Chương 50: Lều trại của người bệnh

Ngay từ đầu, không ai nhớ rõ tên thật của hắn, đều gọi hắn là "Đứa con bệnh tật của nhà Tam thúc".

Có thể sống sót thật không tồi, nhưng ai cũng đều không xem trọng hắn.

Đàn ông Lang tộc có tỉ lệ tử vong cao, là bởi vì bọn họ vô cùng chán ghét sự yếu đuối và nhát gan. Đôi khi họ biết rõ đó là chuyện ngu ngốc, biết rõ không có cơ hội chiến thắng, biết rõ là chịu chết nhưng vẫn muốn đâm đầu về phía trước.

Đây là một dân tộc gắn liền với từ "Mạnh miệng" cũng như "Nói thật" , nếu nói ra điều gì đó sẽ không bao giờ phải tặc lưỡi; tuy rằng không đáng nhưng một khi đã nói sẽ bất chấp tất cả vì lời nói đó, kể cả phải rơi đầu.

Lang tộc chán ghét Hồ tộc, không chỉ bởi vì mối hận cũ, mà chủ yếu chính là sự căm hận từ trong tâm lý.

Người Lang tộc giống như những tướng quân La Mã cổ đại, vô cùng chán ghét mưu kế. Đối với bọn họ, lí tưởng chiến tranh chính là ước định thời gian, chọn địa điểm tốt, thu xếp đội hình, hô vang một tiếng rồi công khai quyết đấu.

Bọn họ thậm chí cho rằng đánh giặc cũng giống như việc con người đi làm, sáng đi chiều về. Nếu hoàng hôn buông xuống vẫn chưa kết thúc, quân đội 2 bên lặng lẽ nhóm lửa nấu cơm, ngủ một giấc ngày mai lại đánh tiếp.

Hồ tộc lại không như vậy. Bọn họ thích dùng chiến thuật giống như người Phoenician, hơn nữa tôn trọng lấy ít thắng nhiều. Đánh nhau với bọn họ tựa như chơi cờ, mỗi một bước đều phải động não, nếu bất động liền sẽ bị phục kích.

Năm đó Lang Vương đại chiến Hồ đế, mỗi lần đi đến đồng bằng, bờ biển, hay một khe núi trống trải liền sẽ lập tức mở ra chiến trận, hơn một ngàn người đồng thời tiến đến, chém gϊếŧ trong biển máu.

Đây mới thực sự là chiến tranh trong suy nghĩ của bọn họ.

Nhưng khi đến Tuấn Phẩm, Lang Vương vừa nhìn thấy địa hình liền cảm thấy không ổn, nơi này thế núi hiểm trở, đường đi gập ghềnh, cây cối hỗn độn, sông ngòi đông đảo..... trên cơ bản không có lấy một mảnh đất bằng phẳng nào mà diện tích lớn cả, hoàn toàn không phải chiến trường lý tưởng của Lang tộc. Ông ta lúc này mới ý thức được cần phải thay đổi đấu pháp, bắt đầu càng ngày càng nể trọng ý kiến quân sự của Tu Ngư Bân.

Xét cho cùng, Tu Ngư Bân là quân sư của ông ta, là chuyên gia chiến lược ưu tú nhất trong tộc .

Hắn dùng trí tuệ của chính mình để chứng minh với Tu Ngư gia: Không biết đánh nhau, nhưng lại biết sử dụng bộ não thì cũng có thể nổi bật giống nhau.

Tuy nhiên, Tu Ngư Bân có thể thuyết phục Lang Vương thực hiện đấu pháp của hắn, nhưng lại không thuyết phục được huynh đệ trong nhà giúp hắn mang binh đánh giặc , trừ phi Lang Vương ở đây, bằng không căn bản không ai nghe hắn, bởi vì Tu Ngư Tắc là nhất.

Tác chiến ở bên ngoài, quân tình thiên biến vạn hóa, nói đến cùng phần lớn vẫn là tuỳ cơ ứng biến. Lang Vương không tiện chỉ trích quá mức, sợ sẽ ảnh hưởng đến nhuệ khí của các tướng sĩ.

Sau vài lần Tu Ngư Bân oán giận, bất đắc dĩ Lang Vương đành phải sắp xếp Tu Ngư Tắc đi đến thành phố C.

Chuyện này rốt cuộc chính là "gϊếŧ gà dọa khỉ", quả nhiên các huynh đệ đều dần dần thu liễm.

Dưới sự chỉ huy của Tu Ngư Bân, sau một vài cuộc chiến khó khăn, Bắc quan Hồ tộc hoàn toàn từ bỏ ý tưởng đánh chính diện, một lòng một dạ muốn đem bọn họ đuổi xuống phía Nam.

Nam nhạc Hồ tộc binh lực không đủ, càng là thất bại liên tiếp mà rút lui.

Lang tộc ở Nam hạ thế như chẻ tre.

Sáng sớm, Tu Ngư Bân như thường lệ lui tới doanh địa ở triền núi phía bắc tản bộ, vừa lúc gặp được Tu Ngư Tắc mặc áo giáp chuẩn bị tuần tra.

"Chào buổi sáng." Hắn chủ động chào hỏi.

"Chào buổi sáng."

"Đêm tân hôn diễn ra tốt chứ?" Tu Ngư Bân hỏi, trong giọng nói mang theo sự chế nhạo.

Tu Ngư Tắc mặt cứng đờ, lạnh lùng nhìn hắn: "Tối hôm qua tôi không thấy Đường Vãn Địch?"

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ sáu doanh trại của người bệnh, còn lại tất cả đều tham gia. Lửa trại sáng choang, ăn uống suốt đêm, Lang Vương chỉ thị nhà bếp lấy ra những món ăn thôn quê tốt nhất và mang thoải mái những chai rượu được làm từ vỏ cây bạch đàn cổ thụ có sẵn ra uống.

"Cô ấy vẫn luôn ở trong lều của tôi, không đi ra ngoài." Tu Ngư Bân nhún vai, "Tôi cũng đã khuyên cô ấy, để cô ấy cởi mở hơn. Vốn dĩ cũng không phải lần đầu tiên cậu mang nữ nhân về nhà...... Nếu tôi nhớ không lầm...... lần trước vị kia cũng là con người, không biết tại sao lại đắc tội với cậu, bị cậu ném vào trong động làm thức ăn cho chuột."

Tu Ngư Tắc mặt "Đanh" lại một chút, nói: "Anh đã nói gì với cô ấy?"

"Này, này, lão Lục, không phải anh đây nói cậu, nhưng lúc này cậu hẳn là nên quan tâm An Bình Huệ hơn mới đúng. Cô ta mới là vợ của cậu nha."

Tu Ngư Tắc bước về phía trước một bước, chiếc mũi cơ hồ chọc tới tận trán của Tu Ngư Bân, ánh mắt như thiết chùy đánh thẳng vào mặt hắn, trầm mặc vài giây, từ kẽ răng rít ra năm chữ:

"Đừng chạm vào cô ấy."

"Đường Vãn Địch hiện tại là nữ nhân của tôi." Tu Ngư Bân "A" một tiếng rồi cười, chà xát hai bàn tay vào nhau, "Nữ nhân của mình thì muốn chạm vào như thế nào liền sẽ chạm vào ....."

Lời còn chưa dứt, cái cổ đã bị đôi tay của Tu Ngư Tắc bóp chặt.

"Cô ấy không phải nữ nhân của anh, cả đời này cũng không phải!"

Tu Ngư Bân dùng sức giãy giụa một chút, nhưng ngón tay Tu Ngư Tắc càng thêm bóp chặt, chỉ nghe tiếng xương cổ kêu "Rắc rắc" trong lòng bàn tay, cơ hồ như bị vặn gãy.

"Đừng chạm vào cô ấy. Đừng tới gần cô ấy. Đừng cùng cô ấy ở chung một cái lều......" Tu Ngư Tắc nói từng chữ một, Tu Ngư Bân há miệng cố gắng hít thở, mặt lập tức sưng lên tím ngắt, "Anh dám động tới một sợi lông của cô ấy, tôi lập tức sẽ tóm lấy anh, khiến cho anh hối hận vì đã được sinh ra trên đời này, khiến anh chết không được tử tế."

Tu Ngư Bân không thể thở được, hai chân đạp loạn liên tục, gân xanh nổi lên. Trong nháy mắt, hắn cho rằng mình sắp xong đời.

Đột nhiên Tu Ngư Tắc buông lỏng tay ra.

Thân mình hắn mềm nhũn, vô lực ngã xuống mặt đất, lớn tiếng thở dốc.

Một bàn chân nặng nề đạp lên mặt hắn, đem nửa đầu hắn dẫm vào trong đất bùn, giọng nói của Tu Ngư Tắc từ phía trên truyền đến: "Tôi nói vậy, anh đã nghe rõ chưa."

Hắn cắn răng, ôm đầu chống cự. Bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, trên người lại bị bàn chân Tu Ngư Tắc hung hăng đạp một cái.

"Nghe rõ chưa?"

"Nghe, nghe rõ rồi."

Cuối cùng Tu Ngư Tắc cũng di chuyển đôi chân của mình, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xám như tro của Tu Ngư Bân đang bò dậy từ trên mặt đất, lảo đảo xiêu vẹo đi đến bên cạnh một cái cây đại thụ, ôm cái cây rồi cúi đầu nôn mửa, cuối cùng, từ trong mồm còn phun ra một ngụm máu to.

Đang muốn xoay người rời đi, chợt nghe Tu Ngư Bân hét lên: "Là cậu gϊếŧ chết phụ thân tôi! Đừng cho là tôi không biết."

Cả người Tu Ngư Tắc đột nhiên rùng mình một cái, nhắm mắt lại, hình ảnh chiếc thùng rác kia lại hiện ra trước mắt. Trong lúc nhất thời, toàn bộ máu trong cơ thể đều đổ dồn hết lên não. Anh bước đến, một tay túm lấy Tu Ngư Bân đưa đến trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, là tôi gϊếŧ."

"Vì sao?"

"Bởi vì ông ta đã làm một việc không thể tha thứ."

"Tu Ngư Tắc, cha tôi không thể chết một cách không minh bạch như vậy được," Tu Ngư Bân cười lạnh, "Hãy cùng tôi đến trước mặt Đại vương......"

"Bốp!" Tu Ngư Tắc lại cho hắn một cú đấm, "Tôi là con trai Đại vương, anh chỉ là cháu ông ấy, anh nói Đại vương sẽ tin ai hơn?"

"Cậu cho rằng cậu thật sự là con trai do Đại vương sinh ra sao? Năm đó tất cả đàn ông trong tộc đều chung đυ.ng với mẹ cậu, cha tôi cũng từng chơi đùa với bà ấy, nếu muốn tính ngày cũng......"

Tu Ngư Tắc không nói hai lời, rút dao săn ra chém về phía Tu Ngư Bân.....

Cùng lúc đó, hai bóng người phi nhanh lại đây, vội vàng kéo anh lại.

"Còn không đi mau!" Tu Ngư Hạo một mặt ôm lấy Tu Ngư Tắc, một mặt quát Tu Ngư Bân.

Tu Ngư Bân ôm bụng rời đi.

Bên kia, Tu Ngư Quế cũng buông lỏng tay ra, phủi phủi bụi đất trên người Tu Ngư Tắc, thở dài: "Lão Lục, đánh ai chẳng được tại sao nhất định phải đánh hắn? Vạn nhất đánh chết thì sao?"

Tu Ngư Tắc yên lặng, đem dao săn giặt lại sau thắt lưng.

"Hắn chính là tâm phúc gần gũi nhất ở trước mặt Đại vương, chúng tôi cũng không dám đắc tội." Tu Ngư Hạo đưa một bình nước cho anh, "Hắn lòng dạ hẹp hòi vẫn luôn nói xấu cậu trước mặt Đại vương."

"Phi! Việc đó có thể thiếu hắn được sao?" Tu Ngư Tắc nhổ nước bọt, mắng.

"Liên minh với An Bình Huệ là do hắn xúi giục." Tu Ngư Quế nói, "Đại vương chắc hẳn bị ma ám rồi, Tu Ngư gia chúng ta đã bao giờ ăn nói khép nép như vậy đâu?"

Tu Ngư Tắc không phụ họa, chỉ thở dài một hơi: "Thời gian tuần tra tới rồi, mau đi thôi."

***

Sau khi đi thị sát ở 6 doanh trại của người bệnh, Đường Vãn Địch phát hiện sự việc còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với mình tưởng tượng.

Đầu tiên là, tất cả đại phu đều đã chết sạch. Những người bệnh nặng đều ở chen chúc trong năm cái lều trại, cơ bản là trong trạng thái chờ chết. Vì phòng ngừa bọn họ sẽ nổi điên chạy loạn, cho nên tất cả đều bị cột chặt trên giường.

Nhân lực hoàn toàn không đủ. Những người bệnh nhẹ chăm sóc những người bệnh nặng, phụ trách việc lau người, quét dọn, nấu nướng...... cũng nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.

Thực phẩm thiếu thốn nghiêm trọng .

Lang tộc một mặt hành quân một mặt săn thú, thu hoạch có hạn. Khi không có nhiều con mồi, người chỉ huy sẽ hạ lệnh phân phát cho binh lính và người nhà, nếu còn thừa sẽ cất một nửa, số còn lại mới được chia cho người bệnh. Tất cả mọi người đều là bữa đói, bữa no.

Lang Vương không cho phép bất cứ ai chia những miếng thịt quý giá cho những bệnh nhân bị bệnh nặng, chỉ cho bọn họ uống một ít canh, bên trong bỏ những thảo dược do Tu Ngư Bân điều chế, hương vị cay đắng đến nỗi không thể nuốt xuống.

Những người bệnh này được cho ăn vô cùng ít, nhưng vẫn tốt hơn là hoàn toàn không ăn gì. Không ít người bệnh không thể chịu đựng nổi, mặc dù còn chưa đến thời kì cuối, vẫn đang sống sờ sờ đã bị chết đói.

Tình trạng vệ sinh cực kỳ kém. Nhũng người bệnh phun đầy máu lên lều trại, mặt đất dơ bẩn đầy những ruồi bọ bay xung quanh, tanh tưởi nhức mũi.

Sau núi có cái hố to dùng để đốt xác, mỗi ngày đều có người chết, bên trong lửa chưa bao giờ tắt.

"Tu Ngư Bân mỗi ngày đều lại đây sao?" Đường Vãn Địch hỏi một người bệnh ở đây.

"Cô muốn nói..... Vu sư đại nhân?"

"Đúng."

"Thường tới, nhưng không phải mỗi ngày. Khi nào đánh giặc sẽ không thường xuyên đến, bởi vì Đại vương cũng cần ý kiến quân sư của anh ta."

Người bệnh là một chàng trai trẻ, nhìn dáng vẻ chắc hẳn vừa mới vào, trông rất hăng hái. Đường Vãn Địch căn bản không nhìn ra có gì khác thường: "Tình trạng bệnh của cậu như thế nào?"

"Sốt nhẹ."

"Đứng ở trước mặt tôi, tôi đo nhiệt độ cho cậu." Đường Vãn Địch móc ra một cái nhiệt kế tia hồng ngoại đặt ngay ấn đường cậu ta ấn một cái, gật gật đầu, "Đúng là có sốt nhẹ, nhưng cũng không có nghĩa là bị nhiễm bệnh."

"Đại nhân nói là nhiễm bệnh." Chàng trai chỉ ra bên ngoài cửa lều, "Cùng vào đây với tôi còn có 6 người nữa, đều là sốt nhẹ."

Đường Vãn Địch nhíu mày: "Vậy tại sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này?"

Đây là khu bệnh nặng, nói cách khác chính là khu có độ lây nhiễm cao, là nơi nguy hiểm nhất. Tuy rằng cô nghe Nguyên Khánh nói chứng bệnh cương thi sẽ không lây lan sang con người, nhưng lúc đi thị sát vẫn phải trang bị hạng nặng: Bôi thuốc khử trùng lên toàn thân, mang khẩu trang, mũ, bao tay, tránh tiếp xúc tứ chi với người bệnh.

"Là do nhân lực không đủ, đại nhân bảo chúng tôi qua đây trước để giúp đỡ lo liệu một chút." Bộ dáng anh ta rất tích cực, "Tôi là Tu Ngư Cẩm, là lão thập ngũ, tất cả mọi người đều gọi tôi là A Cẩm. Ngũ tẩu, dù sao chúng tôi cũng đã đi vào con đường chết, tranh thủ bây giờ còn có chút sức lực, có việc gì cần làm thì mau mau phân phó."

"A Cẩm," Đường Vãn Địch nghiêm túc nhìn vào đôi mắt anh ta, nói: "Cậu đi nói với sáu người kia, các cậu cần phải tìm một cái lều sạch sẽ khác để ở, tuyệt đối đừng tới nơi này. Nơi này không cần các cậu hỗ trợ."

"Hả." Vẻ mặt A Cẩm có chút thất vọng.

"Một số người trong các cậu có khả năng là khỏe mạnh, có lẽ chỉ là bị cảm. Cần phải quan sát thêm một thời gian mới chẩn đoán chính xác được."

"Thật, thật vậy sao?" Đôi mắt A Cẩm sáng lên, "Chúng tôi có khả năng không bị bệnh?"

"Đúng vậy, có khả năng."

"Vậy những người bệnh này phải làm sao bây giờ? Ai sẽ chăm sóc họ?"

"Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp." Đường Vãn Địch cho anh ta 3 hộp thuốc, chỉ vào một chậu nước, "Qua bên kia rửa tay thật sạch sẽ, sau đó uống thuốc, một ngày một viên."

A Cẩm cảm tạ một tiếng, cầm thuốc đi ra ngoài.

Đường Vãn Địch lại nhìn xung quanh một lần nữa, bên trong có mười chiếc giường, nằm trên đó đều là phụ nữ, một nửa người bệnh đã hôn mê bất tỉnh, một nửa còn lại bởi vì đau đớn cho nên phát ra đủ các loại.... một số người không ngừng ho khan, một số người co giật một cách tuyệt vọng, một số thì đang gào thét, cũng có người đang khóc. Bởi vì nói Lang ngữ, cho nên cô không nghe rõ.

Ở giữa phòng thắp mấy ngọn nến, trên bàn đặt một chậu nước thuốc đen tuyền. Đường Vãn Địch múc một chén, bắt đầu cấp thuốc cho những người bệnh uống. Người bệnh đầu tiên hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt răng, nước thuốc không thể rót vào được.

Phụ nữ Lang tộc vốn mạnh mẽ, hiện giờ chỉ một lòng muốn chết. Đường Vãn Địch thử vài lần đều không thể cạy khớp hàm của họ ra, đành phải thôi.

"Đây là thuốc giảm đau, muốn uống không?" Cô móc ra một chai thuốc màu đỏ quơ quơ ở trước mặtngười bệnh, người bệnh mở mắt ra nhìn một chút, lại nhắm mắt lắc đầu.

Cô thầm than một tiếng, đang muốn cất bình thuốc vào trong túi, phía sau một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên: "Tôi muốn uống, có thể cho tôi uống không?"

Cô hoảng sợ, không thể tưởng tượng được nơi này còn có một người phụ nữ biết nói tiếng Trung, vội vàng xoay người lại.

Nằm trên giường bệnh là một cô gái, trông xanh xao vàng vọt, dường như bị lạnh cho nên rúc vào một chiếc chăn mỏng, trùm kín người chỉ để lộ cái đầu.

Đường Vãn Địch lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng cô gái, sau đó đỡ cô lên, cho cô uống một ngụm nước thuốc.

Chắc hẳn thuốc có vị đắng, vẻ mặt cô gái chán nản, nhưng cuối cùng vẫn uống hết một chén lớn.

"Có thể cho tôi ăn chút thịt không?" Cô gái nói, "Tôi chết đói mất."

Đường Vãn Địch nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay không có. Ngày mai tôi mang cho cômột miếng ."

Người nọ ánh mắt sáng lên: "Thật sao? Cô sẽ giữ lời chứ?"

"Chắc chắn." Đường Vãn Địch cười nói, "Tôi là Đường Vãn Địch, cô là....."

"Phương Lôi Tú." Cô gái nói, "Chúng ta là họ hàng."

"Hả?"

"Cô là vợ của Tu Ngư Bân, đúng không?"

Vãn Địch cười khổ.

"Mẹ chồng cô là Phương Lôi Thấm, là chị họ của tôi. Khi phu nhân nhà tôi xuất giá, chị ấy cũng được gả tới đây."

"...... Là vị phu nhân nào?"

" Phu nhân của Lang Vương, chính là vị Phương Lôi Yến vừa mới qua đời kia."

"Hả."

"Cô ở đây thật tốt quá, nếu rảnh có thể cùng tôi tâm sự." Cô gái nói, "Tất cả những người ở đây đều chết rất nhanh, cho nên không có ai để nói chuyện."

"Được thôi."

"Cô có thể giúp tôi...... cởi trói không?"

"Chuyện này......"

"Bệnh của tôi không nghiêm trọng, cô xem, nói chuyện rất hợp lý, làm gì phải cột tôi? Rất khó chịu đấy cô biết không?". Cô gái bất an vặn vẹo thân thể một chút. Đường Vãn Địch thấy đỉnh đầu cô mang mũ, vì thế duỗi tay qua mở mũ ra xem.

Trên đó mọc ra một nhánh cây giống đốt ngón tay......

"Thật xin lỗi, tôi không thể cởi trói giúp cô." Vãn Địch đội mũ lại giúp cô gái.

Phương Lôi Tú chán nản nhìn Vãn Địch, thở dài: "Được rồi, tôi còn tưởng rằng phụ nữ nhân loại sẽ tương đối mềm lòng."

Đường Vãn Địch đo nhiệt kế, phát hiện cô gái đang bị sốt cao, vì thế dùng một cái khăn ướt chấm nước lạnh, đắp lên trên trán cô gái: "Như vậy có phải thoải mái hơn một chút không?"

Phương Lôi Tú vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô: "Thật thoải mái, cảm ơn cô."

Vãn Địch đứng dậy, đang định đi thị sát một cái lều trại khác. Phương Lôi Tú bỗng nhiên nói: "Cô thích anh ta sao?"

"Thích...... Ai?"

"Tu Ngư Bân."

Cô trốn tránh không đáp: "Tôi và anh ta...... Không quá thân thiết."

"Cô phải cẩn thận một chút."

"Ồ?"

"Anh ta có người phụ nữ khác."

Vãn Địch thực sự không để bụng chuyện này, nhưng không có tâm trạng để giải thích, đành nói: "Ừ, tôi sẽ cẩn thận."