngôi chùa cách đó không xa, phát hiện bức tường phía nam ngôi chùa có tòa nhà bằng gỗ mới được tạm thời dựng lên. Mộc lâu này cao hơn một nửa tường viện, cầu thang được xây dựng đủ để cho hai người đồng thời lên xuống. Một đám công binh Li tộc đang di chuyển gỗ lên xuống một cách trật tự. Phía trước tòa nhà dựng một cái tấm chắn thật lớn, mặt trên một mảnh cháy đen —— nhìn ra được cung thủ Hồ tộc từng nhiều lần có ý đồ dùng mũi tên mang theo lửa thiêu hủy mộc lâu, nhưng không thành công.

Lang tộc thân hình cường tráng, lúc sau dường như đã am hiểu liền biến hình nhảy lên. Nếu như Mộc lâu cao một thước, chắc hẳn bọn họ cũng chỉ xem như một cái ván cầu, càng ra sức tiến vào bên trong tường. Mà mộc lâu là địa điểm được cố tình xây dựng cách xa tòa nhà hình tháp bên trong chùa. Trước mắt cung thủ của Hồ tộc bận việc đối phó với Tu Ngư Hạo đang mang binh tấn công đại môn, căn bản không rảnh bận tâm.

Năng lực nhảy cao của Hồ tộc tốt hơn Lang tộc, Mộc lâu này cũng là cánh cửa duy nhất để bọn họ đi vào cứu người.

Tiêu Nam nháy mắt với Hạ Lan huề với dụng ý: "Từ bỏ kho hàng?"

Hạ Lan huề lắc đầu.

Thừa dịp đỉnh núi không bị mây che khuất, trước tiên Tiêu Nam móc ra một chiếc gương hướng vào trong chùa phát tín hiệu, bên kia đáp lại đã nhận được. Tiêu Nam thu hồi gương quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Lan huề vẫn luôn ở phía trước mặt hắn yểm hộ, trên người một mảnh đỏ bừng, phân không rõ là chính anh bị thương, hay là máu của kẻ địch. Lập tức vung rìu tiến tới bầy sói —— chợt nghe một người quát: "Cẩn thận!"

Không trung bay tới một cái chùy sắt, Tạ Thần ở một bên cản lại phía sau, đẩy hắn một chút, Tiêu Nam thuận thế tránh được. Cái chùy sắt từ bên má trái hắn đảo qua, hắn không kịp né tránh, liền bì nện một cái nặng nề ở trên mi mắt. Lập tức chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, lảo đảo một cái, đang chuẩn bị ngã thì đúng lúc có người đỡ lấy hắn.

Tiêu Nam lấy lại bình tĩnh, phát hiện mặt phía bên trái của mình một trận đau đớn, cánh mũi giống như có vật gì đó lạnh lẽo chạm vào. Hắn đem vật lạnh lẽo đó bắt được trong tay, thế nhưng nhìn thấy lại chính là một con mắt của mình, không thể không mắng một câu: "Chết tiệt!" Đem tròng mắt bỏ vào trong miệng, không màng tất cả mà chém về phía trước.

Lại một cái chùy sắt đảo qua, Tiêu Nam lăn một cái ngay tại chỗ, miễn cưỡng tránh thoát. Lúc này đây, hắn thấy rõ chủ nhân cái chùy sắt đúng là phó soái Tu Ngư gia —— được gọi là "Đệ nhất thể lực " Lang tộc Tu Ngư Khiêm, thân cao hai mét, một đôi cánh tay so với đùi hắn còn to hơn. Hắn nhân cơ hội định hạ bàn bằng một rìu đánh lén Tu Ngư Khiêm, không ngờ người này cao lớn thô kệch, thân pháp cư nhiên thập phần linh hoạt, căn bản không đem hắn để vào mắt, nhẹ nhàng nhảy, lướt qua đám người tiến về phía trước đánh tới.

Hắn nhìn ra được, mỗi vị Hồ tộc đều đồng thời nghênh chiến ít nhất ba người Lang tộc, ai cũng không có công phu trợ giúp người khác. Mà Lang tộc như thủy triều không ngừng lao tới làm tâm tình hắn càng thêm trầm trọng: Không thể rút lui về phía sau, xông lên phía trước càng khó khăn hơn.

Bọn họ đã rơi vào tầm bắn của cung thủ Li tộc .

Tiêu Nam ngây người một chút, trước mắt bóng người hoảng loạn, hắn có chút phân không rõ địch ta, càng phân không rõ phương hướng. Nhưng hắn tương đối thù dai, một lòng muốn tìm được Tu Ngư Khiêm. Tu Ngư Khiêm thân hình cao lớn, dễ dàng phân biệt, hắn đuổi theo một thân ảnh cao lớn mơ hồ, lại phát hiện chính mình không biết khi nào đã đi đến trước mặt Hạ Lan huề .

Tư tế đại nhân đang hứng khởi gϊếŧ địch, thấy Tiêu Nam nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía mình, biết hắn bị thương nặng, vội vàng hướng về phía sau lưng hắn đánh nhẹ một chưởng, truyền cho hắn 2 phần công lực.

"Tu Ngư Khiêm đâu?" Hắn nhìn chung quanh.

"Trúng một kiếm của ta, chạy rồi." Hạ Lan huề một phen túm chặt hắn, "Đừng để ý hắn, nhanh đi cứu người!"

Vừa dứt lời, phát hiện mắt trái Tiêu Nam chỉ còn lại một cái hốc mắt, bên trong máu thịt mơ hồ, không ngừng chảy máu ra bên ngoài, khắp mặt đỏ tươi, nhìn rất đáng sợ, cả kinh nói: "Ngươi bị thương?"

"Không có việc gì." Tiêu Nam lấy lại bình tĩnh, một mặt vung rìu chém gϊếŧ, một mặt đi theo Hạ Lan huề hướng phía Mộc lâu lao đi.

Đi chưa quá mười bước, chợt nghe "Vèo ——" một tiếng, phía trước phóng tới một mũi tên, gió mạnh lướt qua tai, Hạ Lan huề theo bản năng né người sang bên trai, còn chưa kịp quay đầu lại, liền nghe "Phốc" một tiếng, phía sau một chiến sĩ người Côn Lăng tộc ngã xuống đất, ngực bị một mũi tên ngắn màu đỏ bắn xuyên qua.

Trên mặt đất lập tức có một con bạch hồ, máu tươi văng khắp nơi, vô cùng chói mắt.

Chuyện này trong chiến tranh vốn là hiện tượng thường thấy, nhưng Hạ Lan huề vẫn sửng sốt một chút.

Một viên linh châu thản nhiên bay lên, còn chưa bay đến tầm mắt anh, "Vèo" một tiếng lại một mũi tên nữa phóng tới, anh trở tay đỡ một cái, mũi tên bị bắn ra ngoài, lực đạo to lớn, làm cánh tay anh tê rần.

Linh châu tựa hồ đã bị lực lượng thần bí nào đó kiềm chế, liền ở trước mắt anh phiêu động, mang theo một cỗ khí lạnh buốt đến xương, lạnh đến nỗi tròng mắt anh bống thấy chua chát.

Cung thủ kia cố tình không buông tha Linh châu, dường như muốn khoe sự chính xác của mình trước mắt anh, "Vèo vèo vèo" liên tiếp 3 mũi tên bắn lại đây......

Hạ Lan huề vung kiếm như gió, dùng thân mình bảo vệ Linh châu. Ngón tay hướng lên không trung một cái, linh châu dọc theo phương hướng đầu ngón tay như viên đạn bắn ra xa trăm mét, chớp mắt biến mất ở phía chân trời.

Anh thở dài một hơi nhẹ nhõm, mạng cứu không được nhưng ít nhất có thể để hồn về bắc cực.

"Cẩn thận!" Tiêu Thần bỗng nhiên hét lên, nghiêng người vung một đao, tiến gần lại chém một con sói cạo trọc nửa cái đầu, một chân đá văng thi thể nó qua chỗ Hạ Lan, "Là mũi tên của Li tộc! Dùng nó tạm thời chắn một chút!"

Hạ Lan huề không nhận, thuận tay đẩy một cái, xác soi ở không trung trở mình, tức khắc bị mũi tên đuổi theo bắn thành con nhím, "Bang"một tiếng rơi trên mặt đất, dọc theo triền núi xuống phía dưới lăn đi, khiến hai người sói đang mai phục phía dưới ngất xỉu.

Nơi xa truyền đến một tiếng sói tru, lảnh lót mà thê lương, tựa hồ là thông báo với mọi người đã phát hiện tung tích Hạ Lan huề, một đoàn người sói hướng bên này vọt tới.

" Mũi tên Li tộc? Điền Phạn hay là Đán Liên?" Hạ Lan huề một mặt hủy mũi tên, một mặt hỏi.

"Điền Phạn." Tiêu Thần nói, "Ta thấy, nên tránh ở mặt sau cục đá kia."

Li tộc là chế độ song vương, hai vị vương họ "Đán" và "Điền" , đến từ hai đại gia tộc, thực lực tương đương, địa vị bình đẳng, ngày thường một người cố thủ, một người xuất chinh. Bởi vì Sa Lan ôn dịch, song vương đồng thời bị phế, mang theo những Li tộc còn sống sót nguyện trung thành với Lang Vương.

Đông vương Điền Phạn dũng mãnh, giỏi bắn tiễn, mười phát trúng chín. Trong chiến dịch Tuấn Phẩm, một nửa Hồ tộc bị tử thương chính là do Điền Phạn cùng cung thủ của hắn. Tây vương Đán Liên am hiểu công sự, nếu hành quân trên đường gặp phải chướng ngại, có thể chỉ trong một đêm đào kênh thông hào, tu sửa đường sá, xây dựng doanh trại, tạm thời xây dựng một tòa tường thành đều không phải vấn đề. Đán Liên bản nhân cũng giỏi bắn tiễn, chỉ là danh tiếng không vang dội như Điền Phạn.

Tiêu Thần ở trong lòng tính toán một chút, mũi tên dày đặc như thế trận, muốn xuyên qua nó tới mộc lâu cơ hồ là không có khả năng. Từ đây tiếp ứng Minh Càn tỉ lệ thành công càng xa vời. Hắn không quan tâm đến việc gϊếŧ qua phía Tây nữa, hiện tại muốn tới hội họp với nhóm ngươi của Minh Duật, nhịn không được nói với Hạ Lan huề: "Mộc lâu căn bản không qua được, đổi nơi tiếp ứng được không?"

Tiêu Nam chỉ chỉ không trung: "Không có mặt trời, không kịp thông báo!"

Lời còn chưa dứt, phía trước bỗng nhiên lại một đội nhân mã đi ra, dẫn đầu là Tu Ngư Khiêm, ước lượng hơn trăm người, hướng về phía bọn họ mà gϊếŧ lại đây.

Hạ Lan huề bỗng nhiên một tay đem Tiêu Thần nắm đến trước mặt, thấp giọng nói: "Ngươi cùng Minh Duật đi Mộc Lâu tiếp ứng, ta dẫn Tu Ngư Khiêm rời đi."

Tiêu Thần trong lòng chấn động: "Chính là ——"

Ai cũng đều biết đây là chịu chết.

"Đi mau, ta có biện pháp."

"Đại nhân!"

Đã không thấy Tư tế đại nhân ở đâu nữa. Cơ hồ cùng thời gian đó, có người điều chỉnh đội hình trước mặt Lang tộc, nhanh chóng chạy về hướng Tây.