Chương 47: Đông Linh, tôi là Quan Bì Bì

Bì Bì hét khản cả giọng một tiếng "NO", âm lượng đủ để đâm thủng màng nhĩ. Ngay sau đó, không biết từ trong gian phòng nào truyền đến một loạt tiếng chó sủa......

Thân mình Thẩm Song Thành vô thức cứng lại một chút, nhìn thoáng qua Hoa Tấn: "Gần đây có chó sao?"

"Come on, đây là bệnh viện thú cưng." Thấy Hạ Lan huy cũng trừng mắt nhìn mình, Hoa Tấn vòng hai tay ôm lấy nhau, "Tầng hai có hai con lông vàng, một con Feisty, một con Corgi. Mới vừa làm phẫu thuật xong, đều đã nhốt trong l*иg sắt."

Nghe nói, bẩm sinh Hồ tộc đối với loài chó vốn có ác cảm, đặc biệt là những con chó to lớn. Cũng không hẳn là bởi vì sợ, mà giống như có người trời sinh đã ghét tỏi rồi, chính là không thích và không muốn tiếp cận.

Tầm mắt ba người trở lại trên người Bì Bì, thấy ánh mắt cô ngây dại và tan ra, giống như vừa mới làm xong phẫu thuật não, không thể không đối mặt nhìn nhau, cũng không biết như thế nào mới phải.

"Nếu không, sau hai tháng cô lại đến kiểm tra một lần nữa, đến lúc đó thai nhi có lẽ đã lớn lên một chút, có thể thấy khung xương cơ bản, lúc đó kết luận cũng không muộn." Hoa Tấn nói.

Hạ Lan huy gật gật đầu: "Hoặc là trong thời gian này đến Tuấn Phẩm một chuyến, hỏi Hoa Thanh Kỳ chuyện này là như thế nào. Thai nhi nếu thật sự có vấn đề, cha của đứa bé cũng có thể giúp cô quyết định."

Bì Bì cúi đầu nghĩ nghĩ, những lời này thật có lý. Cho dù cuối cùng phải quyết định phá thai, cũng nên để tư tế đại nhân đồng ý mới được.

"Được rồi". Bì Bì rốt cuộc bình thường trở lại, thanh âm cũng bình tĩnh hơn nhiều, "Nhưng mà, bây giờ tôi bắt buộc cần phải lấy mị châu ra, các anh ai có thể giúp tôi?

"Bây giờ?" Thẩm Song Thành ngẩn ra.

"Bây giờ" Bì Bì cười khổ, "Tôi cần dùng nó để gọi Đông Linh."

Thẩm Song Thành liếc mắt một cái nhìn xuống bụng cô, Bì Bì phát hiện được nên dùng tay trái che lại: "Yên tâm, tôi sẽ cầm mị châu trong tay, tuyệt đối sẽ không để nó rời khỏi tầm mắt."

"Cái này à, phẫu thuật lấy ra rất dễ dàng," Hoa Tấn nhàn nhạt nói, "Một vết rạch rất nhỏ."

***

Hoa tấn quả nhiên lợi hại, chỉ dùng siêu âm B là đã tìm được mị châu, sau đó lại dùng một chiếc dao phẫu thuật nhỏ nhanh nhẹn lấy nó ra, toàn bộ quá trình chỉ hơn ba phút, ngay cả thuốc tê cũng chưa kịp dùng.

Bì Bì đem mị châu buộc lên cổ tay, trở lại phố Nhàn Đình thu thập một ít hành lý, sau đó đi theo Thẩm Song Thành xuất phát tới sân bay.

Hành trình bay vô cùng thuận lợi, lúc đáp xuống mặt đất là đã vào giữa trưa, hai người tìm thấy một nhà hàng ở sân bay. Bì Bì muốn ăn mì sợi Lan Châu, cô hỏi Thẩm Song Thành muốn ăn gì, anh ta nói uống nước là được.

Bì Bì lúc này mới nhớ tới một việc: Từ lúc biết Thẩm Song Thành đến nay, cô chưa từng thấy anh ăn cơm, hầu như chỉ là uống nước.

Ngày hôm qua, Hạ Lan huy gọi ba phần ăn sáng vô cùng đầy đủ calo, sau đó anh ta ăn hết phần ăn của Thẩm Song Thành. Lúc ấy Bì Bì cảm thấy có chút kỳ quái, nghĩ đến việc hai người đã từng là người yêu, ăn đồ ăn của nhau cũng coi như bình thường. Có lẽ thời gian ăn cơm của Tô Nghê tộc và mọi người không giống nhau.

"Anh thật sự không ăn gì cả sao? Cho anh một ít sủi cảo nhân tôm lót bụng, lát nữa sẽ đói đấy."

"Cảm ơn, tôi không ăn cơm, chỉ uống nước."

Bì Bì tò mò đánh giá anh ta: "Làm thế nào nhìn anh vẫn đầy đủ dinh dưỡng như vậy."

"Chúng tôi chủ yếu lấp đầy bụng mình thông qua hấp thu năng lượng của đối thủ."

Nước lèo rất nóng, phía trên có một tầng lớp dầu cay và rau thơm, Bì Bì đang dùng đũa đảo đều nó lê, nghe xong lời này, liền buông đũa: "Nói vậy nghĩa là, nếu không "xoay" đối thủ, các anh đang sống sờ sờ liền sẽ đói chết sao?"

"Cũng giống thế."

"Vậy hiện giờ anh ....." Bì Bì trừng lớn đôi mắt nhìn anh, nghĩ đến mấy ngày tiếp theo sẽ làm bạn cùng anh ta ở trên biển mỗi ngày, "không đói chứ?"

"May mắn thay."

Bì Bì vội nhìn thoáng qua ngực mình, thở dài, cũng coi như tôi tặng anh hai cái bánh mì.

"Cô có mị châu của Hạ Lan," Thẩm Song Thành nhàn nhạt uống một ngụm nước đá, "Sợ cái gì?"

"......"

"Hạ Lan nếu sợ cô ở cạnh tôi không an toàn, vậy sẽ không gọi tôi tới bảo vệ cô."

"Cũng đúng." Bì Bì quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm ăn mì.

Đúng lúc này, Thẩm Song Thành móc ra một thỏi son dưỡng môi không màu từ trong túi nhàn nhã bôi lên miệng, sau đó mím mím môi.

Bì Bì cảm thấy hơi sửng sốt.

Không thể không công nhận, anh ta thật sự rất đẹp. Không phải anh tuấn, mà là xinh đẹp, giống nhân vật trong bức tranh thuỷ mặc, nhàn nhạt, chỉ dùng vài nét bút là có thể phác hoạ đường nét xuất thần. Góc nghiêng thần thánh, mũi thẳng, một đôi mắt sáng như ngôi sao lạnh, đôi môi hơi cong lên như một canh hoa. Có một vẻ đẹp có thể được phân tích bằng hình học, ngũ quan nhìn có vẻ tự do, kỳ thực đối xứng đến mức dùng thước và com-pa cũng có thể vẽ ra được.

Bì Bì tiếp tục chuyên tâm ăn mì.

***

Khi ra khỏi sân bay gọi xe, Thẩm Song Thành nói địa chỉ, Bì Bì dùng di động xem xét bản đồ, phát hiện đó là một làng chài xa xôi. Thẩm Song Thành nói nơi đó có một bán đảo, có thể thuê thuyền đánh cá ra biển.

Ở đầu làng chài là một cái cảng, nhờ phong cảnh tuyệt đẹp mà hấp dẫn không ít du khách. Các thôn dân nhìn ra cơ hội kinh doanh, sôi nổi bắt đầu cho khách du lịch thuê thuyền, được gọi bằng một mỹ danh là "Ngư dân nhạc". Những vị khách có thể ngồi chung thuyền ra biển ngắm cảnh, câu cá, nướng BBQ, xem mặt trời mọc...... Những hôm thời tiết tốt còn có thể tổ chức hôn lễ trên biển.

Ngư dân một chuyến ra biển đánh cá phải mất mấy ngày, nếu cho người khác thuê thuyền ít nhất phải có lời hơn việc đem cá về, cho nên người đánh cá ra giá một ngày ba ngàn, đặt cọc trước hai vạn, lúc trả thuyền nếu thừa sẽ trả lại. Bì Bì nắm chặt hầu bao của mình, liên tục kêu than.

Nào ngờ người ngư dân nọ nghe Thẩm Song Thành nói muốn tự mình lái thuyền, cảm thấy không vui: Thứ nhất, sợ anh ta làm thuyền chìm mất, thứ hai sợ anh ta đem thuyền lái đi luôn.

Rốt cuộc thì thuyền đánh cá này không thể bị mất, đây là gia tài kiếm cơm của già trẻ lớn bé cả nhà ông ta.

Bì Bì đành phải cắn răng tăng giá, một ngày năm ngàn, tiền thế chấp tăng gấp đôi, lập chứng từ nói nếu thuyền bị mất sẽ được bồi thường hoàn toàn, ngư dân nọ mới miễn cưỡng đáp ứng.

Ngày thứ nhất ra biển, gió êm sóng lặng.

Thuyền đánh cá có trọng tải nhỏ và công suất thấp, thuyền chạy 8h đồng hồ với tốc độ cao nhất vẫn còn thấy được ánh đèn trên bờ.

Bì Bì ngồi trên boong tàu nhìn khắp nơi xung quanh, nơi xa phía chân trời một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng thỉnh thoảng xuyên qua tầng mây tưới xuống một mảnh ánh sáng vàng nhàn nhạt. Có những lúc gió gào rít rất lớn, thuyền cũng xóc nảy đến lợi hại.

Bì Bì lấy từ trong túi hành lý một cây tiêu màu tím, nhét mị châu vào trong cái vòng lỗ rồi buộc dây cố định, sau đó thổi lên.

Khi Bì Bì còn nhỏ, mẹ cô chạy theo xu hướng, cảm thấy con gái cũng nên biết một môn nhạc cụ. Nhưng dương cầm quá đắt không mua nổi, cho nên mua ngay cho cô một cây sáo ở quầy bán hàng rong bày bán trên vỉa hè, bảo cô tự thổi nó, còn mua cho cô mua một quyển sách nhập môn để cô tự học.

Bì Bì luyện tập mấy tháng, cũng thổi được một đoạn đầu bản "Cloud Chasing the Moon", hiện giờ gần như cũng đã quên hết.

Tục ngữ nói, sáo thổi ngang tiêu thổi đứng, hai loại này thủ pháp thổi giống nhau, Bì Bì thổi nửa ngày cũng không được, phía sau truyền đến tiếng Thẩm Song Thành cười ha ha ha .

Bì Bì không để ý tới hắn, lại cố gắng dùng sức để thổi lên, thổi thổi rồi lại nuốt nuốt nước bọt, giai điệu phát ra như quỷ khóc sói gào...... Cô vẫn luôn thổi như thế đến bốn mươi phút, thổi đến giọng nói cũng bốc khói, nhưng trong biển không hề có bất cứ động tĩnh gì.

"Thổi như vậy thật sự có thể chiêu gọi Đông Linh?" Thẩm Song Thành vẻ mặt hoài nghi.

"Dù sao tôi cũng từng thấy Hạ Lan thổi như vậy. Không bao lâu sau, trong biển liền nổi lên một đám sứa lớn sáng lấp lánh."

Thẩm Song Thành nhìn khắp nơi xung quanh: "Cô xác định linh lực này là đến từ mị châu, không phải đến từ khúc nhạc anh ta thổi? Có lẽ phải là cả hai, thiếu một thứ cũng không được?"

"Việc này tôi cũng không rõ."

"Nói cách khác, tôi cũng có thể thổi?"

"Anh sao?"

"Mở màn âm nhạc chắc không thành vấn đề."

Bì Bì đem tiêu đưa cho anh ta: "Vậy anh thử xem."

Thẩm Song Thành nhận lấy ống tiêu nhẹ nhàng thổi lên, vẫn là khúc "Cloud Chasing the Moon", nhưng nó du dương uyển chuyển, như khóc như than, vô cùng êm tai, lại có một chút bi thương sầu não.

Bì Bì ngồi trên ghế nằm ở boong tàu, nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, bỗng nhiên suy nghĩ rất nhiều chuyện......

Cô nghĩ đến những việc và những người mình gặp được kể từ sau khi tư tế đại nhân rời đi.

Chính Hạ Lan huề từng nói, Vĩnh Dã có thể tin được. Bì Bì cũng biết anh vô cùng kén chọn đối với tài xế của mình, để cho Vĩnh Dã lái xe đưa đón Bì Bì, nhất định là một người đáng tin cậy. Huống chi hắn vẫn là bạn của Nguyên Khánh.

Nguyên Khánh cũng đáng tin, bằng không anh sẽ không để cho hắn kiểm tra sức khỏe của Bì Bì.

Thẩm Song Thành được phái đến để bảo vệ Bì Bì, phụ trách an nguy của cô, Hạ Lan huề nhất định vô cùng tín nhiệm hắn. Ngoài việc tin tưởng võ công của hắn, còn là tín nhiệm con người hắn.

Hạ Lan huy không biết có thể tin tưởng hay không, nhưng nhìn thấy hắn ở cùng Nguyên Khánh, Vĩnh Dã, Song Thành, bọn họ quen biết nhau, hơn nữa quan hệ cũng vô cùng tốt, cho nên Bì Bì tạm thời tín nhiệm hắn.

Hà Thải Tuấn đương nhiên không thể tin. Trước kia có thù oán với tư tế đại nhân, hiện tại lại chạy trốn, nếu thai nhi thật sự có vấn đề, hắn nhất định là đầu sỏ gây tội.

Hoa Thanh Kỳ thì sao? Có thể là đồng mưu của hắn hay không?

Bì Bì bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về người phụ nữ này.

Hạ Lan huề công nhận y thuật cô ta, cũng đồng ý tiếp nhận trị liệu, hơn nữa anh trai cô ta là Hoa Lâm có mối quan hệ tốt với Hạ Lan huề, hẳn là anh vẫn tán thành tin tưởng Hoa Thanh Kỳ.

Nhưng mà, Bì Bì rõ ràng nhớ rằng lần đầu tiên khi mình nhắc tới Hoa Thanh Kỳ, ngữ khí của Hạ Lan huề vô cùng lãnh đạm, lãnh đạm đến nỗi chính Bì Bì cũng cảm thấy có chút vô tình. Trong bữa tiệc ở hồ Quan Âm, Hạ Lan huề cự tuyệt một mình gặp mặt Hoa Thanh Kỳ, nhất định phải đi cùng Bì Bì, chứng minh rằng trong tiềm thức của anh luôn có sự bài xích đối với người phụ nữ này.

Tư tế đại nhân tương đối mang lòng thù hận, giữa bọn họ có khả năng tồn tại một vài chuyện cũ không thoải mái.

Tuy nhiên, nghe ngữ khí của Vĩnh Dã, Song Thành, Hạ Lan huy, cùng với tất cả mọi người ở Hồ tộc khi nhắc tới cô ta, cảm giác như bọn họ đều rất quen thuộc, cô ta không có bất cứ tiếng xấu nào.

Bì Bì cảm thấy cho dù có đến Tuấn Phẩm gặp được Hoa Thanh Kỳ cũng không được việc gì .

Thật hiển nhiên, Hoa Thanh Kỳ cũng không biết đến sự tồn tại của trứng huyền điểu. Nếu biết, cô ta có thể trực tiếp nói cho Bì Bì là được rồi, cần gì phải đến làm phiền Hà Thải Tuấn?

Cũng có thể Hà Thải Tuấn đã biết được thân phận của Bì Bì, vì trả thù Hạ Lan huề, nên cố ý mượn cơ hội này hại cô?

Lại cũng có thể...... Căn bản không có âm mưu quỷ kế gì, chỉ là khi Bì Bì ăn trứng chim, đã không nấu chín trước, cho nên thiếu mất một trình tự làm việc?

Nhưng mà, Hà Thải Tuấn vì sao không nhấn mạnh việc này một chút? Cũng không ám chỉ một chút, như vậy Bì Bì cũng sẽ không ăn bậy ăn bạ như thế.

Hắn không biết Bì Bì mang thai?.... khả năng này không lớn. Hà Thải Tuấn là Côn Lăng tộc.

Bì Bì không dám nghĩ tiếp.

Nếu như bởi vì sai lầm này mà cô mất đi đứa con, cả cuộc đời này cô đều không thể tha thứ cho chính mình.

Trên biển sương mù dần dần dày đặc, nơi xa trên bờ ánh đèn lấp lánh như sao trời......

Bì Bì ngồi bên cạnh Song Thành, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê nghe hắn thổi tiêu suốt một đêm, cũng không thấy có một con sứa nào.

Ngày tiếp theo, hai người cùng nhau thảo luận, cho rằng nguyên nhân sứa không tới là do thuyền đi quá chậm, tuy rằng đã ra biển nhưng kỳ thật vẫn còn ở trong bờ. Những con tàu chở khách thường xuyên lui tới, những ánh đèn lấp lánh, những tiếng còi inh ỏi và đủ các loại tiếng ồn...... Linh tộc vô cùng mẫn cảm, khả năng đã chịu một trận kinh hãi.

Tin tức tốt là bụng Bì Bì không còn đau nữa, thân thể hoàn toàn khôi phục bình thường. Tối hôm qua Bì Bì dường như không ngủ, chỉ đến rạng sáng mới thϊếp đi trong chốc lát, 8 giờ dậy rửa mặt đánh răng, cả người đều ở vào trạng thái phấn khởi, tràn đầy năng lượng giống như một con gà trống vừa thức dậy lúc sớm mai.

"Nhìn đôi mắt của tôi này," Bì Bì nói với Thẩm Song Thành, "Không phải ánh sáng xanh sao?"

Anh ta quan sát chi tiết trên mặt cô: "Làm sao vậy?"

"Cảm giác tựa như uống một bát canh sâm, toàn thân cảm thấy khỏe khoắn."

"Tác dụng của trứng huyền điểu?"

"Tám phần là vậy."

Bì Bì tự an ủi mình như thế này: Hết thảy lo lắng đều là dư thừa. Huyền điểu là cái gì? Chính là điềm lành! Thai nhi tim đập 260 nhịp là như thế nào? Đó là bởi vì có điềm lành hộ tống! Ngay cả Hạ Lan huề tim cũng chỉ đập có 3 nhịp thôi. Cái này gọi là dị bẩm thiên phú! Hạng Vũ có đôi mắt rất lớn, Lưu Bị đôi tay dài quá đầu gối, đây gọi là có tướng đế vương! Quan Bì Bì cô sẽ sinh ra một thiên thần cho Hồ tộc, từ sức mạnh đến công lực hoàn toàn vượt qua Hạ Lan huề trên mọi phương diện.

Bì Bì đang đường đường chính chính mà ảo tưởng, bỗng nhiên Thẩm Song Thành nói một câu khiến cô lập tức đóng băng: "Nhưng mà...... Mùi vị gan của cô cũng rất mãnh liệt."

"......"

"Cũng may người Tô Nghê tộc không ăn gan, nếu không, cái mạng nhỏ của cô sớm đã không còn."

Bì Bì tức khắc nói lắp: "Hôm trước không phải nói, mùi vị của gan đã phai nhạt rất nhiều sao?"

"Hiện tại lại dày đặc và thơm ngào ngạt hơn. Nếu cô trở lại thành phố C, tựa như Đường Tăng trở về Bàn Tơ động......"

Bì Bì suy sụp nằm liệt trên boong tàu, cả người "cuộn tròn" lại. Ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu ấm áp dễ chịu, chiếu một mảnh mờ mịt lên người cô.

Cho nên nói...... ăn xong trứng huyền điểu sẽ giảm bớt sự cám dỗ của gan đối với Hồ tộc, đều là gạt người?

Nhịp tim bất thường của thai nhi không phải một loại tác dụng phụ, mà nó căn bản không tác dụng?

"A ~~~~~~~~!!!!!"

Bì Bì bỗng nhiên hét lên một tiếng, cong thân mình lên như một con tôm, che hai mắt lại, run bần bật. Cô nỗ lực khống chế nước mắt, tự cảnh báo chính mình không được để nguồn năng lượng xấu làm gục ngã.

Từ giữa trưa đến buổi chiều, Bì Bì giống như một cây cải thìa bị phơi héo, không ăn không uống nằm ở trên ghế.

Giống như đang trừng phạt chính mình, mặc cho ánh sáng mặt trời mãnh liệt đang phơi cô thành cá khô đen.

Trong giây lát, cô mông lung tiến vào giấc mộng đẹp, nhưng chỉ chốc lát sau lại từ trong ác mộng mà bừng tỉnh.

Cuối cùng cô tỉnh lại vào lúc hoàng hôn, phát hiện có người đang sờ mặt cô. Mở mắt liền thấy Thẩm Song Thành đang quỳ gối trên sàn giúp cô bôi kem chống nắng.

Bì Bì vốn dĩ hoảng sợ, nhưng biểu tình của Song Thành vừa thành thật lại vừa chuyên tâm, giống như một nhân viên nữ massage Thái không chút cẩu thả. Bì Bì đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy: "Không sao đâu, tôi không cần chống nắng."

Thẩm Song Thành ngay sau đó đem một lọ kem chống nắng đưa cho cô: "Vậy cô bôi giúp tôi?"

Bì Bì không biết làm sao, đành phải nhận lấy.

Thẩm Song Thành cởi chiếc áo thun trên người, lộ ra nửa thân trên mảnh mai......

Bì Bì ở trong lòng kêu "oai oái" một chút, trong lúc hoảng sợ, thình lình bóp kem chống nắng phun thẳng lên ngực Thẩm Song Thành.

Nếu không nhìn mặt, rất khó xác định phần thân trên này đến tột cùng là của đàn ông hay là phụ nữ.

Ngực Song Thành thật sự có chút...... nhô cao. Nhưng đối với một người đàn ông trẻ tuổi có cơ ngực cũng không tính là quá phận, đặc biệt phía dưới bộ ngực lớn là cơ bụng 6 múi, tuy nhỏ nhưng rắn chắc, giống như một chiếc mai rùa úp lên trên đó. Nó không giống với cơ của vận động viên thể hình lộ ra bắp tay bắp chân cuồn cuộn và những mạch máu trên da, mà đường cong của anh ta vô cùng duyên dáng, mượt mà, linh hoạt, vừa có sự mềm mại nữ tính và sức mạnh của đàn ông.

Bì Bì đổ kem chống nắng đều đều ở trên lưng anh ta, sau đó nhanh chóng thoa kem như đang lau một cái bàn: "Được rồi."

"Cảm ơn."

"Lưng còn đau không?"

"Một chút, đã khá hơn nhiều."

Tiếp theo không còn gì để nói, Thẩm Song Thành an tĩnh đứng ở bên mép thuyền câu cá.

Bì Bì cảm thấy anh ta và tư tế đại nhân có chút giống nhau, chưa bao giờ dùng sức đấu tranh bất cứ cái gì. Ngay cả dùng lực cũng không cho người khác nhìn thấy.

Chờ khi ý thức được thì đã bị bọn họ thay đổi một cách vô tri vô giác, đã không thể thoát ra được.

"Hạ Lan nói, mỗi lần anh ta gặp được cô, cô luôn là ở bên cạnh nam sinh khác." Thẩm Song Thành hỏi, "Lúc này đây cũng là như thế?"

"Đúng." Bì Bì trong lòng đau xót, nhớ tới Gia Lân.

"Anh ta kỳ thật càng thích làm người đàn ông thứ 2 của cô."

"Gì cơ?"

"Nếu cô đồng thời yêu hai người, hẳn sẽ lựa chọn người thứ hai."

"Vì sao?"

"Nếu cô thật sự yêu người thứ nhất, vậy sẽ không yêu người thứ hai."

***

Trời rất nhanh đã tối.

Tuy thuyền của bọn họ chưa đi tới trung tâm của biển cả, nhưng đã cách đất liền rất xa.

Đó là một đêm nhiều mây, những con sóng chập chờn giống những con Báo đi đến bên người.

Tiếng tiêu vang lên, bóng đêm yên tĩnh bị xáo trộn, Bì Bì chăm chú nhìn Thẩm Song Thành, phát hiện mắt anh ta dại đi, đầu ngón tay tái nhợt.

Cơ hồ là đã thổi liên tục hai giờ đồng hồ, Song Thành xoay người hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Bì Bì nhìn đồng hồ: "9 giờ 17 phút, bây giờ......" lời còn chưa dứt, bỗng nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ mà nhìn Thẩm Song Thành.

"Sao vậy?"

Sợ chính mình nhìn lầm, Bì Bì móc ra một chiếc đèn pin nhỏ chiếu lên, giọng nói run run: "Hạ Lan...... tim Hạ Lan không đập."

Đây là chiếc đồng hồ điện tử mà Nguyên Khánh đặc chế cho bọn họ, Bì Bì và Hạ Lan mỗi người một cái, ngoại trừ hiển thị thời gian, nó còn hiển thị nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Pin không bị hỏng, đồng hồ vẫn hiển thị thời gian, ngày đều chính xác, chỉ có dữ liệu về Hạ Lan là không có.

Nhịp tim là không, nhiệt độ cơ thể cũng là không.

Thẩm Song Thành nâng cổ tay cô lên nhìn kỹ: "Phát hiện khi nào?"

"Nửa giờ trước vẫn còn." Bì Bì rõ ràng luống cuống, "Có phải Hạ Lan đã xảy ra chuyện gì không?"

"Anh ta không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy," Thẩm Song Thành thanh âm vô cùng chắc chắn, "Có thể đã hỏng rồi, hoặc là bị ném mất."

"......"

"Hoặc chính là tín hiệu không tốt."

Bì Bì chỉ cảm thấy hoảng loạn trong lòng: "Song Thành, có lẽ không chờ được Đông Linh rồi, chi bằng chúng ta chạy nhanh đến Tuấn Phẩm đi!"

Bì Bì vô cùng sốt ruột, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một mặt nói một mặt chạy đến buồng lái, muốn dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi mũi thuyền hồi cảng.

"Bì Bì!" Thẩm Song Thành giữ chặt cánh tay cô, chỉ về phía trước mặt biển, "Cô xem ——"

Nơi xa trên mặt biển không biết khi nào xuất hiện một mảnh sáng xanh.

Chỉ nửa khắc sau, thuyền đánh cá của bọn họ đã bị hơn một ngàn con sứa vây quanh.

"Là Đông Linh! Đông Linh!" Bì Bì chạy vào trong khoang thuyền, kéo ra một bình chữa cháy bằng bọt biển cầm tay, mở với tốc độ nhanh nhất, đem bọt biển trắng xóa phun lên boong tàu.

Bì Bì nhận lấy mị châu từ Thẩm Song Thành đeo lên cổ tay, đi đến bên thuyền, hướng mặt ra phía biển, lớn tiếng gọi: "Đông Linh, Đông Linh! Tôi là Quan Bì Bì, có thể xin anh một việc không?"

Trong biển, sứa chỉnh tề mà mấp máy, lúc đóng lúc mở, hàng ngàn con há mồm như một dàn hợp xướng.

Trong đám sứa có một con rất lớn, đường kính ước tính khoảng hai mét, kéo theo một cái xúc tu thật dài, thích thú lay độngở trong nước.

Bì Bì biết mình không cần nói lớn như vậy, Linh tộc vô cùng mẫn cảm.

"Sa Lan đã xảy ra ôn dịch, Lang tộc muốn vượt đến Nam Hạ, bọn họ muốn xâm chiếm quê hương của tôi. Ta không muốn thấy thành phố nơi tôi sống bị hủy hoại, anh có thể giúp tôi khôi phục Linh tường không?" Cô tiếp tục nói.

Một trận gió biển thổi tới, bên trong bọt biển trắng như tuyết xuất hiện một con ngựa, chỉ trong nháy mắt đã bị gió thổi tan......

Đôi mắt Bì Bì đỏ hoe.

Con ngựa hoang, bụi bặm, và sinh vật cũng đều bị thổi bay.

Đông Linh đang ở xung quanh cô.

"Giúp tôi khôi phục Linh tường, bảo vệ quê nhà của tôi bình an, được không, Đông Linh?" Cô nói lại một lần nữa về phía không trung.

Lại một trận gió biển thổi qua......

Trong bọt biển xuất hiện một vòng tròn.

Bì Bì ngơ ngẩn nhìn thoáng qua Thẩm Song Thành, lặng lẽ hỏi: "Vòng tròn là có ý gì? Là YES hay NO?"

Thẩm Song Thành lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Bì Bì đành phải hướng ra phía đại dương nói: "Đông Linh, tôi không biết ký hiệu này là có ý gì, có thể vẽ cụ thể một chút không?"

Lúc này đây, nửa ngày cũng không có gió.



Bì đợi mười phút, vẫn không thấy động tĩnh gì, lại hỏi: "Đông Linh, anh còn ở đó không?"

Có gió nhẹ nhàng thổi qua, trong bọt biển xuất hiện một hình ảnh mới: Một con sứa lớn và một con sứa nhỏ. Rõ ràng nhìn ra được, đó là một con mẹ và một con con.

Bì Bì biết sứa mẹ là Chi mẫu Đông Hải Linh tộc - Vân Nghịch, sứa con là Đông Linh. Đông Linh không cần thiết vẽ chính anh ta, cho nên ý của hình ảnh này là chỉ mẹ anh - Vân Nghịch.

"Đông Linh, khôi phục linh tường cần phải mượn dùng linh lực của mẹ anh, đúng không?" Bì Bì suy đoán.

Hình ảnh biến mất ở trong gió, trong bọt biển lại xuất hiện một vòng tròn.

Thẩm Song Thành vỗ vỗ Bì Bì, nhẹ giọng nói: "Khôi phục Linh tường đòi hỏi phải có linh lực mạnh mẽ và lâu dài, đối với Linh tộc mà nói, là một loại tiêu hao rất lớn. Nói chung, không thể làm không công. Cô cần phải trả một cái giá nhất định là rất lớn."

Bì Bì không cấm ngây người: "Cái giá lớn như thế nào?"

"Không biết," Thẩm Song Thành nhún vai, "Nhưng khẳng định có quan hệ với vòng tròn này."

Bì Bì bỗng nhiên nhớ tới một việc.

Năm đó Hồ đế chính là dùng mị châu của mình đem Linh tộc cầm tù ở Súc Long phố. Viên mị châu kia đã mất đi ánh sáng ở trong sông.

Chẳng lẽ Vân Nghịch muốn mị châu của Hạ Lan huề làm vật trao đổi?

Bì Bì đem mị châu từ trên cổ tay tháo xuống, hướng về phía không trung giơ lên: "Mẹ anh muốn thứ này, phải không?"

Con sứa khổng lồ kia bỗng nhiên phiêu dạt lại gần bên cạnh thuyền của Bì Bì, rõ ràng hội tụ lại đây ngày càng nhanh hơn. Hàng ngàn xúc tu như sợi mì quay cuồng trong nước sôi, nhảy múa một cách nóng nảy và bất an.

Một trận gió to đột nhiên thổi tới, cơ hồ muốn cuốn Bì Bì bay lên không trung. Bì Bì cố gắng nắm chặt mị châu, quay đầu nhìn lại, bọt biển trên boong tàu gần như đã bị gió thổi đi hết, không lưu lại một ám hiệu nào.

Bì Bì trong lòng phát lạnh, biết mình đoán đúng không sai, sắc mặt không thể tái nhợt hơn, nhìn Thẩm Song Thành: "Bọn họ muốn mị châu của Hạ Lan."

"Bì Bì, cô không thể cho hắn."

"Nhưng mà......"

"Mị châu rất khó tu luyện. Đại đa số những người Hồ tộc trong cuộc đời chỉ có một viên mị châu." Anh ta vội vàng nói, "Nếu mất nó, thai nhi trong bụng cô sẽ không thể sống. Cũng có nghĩa đời này cô cũng không thể có con."

Bì Bì nhẹ nhàng lấy tay che bụng mình lại, không biết bởi vì lo lắng hay là bởi vì ảo giác, cô cảm giác mình có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của thai nhi ở bên trong, phảng phất như đang cố gắng giãy giụa giữa cơn hấp hối.

Chân cô bỗng nhiên mềm nhũn toàn thân, yếu ớt dựa vào chiếc lan can. Thẩm Song Thành sợ cô ngã xuống biển, vội vàng chạy tới đỡ lấy cô: "Bì Bì...... đừng ngốc như vậy!"

Trong vài phút do dự, ánh sáng xanh trên biển dần dần yếu đi, đàn sứa lớn rời khỏi thuyền đánh cá, dần dần chìm sâu xuống biển.

"Đừng đi! Đông Linh ........đừng đi!" Bì Bì gọi liên tục, cắn răng đem trong tay mị châu ném xuống biển, "Cho anh mị châu!"

"Bùm" một tiếng, không trung lóe lên một màu xanh lam quỷ dị.......nước biển kích động, cuồng phong gào thét...... vô số những con sứa trồi lên mặt biển, giống như ngàn vạn ánh nến chiếubầu trời đêm đen sáng bừng lên như ban ngày.

Cùng lúc đó, không trung truyền đến âm thanh ào ào, tựa như có đàn chim bay qua, tựa như vạn mũi tên bay đến, lại giống như có một chiếc máy bay chiến đấu từ tầng trời thấp bay qua.....

Bì Bì gắt gao lôi kéo tay Thẩm Song Thành, khó có thể tin được kỳ cảnh trên không trung .

Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ sứa đều biến mất, đại dương lại quay về yên lặng.

Trăng ló ra khỏi đám mây, nước vỗ sóng rì rào, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì......

"Song Thành," Bì Bì nhìn đồng hồ trên cổ tay, trên đó vẫn chỉ hiển thị hai "con số", bỗng dưng lẩm bẩm nói: "Hôm nay, tôi đã gϊếŧ chết con của chính mình."

Dứt lời, vô lực mà ngã trên boong tàu.

Bì Bì cuối cùng cũng khóc: "Biến tôi thành đàn ông đi, tôi không xứng làm một người mẹ."

***

Chương này tội Bì Bì quá, Bì Bì thật đáng thương :(