Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 2: Trên biển

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày thứ 45 trên biển, tàu RINO bỗng nhiên dừng lại.

Đồng thời lúc đó, xuất hiện tiếng động cơ gầm rú điếc tai mãi không dứt .

Lúc đó vừa qua chín giờ đêm, Bì Bì cầm lon Sprite nằm một mình trên chiếc ghế dài giữa boong tàu ngắm sao. Bầu trời đêm cao xa thuần tịnh như đặt mình vào chốn bồng lai. Một bên lan can có vị thủy thủ đang ngồi hút thuốc, mùi thuốc lá bay tới đem cô yên vị trở lại nhân gian.

Trên biển cuộc sống phi thường nhàm chán.

Căn bản mười ngày đầu tiên cô đấu tranh với cơn say sóng, Bì Bì trên nôn dưới tiêu chảy, hoa mắt chóng mặt, khó chịu đến ăn không ngon, chỉ có thể nằm trên giường ngủ mê man. Hạ Lan Huề ở ngay cách vách, có lúc tới hỏi thăm sức khỏe, thời gian rất ngắn, ngồi một chút rồi đi, cũng không nói gì nhiều.

Giữa hai người, ngay cả một ngón tay cũng đều không đυ.ng tới nhau, càng không nói đến chuyện thân mật vợ chồng.

Ngay ngày hôm sau khi lên thuyền, Bì Bì liền nói cho Hạ Lan Huề tất cả những chuyện đã phát sinh giữa hai người. Từ gặp nhau đến quen biết, từ ăn đồ nướng BBQ ở hồ Quan Âm đến cấp cứu ở bệnh viện Thiên Mỹ, từ tuần trăng mật du lịch ở Tây An đến chuyến đi đến nông trường Phong Lâm giao dịch da hồ ly, từ lần Hạ Lan trọng thương đến vụ đi mộ Yến Chiêu Vương, từ lần bị đánh hiện nguyên hình cho đến lần hội ngộ ở Sa Lan, trong đó bao gồm cuộc chiến giữa Hồ tộc và Lang tộc, cái chết của Gia Lân, đi gặp Thanh Tang, giải cứu Linh tộc... Bì Bì đem tất cả những chuyện mình có thể nhớ tới, không bỏ sót bất kỳ tình tiết, câu chuyện nào đều kể hết cho Hạ Lan. Duy nhất bỏ qua một chuyện, chính là việc thân mật bất luận là phát sinh với Hạ Lan hay là Đông Linh đều không biết nói như thế nào.

Tư tế đại nhân chỉ là yên lặng nghe, rất ít ngắt lời, ngẫu nhiên hỏi một hai vấn đề, cũng không miệt mài truy cứu.

Xét thấy người nghe biểu tình nặng nề, khuyết thiếu hứng thú, Bì Bì càng nói càng thấy buồn chán, càng nói càng không tự tin, nói đến những tin tức mới nhất cuối cùng, rồi sổ sách thu chi.

Rốt cuộc thời điểm nói xong, dài dòng đã trôi qua 3 giờ đồng hồ

Thở dài một hơi, Hạ Lan Huề đứng lên, "Cô nghỉ ngơi trước đi." Dứt lời đứng dậy rời đi.

"Từ từ," Bì Bì nói, "Tôi bên này chuyện xưa đã kể xong chuyện, chuyện xưa của anh, tôi còn chưa biết."

"Vừa rồi không phải là nói chuyện xưa của tôi sao?"

Giọng anh hết sức hời hợt, làm Bì Bì không hiểu, "Có gì đó không đúng ?"

"Đều đúng?"

"Anh dường như....không quá tin tưởng tôi?"

"Nếu cô ngủ một giấc dậy liền bị mất trí nhớ, nằm bên một người xa lạ, nói đó là chồng cô, cô tin sao?"

OH MY GOD,

Bì Bì tức thì tắt tiếng.

Cô nhìn nhìn chính mình, vết thương vật lộn cùng Đào Ngột vẫn còn đó, tóc tai lộn xộn, vạt áo không cài, ở Sa Lan lâu như vậy, ăn kiểu "dã ngoại", sắc mặt vàng như nến, lợi sưng to. Mà trước mặt, Tư Tế đại nhân giống như vừa tắm xông hơi mát xa hoặc là vừa đi nghỉ dưỡng về, da thịt bóng loáng, khí sắc hồng hào, hai đồng tử lấp lánh, trán sáng sủa. Tùy tiện pose hình bừa bãi một cái cũng lên trang bìa tạp chí Bazaar của nam giới.

"Tin hay không tùy anh." Bì Bì tự biết xấu hổ mà thở dài, , "Anh ít nhất cũng nói cho tôi biết, trí nhớ của anh dừng lại ở năm nào?"

"Tại sao?" Người nào đó ngữ khí thực phòng bị, răng giống như trang bị thêm giáp sắt.

"Bởi vì những lời tôi nói là thật, tôi biết gì đều nói hết."

"Tin hay không từ ngươi," da da tự biết xấu hổ mà thở dài, "Ngươi ít nhất hẳn là nói cho ta...... Trí nhớ của ngươi dừng lại ở đâu một năm?"

"Vì cái gì?" Người nào đó ngữ khí thực phòng bị, hàm răng tựa như xuyên khôi giáp.

"Bởi vì ta nói chính là lời nói thật, ta đem biết đến toàn nói."

"Vậy cũng không có nghĩa tôi phải có nghĩa vụ phải đem hết mọi chuyện nói cho cô."

"Tin tức không bình đẳng, không công bằng."

"Tôi rất công bằng, tôi không yêu cầu cô nói những chuyện đó, là cô tự nguyện nói cho tôi."

Bì Bì ngậm miệng, phát hiện mình đánh giá quá thấp những tổn thất do sự kiện Sa Lan mang đến. Tư Tế đại nhân hoàn toàn không nhớ nổi bản thân, hơn nữa còn rất sợ rơi vào bẫy.

Ở Hồ tộc có thể trải qua tình huống Nguyên Châu hồi sinh thực không nhiều. Nguyên Châu bay trên không trung, vừa chạm vào sẽ tự hủy, tuyệt đối rất khó tìm được thân chủ chỉ trong một ngày. Mà hồi sinh ở Hồ tộc, bởi vì bất đồng bộ lạc, bất đồng thời gian tu hành, bất đồng năng lực cơ thể lưu trú của Linh tộc mà phát sinh các tình huống khác nhau. Hơn nữa ở Sa Lan bị trục xuất, Lang tộc xâm phạm, nam bắc phân chia chờ đợi biến động, lời đồn giữa các bộ lạc nổi lên tứ phía, liên lạc lơi lỏng. Huống chi Hồ tộc tu hành không phải như hoạt động khiêu vũ tập thể, lựa chọn rừng sâu núi thẳm, bế quan trong huyệt động, lựa chọn thị trấn nhỏ, hòa lẫn vào đám đông, rất ít khi giao lưu với nhau... Cho nên chuyện hồi sinh trong Hồ tộc đến cuối cùng là tình huống gì, có phải giống như Thiên Hoa nói sẽ hoàn toàn quên chuyện cũ, hoặc giống như Đông Linh nói chỉ nhớ thời gian trước mười bảy tuổi, đều đáng nghi ngờ.

Không nên ép người quá đáng, phải để cho Tư Tế đại nhân một ít thời gian.

Bì Bì điều chỉnh cảm xúc, thay đổi ngữ khí, thật dễ thương nói: "Như vậy, liên quan đến chuyện ngày, quan điểm của anh là___"

Hạ Lan Huề trầm mặc một chút: "Nếu cô nói đều là thật, vậy chúng ta quen biết nhau là sai lầm, bởi vì thợ săn không có khả năng yêu con mồi."

"....."

"Yêu nhau cũng là sai lầm, bởi vì tiêu tốn quá nhiều thời gian của nhau."

"..."

"Một lời thôi, tất cả đều là Đông Linh giở trò."

"..."

"Hiện tại, " giọng Tư Tế đại nhân vẫn êm tai như cũ, đối với tương lai tràn đầy ước mơ, "Bây giờ là thời cơ tốt để sửa chữa sai lầm. Tôi đã cứu cô, cô cũng cứu tôi, ân tình thanh toán xong, không thiếu nợ nhau. Vậy ...cùng nhau buông tay, chạy về phía tự do? Cô thấy sao?."

Bỗng nhiên, ánh mắt Bì Bì đỏ lên, nước mắt lởn vởn trong hốc mắt: "Hạ Lan Huề, anh muốn hưu tôi?"

Anh nhìn cô không chút đồng cảm, cổ họng nuốt xuống hai lần, kìm chế lời muốn nói, buông câu "Ngủ ngon." rồi rời đi.

Kế tiếp ba ngày, Bì Bì tức giận không nói chuyện cùng Hạ Lan Huề. Vừa thấy anh liền trợn trắng hai mắt. Hạ Lan Huề ngược lại cũng không so đo, mỗi ngày buổi tối theo lệ đều tới thăm phòng ngủ của Bì Bì. Chỉ gõ cửa một lần, nếu như mở cửa liền vào nói đôi câu, theo thông lệ sẽ hỏi thăm sức khỏe. Nếu như không mở cửa liền rời đi, vài hôm khác lại tới gõ cửa.

Nếu như gặp ở phòng ăn, anh sẽ cố gắng hết mức ngồi cùng bàn với Bì Bì. Ở trước một đống thủy thủ, Bì Bì không tiện trở mặt, chỉ đành cùng ăn cơm với anh, nhưng không chủ động nói chuyện, ăn xong liền rời đi.

Cứ như vậy giằng co bảy ngày, lúc ăn cơm tối, Hạ Lan Huề rốt cuộc cũng bạo phát, "Quan Bì Bì, tôi có phải đắc tội với cô không?"

"Không có."

"Cô giống như không muốn nói lý với tôi."

"Không phải tôi đang chạy về phía tự do sao?" Bì Bì tiến tới trước mặt anh, cười lạnh. "Tôi bây giờ chính là tự do, không cần quan tâm đến người khác."

"Tôi cũng muốn tự do," Hạ Lan Huề nửa cười nửa không, "Nhưng trên người cô còn có Mị Châu của tôi, có thể trả lại cho tôi không?"

Anh vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, quơ quơ trước mặt Bì Bì.

"Đương nhiên có thể," Bì Bì bình tĩnh uống nước canh, "Đáng tiếc tôi không phải Hồ tộc, phun không ra mà kéo cũng không ra___"

"Phốc___"

Vài cánh hoa đang nhai dở phun ra trên đĩa trắng như tuyết. "Ầm" một tiếng, Hạ Lan Huề buông dao nĩa, "Quan Bì Bì, cô cố ý ghét bỏ tôi đúng không?"

Ánh mắt Tư Tế đại nhân lạnh lẽo, ngữ khí âm trầm.

Trong lòng Bì Bì sợ hãi, "Tôi chỉ nói cho anh biết về tung tích của Mị Châu thôi."

Cách nhau cái bàn ăn, ánh mắt anh tiếp tục nhìn kỹ cô. Bì Bì cúi đầu xuống, che giấu khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên của mình. Cô còn nhớ suối nước nóng ở Sa Lan đêm hôm đó, vì muốn lấy ra Mị Châu của Thanh Dương, Hạ Lan Huề đã cõng cô vượt qua ba ngọn núi, ở trong nước "nỗ lực" nửa ngày mới lấy ra.

"Cần tôi giúp cô?" Hạ Lan Huề cầm dĩa lên, chậm rãi lấy hai cánh hoa bỏ vào trong miệng, mặt nghiêng sang một bên, "Đúng không?"

Lời của anh có ý uy hϊếp, Bì Bì cầm khăn ăn cài trước ngực, "Không cần."

Khóe miệng Tư Tế đại nhân cong lên, "Không cần khẩn trương, Bì Bì. Tôi đối với cô chỉ có ý tốt."

Trong phòng ăn trừ bọn họ, còn có một thuyền viên đang ăn cơm, tai đeo tai, giống như nghe thể loại nhạc vàng, đầu lúc ẩn lúc hiện hòa cùng âm nhạc.

Mặc dù thế, giọng Hạ Lan Huề trầm xuống, "Tôi mỗi ngày đến thăm cô, chỉ là muốn biết cô còn ở trên thuyền hay không."

Bì Bì sửng sốt, "Có ý gì?"

"Chiếc thuyền này, bao gồm cả thuyền trưởng tổng cộng có 21 thuyền viên. Trong đó có hai người là Sa Lan tộc gồm thuyền trưởng và lái tàu, những thủy thủ còn lại đều là con người.

Mặc dù không hiểu nhiều về Hồ tộc, nhưng Bì Bì biết Hồ tộc đối với con người không có chút tín nhiệm nào, làm chuyện gì đại sự sẽ không để cho loài người biết, càng không để cho họ tham dự. Cho nên cô vẫn cho rằng trên thuyền trừ mình ra những người khác đều là Hồ tộc. Khó trách bầu không khí trên tàulãnh đạm, không có bất kỳ hoạt động tập thể nào, ai bận việc nấy, ngay cả thời gian ăn cơm cũng xen kẽ nhau.

"Có gì không đúng sao?" Cô hỏi.

"Tàu biển viễn dương tính bằng tấn như vậy, ít nhất yêu cầu 30 nhân viên làm việc, thuyền trưởng, lái tàu chính, hai lái phụ, ba kỹ thuật viên, quản lý thủy thủ đoàn, thợ cơ khí, đầu bếp, thầy thuốc, thủy thủ...Hai mươi người căn bản không đủ."

Bì Bì nhún nhún vai, nghe không hiểu.

"Chúng ta lên thuyền ngày đầu tiên, phía trên có 23 người, bảy ngày sau đó thiếu đi 2 người."

"Anh làm sao biết? Không thấy thông báo tìm người nha."

"Tôi đếm, hơn nữa tất thuyền viên im như ve sầu mùa đông, trừ việc vùi đầu làm việc, ngay cả vui đùa cũng không dám mở miệng."

Nói thực ra, Bì Bì cũng không chú ý tới mấy chuyện này, mấy ngày nay căn bản cô chỉ ở trong khoang thuyền.

"Anh có ý gì?" Cô mơ hồ đoán ra chuyện gì, âm thanh sợ hãi run run.

"Nơi này là hải phận quốc tế, Sa Lan tộc đói bụng thì sẽ ra sao, cô phải là người biết rõ."

Bì Bì chỉ cảm thấy da đầu căng lên, bởi vì thuyền trưởng Thẩm Phượng Kỳ nhìn qua là một người giáo dưỡng, có kỷ luật quân nhân. Thợ lái chính tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng vô cùng lễ phép. Cô xùy một tiếng, không tin, "Đừng đoán mò, tủ lạnh phòng bếp chất đầy thịt."

"Có thịt tươi mới tại sao phải ăn đồ đông đá?"

"Anh nói là, hai thủy thủ mất tích là do bị thuyền trưởng và lái chính ăn?"

Trải qua cuộc hành trình qua Sa Lan, Gia Lân chết, Bì Bì cho rằng suy đoán này nhất định có tính hợp lý.

"Thuyền này lái thẳng tới cần mấy tháng chứ? Phía trên đã từng có hơn ba mươi người, đánh giá bảo thủ chút là đã ăn mất một phần ba. "Nói xong những lời này, Hạ Lan Huề nhướn mắt, ý vị thâm trầm nhìn Bì Bì một cái.

Bì Bì theo bản năng, nhấc ghế ngồi sát lại Tư Tế đại nhân một chút, bị anh một chưởng đẩy ra, "Đừng tới gần tôi quá nha, tôi cũng phải chỉ ăn chay đâu."

"Bang_" Đầu Hạ Lan Huề bị Bì Bì vỗ một cái, "Nói chuyện dễ nghe chút được không?"

Ngược lại Tế Ti đại nhân hít một ngụm khí lạnh, giống như đời này chưa có ai dám làm càn với anh như vậy, trầm mặc hồi lâu nói, "Bì Bì, cô đi đi, áo phao để ở tủ đầu giường cho cô. Tôi không cần Mị Châu, tối hôm nay, thừa dịp trời tối khuya, mau trốn đi."

Bì Bì nhìn biển rộng mênh mông ngoài cửa sổ, cảm thấy giọng Hạ Lan Huề đang cố gắng vui vẻ, ở nơi quỷ quái này, ai ngu mà nhảy xuống biển.

"Tôi không đi, anh sẽ bảo vệ tôi."

"Nếu như bọn họ cũng ăn tôi thì sao."

"Như này đi, nếu bọn họ ăn tôi, anh trả thù cho tôi. Nếu bọn họ ăn anh, tôi sẽ báo thù cho anh."

"Hả...Bì Bì..." Anh cười.

"Ngẫm lại là ai cứu anh từ Sa Lan về?" Bì Bì nhìn anh, lãnh đạm nói, "Hạ Lan Huề, quản tốt thủ hạ của anh đi."

Một tháng kế tiếp, mọi người sống bình an vô sự trên thuyền với nhau, Bì Bì mỗi ngày đều lặng lẽ đếm người, không thiếu một ai.

Thuyền đi được 45 ngày, cách điểm đến không xa lại đột nhiên ngừng lại. Đầu tiên Bì Bì nghĩ là hết nhiên liệu, nhưng nghĩ lại một chút cảm thấy không thể nào có chuyện đó. Đi đường sóng êm gió lặng, không đi lòng vòng không thể nào tiêu hao nhiên liệu quá mức. Thứ hai là động cơ hỏng, khả năng này khá cao, nhưng tàu RINO nhìn từ bên ngoài thì như mới, ngay cả trang thiết bị bên trong cũng đều mới như vừa từ xưởng xuất ra. Trong lòng đang suy đoán, đèn pha trên thuyền bỗng sáng lên, hai chùm sáng thật lớn chiếu qua phía hướng Tây.

Bì Bì chạy đến mạn thuyền quan sát, xa xa trên mặt biển xuất hiện ba cái thuyền nhỏ, tốc độ cực nhanh hướng tới thuyền các cô. Vì ngắm sao, trước ngực Bì Bì đeo một kính viễn vọng quân dụng có độ phóng đại lớn, giơ lên nhìn, một người đứng trước mũi thuyền phía trước, vạt áo tung bay, không biết là nam hay nữ. Thuyền nhỏ càng ngày càng tiến gần, rốt cuộc Bì Bì cũng thấy rõ mặt người đó.

Là Thanh Tang.

Chuyện này thực không nhỏ, Bì Bì ném kính viễn vọng đi, quay đầu chạy về hướng khoang thuyền. Cô xuống lầu, vọt tới gõ cửa phòng ngủ của Hạ Lan Huề, không có ai. Lại chạy đến phòng ăn, cũng không thấy anh. Trên thuyền nổi lên tiếng còi báo động, các thủy thủ đoàn lục tục từ trong khoang của mình chạy tới, Bì Bì tìm một vòng không gặp người, cuối cùng chạy đến buồng lái, phát hiện Hạ Lan Huề đang cùng Thẩm Phụng Kỳ hạ thấp giọng, nói chuyện, lái tàu chính cũng ở bên cạnh. Trong tay Hạ Lan Huề đang cầm một cái ống nhòm bằng đồng, đang muốn giơ lên quan sát, bị Bì Bì đập một cái rơi xuống đất.

"Không được nhìn!"

Ba người đàn ông nhìn cô, không hiểu gì.

"Là Thanh Tang." Bì Bì thở hổn hển nói.

"Cô chắc chắn?" Thẩm Phượng Kỳ hỏi.

"Phải, tôi đã gặp cô ấy."

"Thế thì sao?" Hạ Lan Huề hỏi.

"Luật lệ Hồ tộc, Tế Ti không thể gặp Thanh Tang, người nào vi phạm sẽ bị tự thiêu."

"Thanh Tang lại muốn tới gặp tôi, chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?"

"Cô ấy tự tìm đến cái chết cũng không sao, thấy cô ấy anh cũng phải chết a! Chạy nhanh một chút!" Bì Bì kéo Hạ Lan Huề định chạy thì bị anh kéo trở lại.

"Tránh ư?" Tư Tế đại nhân khoanh tay cười nhạt, "Cô ta không sợ thấy tôi, ngược lại tôi sợ nhìn thấy cô ta sao?"

"Được, có lẽ cô ấy tới tìm tôi báo thù. Anh không tránh, tôi tránh!. Tôi lựa chọn bỏ thuyền nhảy xuống biển!" Bì Bì bấu mạnh cánh tay của Hạ Lan Huề, "Đưa tôi đi một đoạn, trước khi đi tôi có chuyện quan trọng cần giao phó cho anh. Ở buồng lái chờ tôi!"

Bì Bì chạy về khoang thuyền, cầm hai bộ áo phao, hướng buồng lái chạy đến.

Tế Ti đại nhân bình thường không phải một người nghe lời, nhưng lần này anh quả thật ở trong buồng lái chờ cô. Trên thuyền, tiếng còi đã ngừng nhưng đèn pha vẫn chiếu thẳng tắp về phía Tây. Đội thủy thủ cầm vũ khí tụ tập lại trên boong thuyền.

So sánh sự náo nhiệt trên boong thuyền, buồng lái tương đối yên tĩnh. Nếu như hai mươi mấy thủy thủ đều là Hồ tộc, Bì Bì có lẽ còn dám ở lại trên thuyền. Trải qua trận chiến Sa Lan, Bì Bì hiểu năng lực của Côn Lăng tộc, mà bên đó còn có Linh Nha, Mã Não trợ giúp. Nếu như điều động toàn bộ Súc Long phố, trận chiến này phần thắng không nhiều.

Từ chiều cao hơn 20m trên thuyền nhảy xuống, tương đương với chiều cao của một thác nước, ít nhiều tim của Bì Bì cũng đập rộn lên. Cô kéo tay Hạ Lan Huề, cố gắng giữ cho âm thanh kiên định: "Hạ Lan Huề, tôi muốn cùng anh nhảy xuống biển, giá phải trả như thế nào anh nói đi."

"Giải trừ hôn ước, trả tôi Mị Châu."

Bì Bì cắn răng, "Đồng ý!"

Nghe hai từ ngoài dự liệu này, Tế Ti đại nhân sảng khoái, lập tức mặc xong áo phao, cùng Bì Bì thò đầu ra mạn thuyền, tìm vị trí mực nước thích hợp.

Bọn họ bỗng nhiên sửng sốt, một vạt nước ánh sáng màu lam gần khu vực đuôi tàu, một đám sứa biển lớn nhỏ lơ lửng trôi nổi, trải dài trên biển không có điểm kết thúc.

Nếu không phải nhìn kỹ, còn tưởng đó là bóng trăng.

Ánh sáng sứa chiếu lên từ đáy biển, từ dưới lên trên mà chiếu sáng mặt biển, nước biển trở nên vô cùng trong suốt, giống như một cái rương thủy tộc xuất hiện trước mặt.

"Vùng này có sứa." Hạ Lan Huề chần chừ nói, "Rất nhiều sứa có độc."

Tình huống trước mắt có chút quen thuộc, đại đa số sứa biển chỉ lớn bằng bàn tay, giống hệt như loại sứa biển trong cao ốc RINO.

"Đây là sứa biển Hải Nguyệt, không độc." Bì Bì cầm tay Hạ Lan, "Tôi đã thấy."

Hai người nhắm mắt một cái, tay cầm tay thả người nhảy xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »