Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 44: Đàm phán liên hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Vãn Địch gác chân trái lên cọc cây, buộc chặt dây giày lại.

Lần này tới Tuấn Phẩm cô mang theo tất cả hai cái rương, một cái đựng quần áo để thay đổi, một cái khác đựng sáu đôi giày, bao gồm giày chạy dã ngoại, giày đi mưa, giày đi bộ đường dài, giày chạy bộ, giày leo núi, giày lội nước.....thương hiệu tốt nhất, chất liệu đắt tiền nhất, tay nghề cao nhất, hỗ trợ giảm xóc, không thấm nước, không trơn trượt, thoải mái và thoáng khí, rất chắc chắn....tóm lại, trong gia sản của cô, quý nhất là 6 đôi giày này

Nhìn Đường Vãn Địch mở rương ra giống như đang mở một kho báu, Tu Ngư Bân rất muốn cười nhưng cố nhịn, Đán Liên thì cười đến nỗi không đứng thẳng lưng nổi, Tu Ngư Tắc gãi gãi cái sau đầu, nghiêm túc giải thích: "Ở nhân loại, các cô gái rất thích giày."

Đường Vãn Địch lúc sau mới biết được Lang tộc chỉ những lúc rảnh rỗi mới dùng hình người, còn khi hành quân đánh giặc thường để nguyên hình, rốt cuộc bốn chân vẫn chạy nhanh hơn là hai chân. Cô có chút hối hận với quyết định của mình, có lẽ cô không nên tới Tuấn Phẩm, bởi vì có thêm cô gia nhập sẽ kéo dài tốc độ hành quân của Lang tộc.

"Không quan trọng, em có thể cưỡi ngựa." Tu Ngư Tắc nói.

Đội quân cần lương thảo và quân nhu, còn phải mang theo một ít người bệnh không thể đi được, cho nên đại doanh của Lang tộc có rất nhiều ngựa.

Khi bọn họ tới đại doanh của Tu Ngư tộc, vợ của Lang Vương là Phương Lôi Yến đã qua đời ba ngày. Lang tộc coi trọng sinh mạng, xem nhẹ cái chết, chỉ có tộc trưởng và vợ khi qua đời mới có thể tổ chức tang lễ long trọng một chút, quá trình diễn ra cũng ngắn gọn, do Vu sư chủ trì. Tu Ngư Bân vừa lúc đến kịp, buông hành lý rồi vội vàng tiếp đãi khách khứa từ các tộc tới an ủi phúng viếng.

Tất cả mọi người đều nói Phương Lôi Yến mắc chứng bệnh cương thi, có thể kéo dài tới hiện tại đã là kỳ tích. Bà ở trên thuyền chăm sóc những người bệnh rồi bị lây nhiễm, dần dần bệnh nặng hơn nhưng chỉ sống đơn giản trong 6 doanh trại tập trung những người bị bệnh. Lúc đầu vẫn còn sức lực nấu thuốc cho bệnh nhân, lau thân mình...kiên trì được khoảng hai tháng thì cuối cùng nằm xuống, chậm rãi mất đi ý thức, trước khi qua đời đã hôn mê bất tỉnh hơn mười ngày.

Trong tộc, Lang Vương được biết đến là người thủ đoạn độc tài mạnh mẽ và cứng rắn, những cô con gái của ông có một phần ba không phải do Phương Lôi Yến sinh ra. Phương Lôi gia am hiểu đối đáp, mỗi người trong tộc đều rất lương thiện và hiểu lý lẽ, Phương Lôi Yến tính tình ôn hòa, nghiêm khắc nhưng vẫn dịu dàng, là một chuyên gia ngoại giao vô cùng ưu tú, đối xử vô cùng công bằng với mọi người, cho nên rất được tôn kính.

Tu Ngư Tắc thẳng thắn nói với Đường Vãn Địch, nguyên nhân chính là vì bà quá chú trọng hai chữ "Công bằng". Bà luôn cố gắng tránh việc tranh cãi, cho nên đối xử với những đứa con... bao gồm những người do mình sinh ra.... đều không nóng không lạnh. Nói cách khác, nếu anh không tìm bà, bà không có việc gì cũng sẽ tuyệt không tìm anh để ân cần hỏi han. Nhưng nếu anh tìm bà, thái độ của bà vô cùng vui vẻ, cầu xin điều gì bà sẽ tận lực mà làm.

Nói đó là yêu thương cũng đúng. Nhưng nó cũng không lớn đến mức có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc từ bà.

Phương Lôi Yến càng như thế, những người con càng đổ xô đến phía bà, càng là trăm phương nghìn kế tranh thủ sự chú ý của bà.

Lang Vương trong lúc đau khổ vẫn nhắc nhở mọi người trước mắt vẫn trong trạng thái chiến tranh, cần đề phòng Hồ tộc thừa cơ đánh lén. Tu Ngư Tắc ở trong doanh trại một hồi, lập tức phụng mệnh phụ trách tuần tra, anh vẫn luôn không tìm được cơ hội chính thức giới thiệu Đường Vãn Địch với cha anh.

Sau 2 ngày đến doanh địa, Vãn Địch trên cơ bản đều ở trong lều trại của Tu Ngư Tắc, 3 bữa cơm đều có phòng bếp riêng để nấu chín thức ăn. Có đôi khi Lão Thất Tu Ngư Quế sẽ qua tìm cô nói chuyện phiếm, những chị em nhà Tu Ngư gia ngẫu nhiên cũng sẽ từng nhóm tiến đến thăm hỏi. Đáng tiếc các cô ấy đều không biết Hán ngữ, trình độ Lang ngữ của Vãn Địch chỉ ở sơ cấp, cho nên lúc nói chuyện đặc biệt khó khăn, bọn họ đành phải hoa tay múa chân, biểu cảm khoa trương, cuối cùng khiến cả khuôn mặt đều trở nên cứng đờ nhưng vẫn không hiểu được đối phương đang muốn nói gì. Giống như đang ở nước ngoài, à không, Sao Hỏa.

Ngày thứ ba, Đường Vãn Địch nhất quyết không chịu ở trong lều trại, một mực đòi phải đi theo Tu Ngư Tắc lên núi tuần tra. Tu Ngư Tắc giải thích lại với cô, kẻ địch của Tu Ngư không chỉ có Nam Bắc Hồ tộc, mà còn có năm đại Lang tộc. Có thù oán với Bắc Sơn gia, cùng An Bình gia không thân thiết, cùng Ngũ Lộc gia thì xa cách, quan hệ tương đối thiết chỉ có Phương Lôi gia. Cho nên lúc tuần tra có khả năng sẽ bị đánh lén hoặc trúng mai phục, nếu cô đi theo sẽ vô cùng nguy hiểm. Cuối cùng đành phải đáp ứng yêu cầu của cô. Đường Vãn Địch vui sướиɠ nhảy dựng lên, lập tức chạy vào trong lều trại thay một đôi giày leo núi.

Đang ngồi buộc dây giày, Tu Ngư Tắc đưa cho cô một cái ly tráng men, bên trong bốc lên hơi nóng hôi hổi: "Cà phê của em."

Đường Vãn Địch nhận lấy, uống một ngụm, cười nói: "Lang tộc cũng uống cà phê?"

"Biết em thích uống cho nên mang riêng cho em một hộp, vẫn là nest."

"Nestlé"

"Có khác nhau sao?"

"Đối với Lang tộc các anh mà nói thì không khác nhau."

"" Chúng ta "." Anh nhẹ nhàng chỉ chỉ cái mũi nhỏ của cô, "Lang tộc chúng ta."

"Đúng, chúng ta." Cô cười ngượng ngùng, cái mũi cũng nhăn lại một chút, chợt dựa vào trước khuôn ngực rắn chắc của anh, đôi tay đưa ly cà phê lên miệng uống tiếp .

Làn gió buổi sáng thổi mái tóc ngắn của cô, cuốn đuôi tóc thành hình chữ S, cái ra cái vào hỗn độn nhưng lại rất có trình tự. Không biết cô sử dụng loại dầu gội đầu gì, phát ra một mùi thơm rất dễ chịu như là hương vị của quả dừa.

Anh thích nhìn thấy bộ dáng tự hưởng thụ của cô, mí mắt màu hồng hơi rung lên trong khí nóng, sương mù đọng một chuỗi bọt nước thật nhỏ trên lông mi. Dưới khúc xạ mặt trời liền biến thành bảy tia sáng chiếu lên đôi má trắng nõn. Anh nhịn không được cúi người xuống hôn cô một chút, đem cô gắt gao ôm vào trong lòng ngực, cằm nhẹ nhàng cọ xát trên trán cô.

Hai người cúi đầu nói những câu chuyện nho nhỏ, bỗng nhiên một người thị vệ vội vàng đi tới: "Đại vương muốn gặp ngài."

"Bây giờ?" Tu Ngư Tắc bồn chồn, "Ta đang định đi tuần tra."

"Đại vương nói hôm nay không cần đi, có việc quan trọng."

Hóa ra là An Bình Huệ tới.

Để thể hiện sự long trọng, Lang Vương tự mình đi đến cửa đại doanh nghênh đón, những người con của ông cũng đều đến tham gia. Tu Ngư Tắc là nhân vật số 2 của Lang tộc, cho nên càng không thể vắng mặt.

Vì muốn liên minh cùng An Bình gia, con rể của Lang Vương là Phương Lôi Dịch đứng ở giữa hòa giải một hồi lâu. Nhưng cho đến hôm nay, An Bình Huệ vẫn chưa nói đồng ý nhưng cũng chưa nói không đồng ý, chính là sống chết vẫn không tỏ thái độ.

Nếu là ngày xưa Lang Vương không bao giờ tỏ ý tôn kính giống như bây giờ. Chỉ là thế cục ở Tuấn Phẩm càng ngày càng tàn khốc, Lang tộc nếu không liên hợp lại thì việc bị Hồ tộc tiêu diệt là chuyện sớm muộn. Đạo lý này hắn hiểu, An Bình Huệ lại càng hiểu hơn. Cho nên trong chiến dịch Hắc Hùng lĩnh, việc cô ta dẫn nhân mã tới chi viện chính là một tín hiệu. Tu Ngư Lượng cảm thấy muốn rèn sắt khi còn nóng, mau chóng đem đề cập đến việc liên minh của hai nhà.

Sau khi hỏi thăm nhau một cách nhiệt tình, Lang Vương đưa An Bình Huệ cùng với sáu người tùy tùng của cô đến lều lớn để bàn việc chính, những nhân vật trọng yếu trong tộc cũng có mặt đầy đủ để tiếp khách.

Mười hai người ngồi quây tròn một dãy bàn dài. Lang Vương ngồi ở vị trí chính, bên phải là Tu Ngư Tắc, bên trái là Tu Ngư Bân; An Bình Huệ ngồi đối diện, cô có một đôi mắt phượng hiếm thấy trong những người Lang tộc, cao hơn Tu Ngư một cái đầu, trước ngực và trên cổ tay treo đầy hạt châu năm màu, ngồi hai bên trái phải của cô là các vị đại hán mặc áo da thú màu xám hở ngực.

Đường Vãn Địch cảm thấy mình mới đến nên vẫn là người lạ, cho nên không cần tham dự, đang muốn lén lút trốn đi nhưng khổ nỗi cái lều lớn như thế mà chỉ có một cánh cửa, lại đối diện với Lang Vương. Không khí trong lều vô cùng nghiêm túc, rất ít người cười nói, cô không muốn bị mọi người chú ý, vì thế đành phải ở lại. Cũng may cô thấp bé nhẹ cân, đứng giữa một đám người sói cao lớn có cảm giác như không hề tồn tại.

Lang Vương nói thẳng: "Phu nhân, tôi muốn cùng cô nói về việc liên minh."

"Mời nói."

"Cô có điều kiện gì?"

"Có thể hỏi trước một vấn đề không?"

"Nếu biết gì tôi sẽ nói hết."

"Đại vương, nhân mã của ngài đến cuối cùng muốn đi đến nơi nào? Bắc quan hay là nam nhạc?"

Tu Ngư Lượng cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, qua ba giây, chuyển ánh mắt lên khuôn mặt của An Bình Huệ: "Đương nhiên là Nam nhạc. Nam nhạc giàu có và đông đúc, bệnh viện cũng rất tốt, bệnh nhân của chúng ta cần được trị liệu. Nhưng mà Nam nhạc không phải chúng ta muốn lấy liền có thể lấy được. Muốn tiêu diệt Hạ Lan huề, tiếp nhận địa bàn của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Hắn ở đó sinh sống mấy trăm năm, ăn sâu bén rễ, cành lá tốt tươi, chỉ sợ nhất thời khó có thể thay đổi. Có lẽ chúng ta liên thủ sẽ tiêu diệt được hắn ở Tuấn Phẩm, như vậy sẽ có khả năng lớn hơn một chút."

An Bình Huệ thản nhiên ngả người ra: "Chúng tôi cũng có rất nhiều người bệnh. Nam nhạc cũng là nơi lý tưởng của tôi."

"Thật tốt quá," Lang Vương cười một tiếng, "Ít nhất chúng ta có cùng mục tiêu."

"Nếu chúng ta liên thủ, tiêu diệt Hạ Lan Huề ở Tuấn Phẩm, vậy khi tới Nam nhạc, An Bình gia muốn một phần hai địa bàn của hắn."

"Một phần tư." Lang Vương cố gắng làm ngữ khí của mình có vẻ thành khẩn, "Không phải tôi không muốn chia cho cô nhiều một chút, mà những người tham gia lần này còn có Lôi gia và Li tộc. Dọc đường đi bọn họ đều heo tôi, để duy trì được Tu Ngư gia cũng phải trả giá bằng sự hy sinh rất lớn."

Khi nói những lời này, Lang Vương nhìn lướt qua chỗ ngồi của đông vương Điền Bồng, tây vương Đán Liên và Phương Lôi Dịch, gật đầu một cái tỏ vẻ biết ơn.

An Bình Huệ nhìn móng tay mình, cười khẽ: "Đại vương nếu như dựa vào Phương Lôi gia và Li tộc là có thể giành được giang sơn, hôm nay cần gì phải mời tôi ngồi ở chỗ này?"

"Địa bàn sẽ cho cô một phần tư, về phía vật tư tôi sẽ chia cho cô nhiều hơn."

"Vật tư ......" An Bình Huệ kéo dài âm điệu, "Ngài nói có liền có, ngài nói không có liền không có, tôi làm sao biết được đến lúc đó ngài có thể có bao nhiêu vật tư, lại có thể chia cho tôi nhiều hay ít? Chỉ có địa bàn mới thấy được, sờ được."

Tu Ngư Lượng thở dài một hơi: "Như vậy đi, địa bàn một phần tư, cho cô tự chọn vị trí."

An Bình Huệ hé miệng, cười như không cười, nửa ngày không nói chuyện, một lúc lâu sau mới dùng giáng âm "A" một tiếng: "Nam nhạc khắp nơi đều có tiền, vị trí nào cũng đều không tồi, tôi không cần phải chọn, vốn dĩ là tôi thích ứng được trong mọi tình cảnh, ha ha."

Đường Vãn Địch đứng bên cạnh nghe rất thích thú, thiếu chút nữa phải reo hò vì trình độ đàm phán của An Bình Huệ.

Lang Vương bất động thanh sắc nhìn cô, nhấp một ngụm rượu: "Nếu phu nhân để ý đến địa bàn như vậy, nói thế nào cũng không nhường một bước, vậy thì tôi còn có một đề nghị, có lẽ có thể khiến cô đổi ý."

"Ngài nói xem."

"Phu nhân hiện tại độc thân, nếu như hai nhà Tu Ngư và An Bình liên hôn, trở thành người một nhà, cô thấy thế nào?"

"Đại vương hẳn biết tôi sở dĩ vẫn luôn cô đơn......" An Bình Huệ nhíu mày quét mắt một lượt qua mọi người, ánh mắt cuối cùng rơi xuống trên người Lang Vương: "Không phải bởi vì không có ai thích, mà là bởi vì khẩu vị quá kén chọn?"

"Đúng vấy, đúng vậy. Phu nhân là người đứng đầu An Bình gia, thân phận tôn quý, chỉ có người đàn ông mạnh nhất của Tu Ngư gia mới xứng đôi với cô." Khi nói những lời này vẻ mặt Lang Vương rất tử tế, thậm chí giọng nói có phần trẻ con.

"Đại vương....." An Bình Huệ cười nhạt, nhướng mày, trong đôi mắt phượng tràn đầy cảnh xuân, "Vợ ngài vừa mới qua đời...... ngài liền nhanh như vậy đã cầu hôn tôi sao?"

"Không không không, cô hiểu lầm rồi." Tu Ngư Lượng vội vàng xua tay, cảm thấy hơi xấu hổ, "Không phải tôi."

"Hả?" An Bình Huệ nhấc mắt, ánh mắt sắc bén, "Tôi cho rằng chỉ có Đại vương mới xứng là "người đàn ông mạnh nhất Tu Ngư gia "."

"Chuyện này......"

"Đại vương nếu muốn cưới ta, vậy thì có thể đem sính lễ đến trước, tôi đồng ý chờ ngài mấy ngày ở cửa." An Bình Huệ nói.

Nói tới đây, trên mặt một đám đàn ông Tu Ngư gia đều có chút không nhịn được.

Thanh danh của An Bình Huệ cũng không tốt, ở Sa Lan tham lam bá đạo, lại ngang ngược kiêu ngạo hay làm bậy. Bởi vì võ công cao cường, năng lực chiến đấu rất cao, là một mãnh tướng, có nhiều thủ hạ lợi hại cho nên càng thêm bồi dưỡng tính cách mạnh mẽ của cô.

Khi còn ở Sa Lan, hai nhà An Bình và Tu Ngư thường xuyên phát sinh mâu thuẫn, thường dùng vũ lực để tranh giành địa bàn, hai bên đều bị tử thương, cho nên vẫn luôn không thân thiết và chưa từng liên hôn với nhau.

Không nghĩ tới cô ta lại coi trọng vị trí phu nhân Lang Vương.

"Ha ha....." Tu Ngư Lượng cười lấy lệ, "Cảm ơn cô đã yêu mến. Nhưng xin thứ cho tôi đang có tang sự, vô cùng đau buồn, hoàn toàn không có tâm trạng để làm hỉ sự cho mình. Nếu phu nhân đồng ý, Tu Ngư Bân là đứa cháu tôi coi trọng nhất, nó tuổi trẻ tài cao và có trí tuệ tuyệt vời....."

"Tu Ngư Bân?" An Bình Huệ "Xuy" một tiếng, trợn mắt, trực tiếp ngắt lời, "Hắn không phải một kẻ ốm yếu sắp chết sao? Đại vương ngài lại đem loại người này cho tôi, cũng quá sỉ nhục người ta rồi?"

Trên mặt Lang Vương hiện lên một tia tức giận, nhưng ông ta cố kiềm chế lại, miễn cưỡng cười: "Chủ yếu là những người đàn ông lợi hại mà vẫn còn độc thân trong Tu Ngư gia chúng tôi thật sự không nhiều lắm."

An Bình Huệ cười lạnh đứng lên, tùy tùng của cô cũng đều chuẩn bị đứng lên hết: "Chúng tôi không còn gì để nói. Đại vương tâm tâm niệm niệm muốn kết minh, nhưng kỳ thật không hề có một chút thành ý nào. Địa bàn không chịu chia, đàn ông cũng không có, dựa vào cái gì mà mấy trăm người An Bình gia chúng tôi phải cống hiến vì ngài chứ?"

"......"

"Tính đi tính lại, chi bằng chúng tôi học theo Bắc Sơn gia quy phục Hạ Lan huề cũng được. Nghe nói tư tế đại nhân là một người vô cùng soái, tính tình vừa tốt vừa hào phóng, lại đang độc thân, nếu đi theo hắn có thể cơm ngon rượu say, địa bàn cũng sẽ không thiếu cho chúng tôi......"

Dứt lời xoay người đi ra phía cửa.

"Từ từ!" Lang Vương quát, "Xin cô dừng bước."

An Bình Huệ xoay người lại: "Đại vương còn có gì phân phó?"

Lang Vương trầm giọng nói: "Con trai tôi là Tu Ngư Tắc, cô thích không?"

Bên trong bỗng nhiên vô cùng tĩnh mịch.

Tu Ngư Tắc được gọi là "ngôi sao Sa lan", thanh danh kiêu dũng của anh trong lang tộc không ai không biết, không ai không hiểu.

Nhưng cũng có rất nhiều người hoài nghi anh có thể kế thừa vị trí Lang Vương hay không.

Rốt cuộc anh không phải dòng máu Lang tộc thuần khiết, người mẹ lại đến từ Hồ tộc - kẻ địch lớn nhất của Lang tộc....một khi đại chiến Hồ Lang bùng nổ, bất luận anh thể hiện sự trung thành của mình như thế nào cũng sẽ luôn có người hoài nghi lập trường của anh.

Chính là cả đời anh cũng không thể thoát khỏi dèm pha.

Đường Vãn Địch cảm thấy cả người một trận lạnh lẽo, không thể không lách người từ trong đám đông nhô đầu ra nhìn An Bình Huệ.

"Tu Ngư Tắc," cô ta chăm chú nhìn mặt Lang Vương, gật gật đầu, "Tu Ngư Tắc không tồi."

"Thật tốt quá." Lang Vương bất động thanh sắc.

An Bình Huệ ngồi trở lại vị trí của mình, đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch: "Tôi có thể gả cho Tu Ngư Tắc, nhưng tiền đề là, tôi muốn một phần ba địa bàn ở Nam nhạc, vị trí sẽ do tôi chọn. Những đứa con của tôi sẽ ở lại gia tộc An Bình, nhưng khi lớn lên chúng và bản thân tôi sẽ có vị trí cùng với quyền kế thừa của Tu Ngư gia."

Dựa theo phong tục của Lang tộc, nếu An Bình Huệ gả đến Tu Ngư gia, cô sẽ mang theo một ít nhân mã cùng vật tư làm của hồi môn, cuối cùng trở thành người một nhà với Tu Ngư gia. Sau đó, An Bình gia sẽ một lần nữa tuyển ra một vị tộc trưởng. Cùng lúc đó, bản thân An Bình Huệ và con cái của cô liền mất đi quyền thừa kế trong gia tộc An Bình, nhưng có thể tham gia vào quyền thừa kế và phân chia tài sản của Tu Ngư gia.

Có tư cách kế nhiệm vị trí tộc trưởng nhất của An Bình gia chính là em trai của An Bình Huệ - An Bình Quảng, vợ hắn là quý tộc của Ngũ Lộc gia.

An Bình Huệ muốn một mình chiếm hai vị trí, tất nhiên liền bị các tộc nhân phản kháng. Một khi phát sinh tình huống này, nếu Lang Vương đáp ứng điều kiện của cô, vậy thì Tu Ngư gia liền phải xuất binh giúp cô dẹp trừ An Bình Quảng, thời điểm tất yếu sẽ tiến hành trấn áp.

Chuyện này có nghĩa là chiến tranh sẽ không dứt, lại còn sẽ liên lụy đến tất cả mọi người bởi vì ai cũng tương đối kiêng kị Ngũ Lộc gia.

Ai cũng không nghĩ chuyện này lại phiền toái như vậy.

Trong lòng mỗi người Tu Ngư gia ở đây đều đang mắng thầm: An Bình Huệ thật là quá tham lam. Nhưng cũng không ai dám lên tiếng, rốt cuộc đây là đàm phán giữa thủ lĩnh củ hai gia tộc, ngoại trừ tộc trưởng, không ai có tư cách nói chuyện.

Rốt cuộc, Tu Ngư Tắc không thể nhịn được nữa mà đứng lên: "Phụ vương!"

Lang Vương khoát tay bảo anh câm miệng: "Cứ quyết định như vậy đi."

"Phụ vương!" Tu Ngư Tắc lớn tiếng nói, "Con đã có vợ rồi. Cô ấy là Đường Vãn Địch, đang đứng ở bên kia."

Dứt lời không màng tất cả mà đi qua, đem Đường Vãn Địch từ trong đám người kéo ra: "Lần này đưa cô ấy đến Tuấn Phẩm chính là để thành thân."

Trong đám đông có những tiếng nói khe khẽ.

An Bình Huệ mặt lập tức đỏ, tiếng nói tức khắc cao tám độ nói: "Hả...... Đại vương ngài đây là đang diễn kịch với tôi sao?"

Lang Vương mặt đen đến không thể đen hơn, nhìn Tu Ngư Tắc, nói từng chữ một: "Ta nói định rồi chính là định rồi. Tu Ngư Tắc, con không nghe thấy sao?"

"Phụ vương, xin lỗi nhưng con không thể đồng ý!"

"Tu Ngư Tắc." Lang Vương thanh âm trầm xuống, bỗng nhiên "Bang" một chưởng đập lên mặt bàn, "Con dám cãi lời ta?"

"Phụ thân....... con thà chết cũng không........"

"Đại vương!" Đường Vãn Địch vội vàng ngắt lời anh, "Quyết định của Ngài vô cùng anh minh, tôi chỉ là một con người nhỏ bé, không xứng gả cho con trai Đại vương."

Tim cô đập điên cuồng, nhìn thoáng qua Tu Ngư Tắc, thấy sắc mặt anh trắng bệch, trên huyệt Thái Dương gân xanh nhô lên, đôi tay nắm chặt, tức giận đến phát run, cô sợ anh chọc giận đến Lang Vương.

Dọc đường đi Đán Liên có kể qua cho cô nghe rất nhiều truyền thuyết về Lang Vương. Ông ta là một người không nói hai lời, giống như một chiếc đũa cắm chặt vào người. Việc trong tộc, từ việc lớn như liên minh kết hôn, đến việc nhỏ như cung tiễn dùng loại lông chim nào đều là ông ta định đoạt, không ai dám nói một từ "Không" với ông ta.

Mấy tháng trước, Lang Vương đem con gái thứ 3 Tu Ngư Thanh đính hôn cho Phương Lôi Thịnh, không ngờ Ngũ Lộc Nguyên của Ngũ Lộc gia cũng coi trọng nàng, từ nơi xa bay đến đây cầu thân. Nhưng Lang Vương kiên quyết không đồng ý, Ngũ Lộc Nguyên cũng rất kiên quyết, nói nếu như không nhìn thấy tam cô nương thì sẽ không đi, đại náo cả tòa thành Tu Ngư.

Chỉ vì một chuyện nhỏ là đuổi Ngũ Lộc Nguyên đi, Tu Ngư gia trước sau đã chết hai người con trai và một cô con gái.

Vãn Địch không dám tưởng tượng cãi lời Lang Vương sẽ phải nhận kết cục gì.

Tu Ngư Lượng nheo nheo đôi mắt, phát hiện người con gái nhỏ bé trước mặt có ánh mắt rất trong trẻo. Ông ta cẩn thận liếc mắt một cái đánh giá cô: "Ồ, tiểu cô nương này......thật ra rất hiểu chuyện."

"Đại vương thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ." Đường Vãn Địch sốt ruột, buột miệng thốt ra mấy câu trong tiểu thuyết võ hiệp.

Tu Ngư Lượng ngẩn ra, cơ mặt đang cứng dần dần giãn ra, rõ ràng là ấn tượng bởi sự mới lạ của Đường Vãn Địch : "Cô là...... Từ Nam nhạc tới?"

"Đúng vậy."

"Không phải là gian tế của Nam nhạc chứ?"

"Không phải." Đường Vãn Địch dùng sức lắc đầu, "Đại vương, trước khi quen biết với Tu Ngư Tắc, tôi căn bản không biết Nam nhạc là gì, cũng không biết có Hồ tộc Lang tộc. Tôi...... Tôi chỉ là một người quản lý của Tu Ngư Tắc. Anh ta ở Nam nhạc không thông thạo ngôn ngữ, nhưng lại cần phải giao tiếp cùng con người, rất nhiều chuyện phải làm thông qua tôi."

Sự chú ý của Lang Vương ở trên người Đường Vãn Địch đã kết thúc, ông ta xoay người nói với Tu Ngư Bân: "Khó được An Bình cô nương gật đầu, A Bân, không bằng hôm nay liền làm hỉ sự cho lục đệ của con đi."

"Được, Đại vương."

Không biết Lang Vương sẽ xử trí mình thế nào, Đường Vãn Địch tim đập thình thịch,

không dám lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, chỉ đành phải cúi đầu chờ đợi.

"Đường cô nương ——"

Cô vội vàng ngẩng đầu.

"Cô đi theo Tắc nhi vào đại doanh của chúng tôi, chuyện không nên nghe cũng đã nghe, không nên nhìn cũng đã nhìn, nếu đem cô đưa về Nam nhạc, núi cao sông dài, đường xá xa xôi, vạn nhất đi lạc đến doanh địa của Hồ tộc thì sẽ rất phiền toái." Lang Vương ngữ khí lạnh nhạt, tràn ngập khinh miệt, "Mạng của cô tôi không thể để lại, lát nữa đi theo Tắc nhi nói lời từ biệt, ngoan ngoãn ăn một bữa cơm no, buổi tối sẽ cho A Bân tống cổ cô lên đường."

Cho rằng hoàn toàn im lặng là có thể thoát được một kiếp nạn, không ngờ vẫn là không thể thoát khỏi cái chết, Đường Vãn Địch vừa kinh vừa sợ, nửa ngày nói không nên lời.

"Phụ thân ——" Tu Ngư Tắc tức giận rống lên, "Con và Vãn Địch ở nam nhạc đã kết thành vợ chồng, trở về gặp mặt phụ vương chỉ là vì tiếp thu sự chúc phúc của chi thần kim chi....nếu phụ vương nhất định phải xử tử Vãn Địch, xin cho chúng con chết cùng một chỗ!"

Lang Vương vẻ mặt âm trầm, tay không biết khi nào đã chạm vào thanh đao trên eo, đốt ngón tay dần dần trắng bệch: "Con nói lại lần nữa."

"Đại vương," Tu Ngư Bân bỗng nhiên nói, "Không bằng đem Đường cô nương ban cho con đi."

Mọi người lại sửng sốt.

Bởi vì lúc nhỏ bị thương rất nặng, Tu Ngư Bân vẫn luôn không tìm được một người vợ tốt, cho dù là môn đăng hộ đối, nhưng cha mẹ đối phương nói thế nào cũng không đồng ý, quả thực trở thành một bóng ma trong lòng Lang Vương.

Ông ta nhìn Tu Ngư Bân, tin tưởng anh ta không phải đang nói đùa, vì thế gật gật đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »