Chương 66: Trước trận đại chiến

"Phía trước chính là núi Long Diễm." Minh Càn chỉ vào chân dãy núi chạy dài ở cách đó không xa, "Không biết vì sao nó lại lấy cái tên này, theo tôi thấy, núi ở nơi này đều giống nhau."

Hạ Lan huề thít chặt cương ngựa, dọc theo hướng Minh Càn chỉ, nheo mắt nhìn về phía tây....

Lời này là thật.

Ngoại trừ ngọn núi Hắc Hùng lĩnh bởi vì có một tầng bạch nham lộ ra bên ngoài nên có vẻ tương đối dễ dàng phân biệt, còn lại những ngọn núi khác ở Tuấn Phẩm đại đa số nhìn qua không khác biệt lắm, chúng đều có sườn núi hình bầu dục, phía trên bị cây xanh che phủ, chỉ là cao thấp bất đồng, trình tự khác nhau mà thôi.

Núi Long Diễm là dãy núi nằm ở trung tâm phía nam Tuấn Phẩm, nằm vắt ngang từ sườn núi phía nam kéo dài trăm dặm đến sườn phía bắc, xung quanh nhiều đầm lầy, hồ nước. Đỉnh núi không quá cao và hơi dốc về hướng Đông Bắc. Sườn núi phía Tây trầm thấp, bởi vì khí hậu ấm áp, ướŧ áŧ cho nên trên núi cây cối xanh um tươi tốt và nhiều rừng cây rậm rạp.

Hạ Lan huề liếc nhìn bùn dưới chân, lại nhìn hồ Lạp Mã ở bên phải, lập tức hiểu ra nhân mã của mình đã đúng hẹn mà tiến vào Băng Đào cốc.

"Đông Đường lĩnh ở đâu?" Thẩm Song Thành hỏi.

"Vùng rừng núi ở mạn phía tây của hồ Lạp Mã này được gọi là Đông Đường lĩnh." Minh Càn nói, "Đừng nhìn những cây cối trên núi mà bị lừa, địa hình bên trong vô cùng phức tạp, có rất nhiều sơn động, địa đạo, lúc đi vào rất dễ dàng bị lạc đường."

"Bắc quan ở nơi đó rốt cuộc là có bao nhiêu tàng binh?" Hoa Lâm nhìn thoáng qua Hạ Lan ưng.

"Không rõ lắm." Hắn nhún vai.

"Ngươi ước lượng bao nhiêu?" Hoa Lâm lại nói.

"Khoảng hơn ba trăm."

"Cùng với nhân mã của phụ thân ngươi, tổng cộng có khoảng bảy trăm người?"

"Ừ." Hạ Lan ưng nói, "Chỉ là ước lượng."

Hạ Lan huề nhìn hắn, trong lòng có chút đồng tình. Bên cạnh hắn ngoại trừ Bì Bì, không một ai yên tâm về Hạ Lan ưng. Ngày thường nói chuyện phiếm cũng liền bị người ta nghi ngờ dò hỏi, bức cho hắn đành phải tìm tiểu Sóng chơi đùa.

Theo quan sát của Hạ Lan huề, vị đường đệ này sớm đã không phải là người của mấy trăm năm trước kia thành thật chất phác đần độn. Hiện giờ là một chàng trai có võ công vô cùng lợi hại, hơn nữa cách nói năng thong dong, đầu óc rõ ràng. Càng như vậy mọi người càng cảm thấy trong lòng hắn có quỷ kế. Nói tới chiến lược chiến thuật, hắn không có gì là không biết, nói được đạo lý rõ ràng. Nhưng cứ nói đến tình hình cụ thể binh lực của Bắc quan là hắn lập tức biến thành hột thị, hỏi một câu đã hết ba câu là không biết. Luôn luôn giải thích mình là em út trong nhà, không có thực quyền trong quân sự. Hơn nữa, trên hắn có ba anh trai, những chuyện đại sự căn bản không tới lượt hắn làm chủ.

Hạ Lan huề cảm thấy đây không phải lời nói dối, có lẽ Bình Kình vương chắc hẳn là có chủ ý khác. Ba đứa con trai hắn ngày thường tranh quyền đoạt thế, đối với nhau như nước với lửa. Nhưng Hạ Lan ưng tương đối hiền hoà, quan hệ phụ tử huynh đệ thuận lợi. Hắn vốn không ở Helsinki - trung tâm quyền lực Bình Kình vương , mà là ở một bang của Copenhagen quậy phá cùng các họa gia phái trừu tượng, sau đó mở một phòng trưng bày bán tranh.

( Helsinki : thủ đô của Phần Lan, Copenhagen :thủ đô của Đan Mạch )

Chọn Hạ Lan ưng làm con tin, trong lòng anh cũng không hoàn toàn yên tâm, nhưng ít ra không quá có hại. Nếu người anh chọn chính là một trong ba người anh trai hắn, chỉ sợ còn chưa đi đến Băng Đào cốc, đã nháo nhào đến tận trời xanh.

Vì tránh để Lang tộc nghi ngời, sau khi kết thúc đàm phán ở sông Lạc Tháp, Nam nhạc cùng Bắc quan chỉ gặp nhau một lần trong đêm, đưa ra chế định cụ thể phương án phục kích. Bắc quan bảo đảm trước khi đội ngũ Nam nhạc tiến vào Băng Đào cốc sẽ cẩn thận bố trí phục binh chờ sẵn ở Đông Đường lĩnh. Còn lại, chờ sau khi Lang tộc đi vào cốc sẽ theo kế hoạch hành sự.

Đang lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu lên hồ Lạp Mã, cỏ lau trên bờ lay nhẹ trong gió. Mấy con vịt hoang nhàn nhã bơi lội trong nước, thỉnh thoảng lại mổ mổ gắp gắp.

Khi đại đội nhân mã đi đến gần, trong đám cỏ lau vang lên tiếng động "phạch phạch ", một đôi chim trắng bay ra, khiến Hạ Lan huề đang đi đầu tiên cũng hơi hoảng sợ.

Anh liếc nhìn xung quanh, phát hiện mấy ngày nay do mưa liên tục, mực nước ở hồ Lạp Mã lên cao, cho nên con đường cũng nhỏ hẹp hơn rất nhiều. Anh có chút lo lắng không biết Tu Ngư Tắc có thể sẽ tới đây hay không.

Rốt cuộc Lang tộc không thích hoạt động ở những nơi có nhiều nước.

Thám tử phái đi thăm dò trở về nói, Lang tộc vẫn luôn bám theo bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách một, hai km.

Kiến tộc bên kia truyền đến tin tức Lang Vương qua đời, trận đấu giành kim chi được chúng nó kể sinh động như thật. Hạ Lan huề không biết đây là tin tốt hay là tin xấu. Chỉ là trong tiềm thức cảm thấy Tu Ngư Tắc so với Lang Vương càng thông minh hơn, càng khó đối phó hơn. Từ tình hình giao thủ trước đó, võ công của hắn cũng không thua kém gì Lang Vương.

Một tin tức khác là Linh tường đã hoàn toàn phong bế, chỉ còn lại một quan khẩu duy nhất là Dục Môn. Tin tức này vừa có lợi vừa có hại. Lợi là chỉ cần đi qua được Dục Môn bọn họ liền hoàn toàn an toàn, hại là việc này bắt buộc Lang tộc phải bắt cóc con tin nếu không thì không thể tiến vào Nam nhạc.

Sau vụ Lang Vương đánh lén bị thất bại, Nam nhạc càng thêm cảnh giác. Như vậy khả năng Tu Ngư Tắc lại đến đánh lén một lần nữa là không lớn, rất có thể chính là cứng đối cứng mà đánh một trượng, bắt sống Hạ Lan huề hoặc là Quan Bì Bì. Bọn họ đang đợi thời cơ thỏa đáng để xuống tay.

Sắc mặt anh càng ngày càng ảm đạm, phân phó Minh Càn: "Qua cái hồ này chúng tạ hạ trại ở bờ phía Nam."

"Khi nào động thủ?" Minh Càn hỏi.

"Sáng sớm ngày mai." Hạ Lan huề nhàn nhạt nói, "Hai ngày nay nhiệt độ không khí cao, độ ẩm bên hồ lớn, buổi sáng hẳn là có sương mù."

"Giữa trưa động thủ có phải sẽ tốt hơn một chút không? Tầm nhìn rõ hơn một chút?" Minh Càn chần chờ một chút, "Bắc quan có khuynh hướng muốn thời tiết không có sương mù, bởi vì: thứ nhất không dùng được cung tiễn thủ, thứ hai dùng linh quạ cũng không tiện."

"Ta càng lo lắng chính là trận mũi tên của Li tộc."

"Ta đi chuẩn bị một chút."

"Còn có," Minh Càn đang muốn đi, Hạ Lan huề gọi hắn lại, từ trong lòng ngực móc ra một tấm bản đồ, chỉ vào hai địa điểm, "Sau khi ăn cơm chiều, thừa dịp trời tối, ngươi cùng Hoa Lâm mang hai phân đội mai phục tại nơi này cùng nơi này."

Ngạn phía nam có mấy rừng cây và một vài chỗ cao hơn những nơi xung quanh, thích hợp để che dấu phục binh. Sức chiến đấu của Lang tộc vô cùng mạnh mẽ, so với hình thể và sức khỏe đều cao hơn Hồ tộc một bậc. Nếu nhân số của hai bên tương đương, nghênh diện xuất kích cũng không hề có lợi.

Minh Càn lại chần chờ một chút, nếu trên núi đã có Bắc quan mai phục, làm như vậy có phải là thừa hay không? Trên chiến trường đều sẽ phát sinh sự việc ngoài ý muốn. Binh lực Nam nhạc vốn không nhiều lắm, lại phân ra nhiều phân đội nhỏ, nếu Bắc quan không có ý định xuất binh, hoặc là xuất hiện tình huống sai thời gian xuất kích, nhóm người này liền sẽ phải ứng phó toàn bộ cục diện với nhân mã Lang tộc.

Trời rất nhanh đã tối.

Trong doanh địa yên tĩnh lạ thường.

Đêm nay hẳn là không có mấy người ngủ được, Bì Bì lại càng thao thức.

Dựa theo sự miêu tả của tư tế đại nhân, tình hình có vẻ lạc quan. Dưới chân núi có nước, trên núi có phục binh, bầu trời có linh quạ, Nam nhạc Bắc quan liên thủ, binh lực lại gấp đôi Lang tộc. Tuy rằng ở đây toàn là nhân mã chủ lực của Tu Ngư Tắc, nhưng phần thắng là tương đối nắm chắc.

Tuy nhiên việc này cũng không có nghĩa là dễ dàng, có khả năng trong lịch sử Hồ tộc, nó chỉ đứng sau chiến dịch lớn nhất là Đồng Hải chi chiến mà thôi.

Lang tộc nhất định sẽ liều chết chống cự, thương vong nhất định rất nhiều. Những người xung phong đi ở phía trước đều là quý tộc và tướng lãnh, bọn họ thông thường sẽ chết nhanh hơn so với binh lính....

Hạ Lan huề vốn dĩ tính toán sẽ phái một phân đội nhỏ hộ tống Bì Bì cùng tiểu Sóng trở về Nam nhạc, nhưng Bì Bì kiên quyết cự tuyệt.

Là một Vương phi, cô muốn cùng mọi người chiến đấu ở bên nhau.

Cô cẩn thận kiểm tra vũ khí ngày mai tác chiến một lần nữa, sửa sang lại khôi giáp, đánh bóng đầu mũi tên, cột chặt dây cung, mài sắc con dao săn, chuẩn bị tốt lương khô và nước uống. Cô cho rằng cuộc chiến này sẽ không quá một ngày một đêm, bởi vì với kinh nghiệm sa trường của tư tế đại nhân mà nói có thể sẽ không vượt qua ba giờ.

Sửa sang lại vũ khí của mình thật tốt, Bì Bì nằm ở trên võng đang định ngủ một lát, không biết vì sao tim đập càng lúc càng nhanh, một nỗi lo âu không thể gọi tên trào dâng trong lòng. Cô bắt đầu nghĩ đến tình huống xấu nhất: Nếu Hạ Lan huề và cô cùng bị bắt hoặc là bỏ mình nơi chiến trận, tiểu Sóng sẽ phải làm sao?

Sau sự kiện "giả chết" , Hạ Lan huề đem Hoa Thanh Kỳ mang về doanh địa giao cho Hoa Lâm, người trong toàn doanh đều cảm thấy khϊếp sợ. Nhưng tư tế đại nhân không hề giải thích vì sao Hoa Thanh Kỳ còn sống, càng không công khai thân phận thật của cô ta.

Mắt thấy cuộc chiến tranh sắp phải bắt đầu, tại thời điểm này tốt nhất không cần xuất hiện sự việc kinh thiên động địa nào để phân tán sự chú ý của mọi người.

Hơn nữa, Tư tế đại nhân còn suy xét đến danh dự của Hoa gia. Hoa gia là gia tộc lớn nhất Nam nhạc, mấy trăm năm qua vẫn luôn kề vai sát cánh cùng Hạ Lan huề, chiến công hiển hách, trung thành và tận tâm. Anh muốn lén lút giải quyết chuyện này, để lại cho Hoa gia cũng là cho tiên đế một chút mặt mũi.

Sau khi trở lại doanh địa, Hoa Thanh Kỳ cự tuyệt nói chuyện với Hạ Lan và Bì Bì, cự tuyệt giải thích tất cả những nỗi băn khoăn về trứng huyền điểu. Bất kể Bì Bì có làm gì nói gì, cô ta vẫn cứ ngoan cố không chịu mở miệng.

Bì Bì vô cùng tức giận, cầu xin Hạ Lan huề gây áp lực với Hoa Lâm, nhưng Hạ Lan có ý định hoãn chuyện này lại một chút, khi nào trở về Nam nhạc lại nói.

Chỉ là, ngày mai đã phải đánh giặc, đến lúc đó không ai rảnh để lo chuyện của Hoa Thanh Kỳ. Vạn nhất cô ta có gì bất trắc, hoặc là lại chạy trốn, đi theo địch ....bí mật về trứng huyền điểu chẳng phải sẽ theo cô ta mà đi hay sao?

Bì Bì càng nghĩ càng khẩn trương, đột nhiên lộn mình một cái như cá chép từ trên võng nhảy xuống, đến tìm Hoa Thanh Kỳ hỏi cho rõ ràng.

Sau khi trở lại doanh địa, Hoa Thanh Kỳ vẫn luôn ở trong trạng thái bị giam lỏng. Cô ta bị nhốt trong một cái lều trại, bên ngoài có hai vệ binh gác cửa. Sau khi nói rõ lý do với bảo vệ cửa, Bì Bì đưa Hoa Thanh Kỳ ra khỏi lều trại, đi đến bên hồ.

Hoa Thanh Kỳ hít thật sâu không khí trong lành ban đêm, ôm cánh tay cười cười: "Bì Bì, cô mang tôi đến đây, vẫn là muốn hỏi tôi vấn đề đó sao?.... muốn tôi nói lại bao nhiêu lần nữa? Tôi không bao giờ nói."

"Ngày mai đã phải đánh giặc." Bì Bì lạnh lùng nhìn cô ta, "Không ai biết trước sẽ phát sinh chuyện gì, nếu không hỏi sẽ không còn cơ hội."

"Ồ...." Cô nhìn Bì Bì sâu kín, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc: "Nguyền rủa tôi chết nơi sa trường sao?"

"Hoa Thanh Kỳ, tôi lười phải cùng cô khua môi múa mép. Đây là cơ hội cuối cùng của cô...." Bì Bì từ sau thắt lưng tháo xuống một cái nỏ ngắn, kéo căng dây cung, đem một mũi tên đông lạnh xà đặt lên đó, nhắm thẳng vào cô ta, "Chuyện về trứng Huyền điểu là thế nào? Có biện pháp nào biến con của tôi trở về như cũ không?"

Hoa Thanh Kỳ hừ một tiếng rồi cười, mặt không đổi sắc: "Không nói cho cô."

Bì Bì xanh mặt, không khỏi dùng sức mà cắn chặt răng: "Cô cho rằng tôi không dám gϊếŧ cô?"

"Cô không dám." Cô ta cười khanh khách, cười đến nỗi toàn bộ thân mình đều ngã về phía sau, "Người của Hoa gia cũng không phải dễ đắc tội như vậy, chúng tôi vô cùng thù dai. Nếu cô gϊếŧ tôi, có tin anh trai tôi ngay lập tức trở mặt với Hạ Lan huề, mang theo một nửa nhân mã quay về Nam nhạc tự lập môn hộ hay không?"

"Nói bậy!"

"Cô cho rằng trong lòng tư tế đại nhân cô rất quan trọng sao?" Ngữ khí của cô ta tựa như một cây đao gϊếŧ người, "Nói đến cùng Hạ Lan huề là một nhân vật chính trị, thứ mà anh ta muốn chính là giang sơn và quyền lực. Anh ta có thể sống mấy ngàn năm, cô chỉ có thể sống vài chục năm, đoạn thời gian thuộc về hai người chỉ là phù dung sớm nở tối tàn trong cuộc đời anh ta. Cô cho rằng anh ta còn nhớ rõ Tuệ Nhan sao? Anh ta đã sớm quên hết rồi! Khi anh ta đang thuật lại chuyện cũ cho tôi nghe, tôi phát hiện anh ta đem những chuyện xưa cùng những cô gái đó nói xen lẫn vào nhau. Tuệ Nhan ở trong lòng anh ta sớm đã không phải là cô gái đã chết vì anh ta nữa, mà chỉ là một tổ hợp những ký ức rách nát. Cô không biết anh ta và quá khứ của anh ta có bao nhiêu xa xôi, mà cô, cũng sẽ trở thành quá khứ của anh ta, bị anh ta lãng quên, hoặc là trở thành ký ức ....."

"Tôi không quan tâm sau khi chết sẽ biến thành một dạng hồi ức gì đó, bởi vì dù sao cũng đã chết. Cái tôi quan tâm chính là đứa con của tôi. Cô vì cái gì lại muốn đem nó biến thành một con chim? Ở trên người nó sẽ còn phát sinh những chuyện gì? Đứa trẻ là vô tội. Hoa Thanh Kỳ, tôi trịnh trọng mà cầu xin cô, xin cô nói cho tôi đáp án!"

"Đây là một bí mật." Cô ta thần bí lắc lắc đầu, "Mỗi một bí mật đều chôn dấu mầm móng cái chết. Cô càng tiếp cận với đáp án gần một chút, sẽ càng tiếp cận cái chết gần hơn."

Dứt lời nghiêng đầu nhìn Bì Bì, còn chớp chớp mắt, bày ra một bộ dáng "cô làm sao gây khó dễ cho tôi được".

Bì Bì ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, trầm mặc mười giây.

"Quay người lại." Cô giơ cái nỏ ngắn lên, nhắm ngay vào đầu Hoa Thanh Kỳ, "Nhìn ánh trăng trên trời, nói lời tạm biệt với nó đi."

Hoa Thanh Kỳ nhún nhún vai, vẻ mặt khinh miệt: "Tôi không sợ chết, có giỏi thì nhắm thẳng vào mặt tôi, tốt nhất là bắn cái đầu tôi thủng một lỗ, oa, để cho anh trai tôi thấy, như thế cũng sẽ thương tâm một hồi."

"......"

"Ồ đúng rồi, tôi chính là có hai anh trai nha." Cô khıêυ khí©h nói, "Cô nói xem, tư tế đại nhân có thể vì tôi mà rớt một giọt nước mắt hay không?"

"Có lẽ tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được tiểu Sóng sẽ biến thành hình dạng nào," lòng bàn tay Bì Bì lạnh giá, sự phẫn nộ khiến mặt cô đỏ bừng, "Nhưng ít nhất tôi có thể ngăn cản cô tiếp tục hại nó!"

Cô nhắm lại một con mắt, không chút do dự kéo cò......

Đúng lúc này, cánh tay cô bị một người nào đó đẩy ra.

"Vèo"!

Đông lạnh xà bay ra, cọ qua má phải của Hoa Thanh Kỳ, ở nơi xa lộn ngược trở lại, bay vào túi của Bì Bì.

Cùng lúc đó, một bàn tay đè chặt lên vai cô.

Cánh tay kia là của Hạ Lan huề: "Bì Bì, cho cô ta thêm một chút thời gian, bí mật này chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ biết."

"Em không tin!" Cô tức giận hét lớn một tiếng, bả vai còn lại cũng bị tư tế đại nhân đè lại.

"Cho dù em muốn cô ta chết, trước hết cũng phải làm cho cô ta nói ra bí mật trước khi chết. Tin ở tôi...." Trong giọng nói của anh có một loại năng lượng khiến người ta trấn định, "Tôi có biện pháp, chỉ là hiện tại chưa được tiện lắm mà thôi."

Lời này của tư tế đại nhân cũng có rất nhiều khả năng xảy ra. Bì Bì chỉ cảm thấy là lừa dối, đành phải chán nản xoay người. Nhìn thấy Hoa Lâm khoanh tay đứng ở phía sau Hạ Lan huề, xụ mặt nói với Hoa Thanh Kỳ đứng đối diện ở bên hồ: "Thanh Kỳ, trở về cùng ta."

"Ta không về."

"Nếu không về sẽ đưa muội đi Trầm Châm."

Hoa Thanh Kỳ thân mình run rẩy một chút, rốt cuộc cúi đầu rời đi cùng Hoa Lâm.

Bì Bì thở dài thật sâu, giắt lại cây nỏ sau thắt lưng, an tĩnh mà nhìn Hạ Lan huề: "Chuẩn bị tốt cả chứ, tư tế đại nhân?"

"Chuẩn bị tốt."

"Tiểu Sóng đâu?"

"Nó ngủ rồi."

Cô gật gật đầu, nhìn chăm chú đống lửa trại ở cuối bờ phía nam đang sáng ngời giữa bầu trời đêm. Sau một lúc lâu, cô đột nhiên hỏi nói: "Làm gì mà phải đốt lửa một nơi xa doanh địa? Không sợ kẻ địch phát hiện sao?"

"Tôi là cố ý." Đêm lạnh như nước, anh ôm lấy cô từ sau lưng, nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ cái trán của cô, "Lang tộc cho rằng chúng ta hạ trại ở một nơi rất xa, kỳ thật chúng ta ở ngay bên cạnh bọn họ. Em xem bên kia...."

Anh chỉ vào ánh lửa ảm đạm ở bờ phía bắc: "Đó chính là doanh địa của Lang tộc."

Bì Bì âm thầm kinh hãi: Quả nhiên khoảng cách giữa hai nhà Hồ Lang thật sự gần, hai bên đều có thể nhìn thấy lửa trại của đối phương.

"Tối hôm nay, Lang tộc có khả năng sẽ đánh lén, cũng có khả năng sẽ phát động tổng tiến công." Hạ Lan huề nói, "Lang tộc vốn dĩ chính là động vật sống về đêm."

"Đúng vậy." Bì Bì lẩm bẩm nói, "Lúc còn ở tại lâu đài của Tu Ngư gia, em nghe nói Lang Vương có một câu danh ngôn...."

"Ồ?"

"" Khi thái dương rời đi, toàn bộ thế giới đều sợ hãi chúng ta. ""

"Sao chép trần trụi." Hạ Lan huề "A" một tiếng cười, "Lời này là phụ thân tôi nói, nguyên văn là "Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ thế giới đều sợ hãi chúng ta "....... Hồ tộc dù sao cũng vẫn là động vật sống về đêm."

"Dù sao em vẫn thích ban ngày hơn."

"Tôi cũng hy vọng là ban ngày."

"Vì sao?"

"Ít nhất tiểu Sóng bay đi chúng ta còn có thể thấy được, tìm được......"

"Vậy chúng ta cùng nhau cầu nguyện đi." Bì Bì một mặt nói một mặt xoay người, ôm tư tế đại nhân càng chặt hơn.

"Em đang phát run." Hạ Lan huề sờ sờ mặt cô, nhẹ nhàng mà hôn lên đôi mắt cô một chút, "Không cần lo lắng, chúng ta sẽ không thua."

"Nhưng trên người anh...... Vẫn còn thương tích......"

"Nói đến chuyện này, thật ra em có thể giúp tôi." Bỗng nhiên anh nắm chặt tay cô mà cười.

Bì Bì trừng mắt nhìn anh một cái: "Anh lại thế nữa."

"Nếu còn không về lều trại trời sẽ sáng ngay đấy." Tư tế đại nhân không nói hai lời, kéo Bì Bì đi về phía doanh địa.

***

Khi Nam nhạc vừa thắp sáng lửa trại, nhân mã của Lang tộc cũng vừa tiến vào Băng Đào cốc.

Mấy ngày liền hành quân khiến mọi người ai nấy cũng đều mỏi mệt. Tu Ngư Tắc lệnh cho mọi người trước tiên hạ trại ở bờ Bắc. Thám tử phái đi trở về nói, hồ nước bị ngập đã bao phủ một phần của mặt đường, nhưng xe ngựa muốn thông qua cũng không có vấn đề gì. Tu Ngư Tắc vốn định cắm trại ở trên núi, dù sao chỗ cao so với chỗ thấp vẫn là an toàn hơn. Sườn núi phía Đông của Đông Đường lĩnh Đông tuy rộng rãi, nhưng mặt trên cây cối đại thụ mọc chen chúc, bên trong lại không có đường đi, cho nên xe ngựa không thể thông qua.

Người bệnh cùng với những vật tư quan trọng tất cả đều ở trên xe ngựa, mà anh thì không thể đem người bệnh ném xuống được.

Bên trong năm chiếc xe ngựa chở mười lăm người bệnh, trong đó chín người là được cứu ra từ đống lửa của sáu doanh. Trên người ngoại trừ mắc dịch bệnh cương thi, còn có vết bỏng nghiêm trọng, cơ bản là chỉ còn hơi thở thoi thóp. Tu Ngư Tắc vốn dĩ cứu ra từ đống lửa mười chín người, nhưng vì thương thế quá nặng, trên đường lục tục chết mất một nửa. Mặt khác sáu người nữa là vừa mới phát hiện, vẫn đang trong tình trạng nghi ngờ bị nhiễm, trong đó có hai người trên đầu đã mọc ra khuẩn nấm, bị nhốt đơn độc trong xe ngựa cách ly.

Hành quân nơi hoang dã này, hoàn cảnh vệ sinh vô cùng ác liệt, chuyện này đối với Lang tộc có lẽ không là gì, nhưng đối với Đường Vãn Địch cơ hồ là trí mạng.

Bởi vì không được xử lý tốt cho nên vết bỏng trên người cô bắt đầu sưng mủ, nhiễm trùng, thối rữa trên diện rộng, tiếp theo lại bắt đầu phát sốt, nôn mửa. Sau khi uống thuốc, có vẻ đã chuyển biến tốt đẹp, có thể xuống đất đi bộ. Cô lập tức mặc y phục cách ly vào, một mình gánh vác công việc chăm sóc, tiêm và cấp thuốc cho người bệnh.

Cô cho rằng mình đã bị cảm nhiễm. Có khả năng đã nhiễm bệnh trước khi sáu doanh bị phóng hoả, hoặc là bởi vì thương thế nghiêm trọng cho nên hệ miễn dịch giảm xuống, đã bị cảm nhiễm trong lúc hành quân, tóm lại cự tuyệt chuyện ăn uống ngủ nghỉ cùng Tu Ngư Tắc.

Chỉ là, Tu Ngư Tắc căn bản không tin, cảm thấy bệnh trạng của cô đều là do vết bỏng, động viên cô không cần nghi ngờ lung tung. Đường Vãn Địch cũng lười phải cãi cọ, chỉ đành cười trừ.

Dần dần, cô càng ngày càng suy yếu, ăn không vào, cả người đều gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương. Mỗi buổi tối Tu Ngư Tắc đều ngủ bên cạnh Đường Vãn Địch, những lúc cô không thể cử động được, anh sẽ cho cô ăn cơm, giúp cô lau người, thậm chí nếu rảnh rỗi sẽ ôm cô đi vào trong rừng cây.

Lúc đầu cô nhất quyết kháng cự, nhưng vô dụng, đành phải nói mình sợ lạnh, mỗi ngày đều mặc y phục cách ly vào, không hề cởi ra.

Cô không giống những người bệnh ở đây, cảm xúc của Đường Vãn Địch vô cùng ổn định. Không ghét bỏ, không giận hờn, suốt ngày nói chuyện với mọi người rất tự nhiên, giống như không có việc gì xảy ra. Nhìn thấy cô bình tĩnh như vậy, mọi người cũng cảm thấy bệnh của cô không nặng, tới được Nam nhạc rồi đi bệnh viện trị liệu một hồi sẽ ổn.

Càng là như vậy, Tu Ngư Tắc càng không muốn nghĩ đến khả năng xấu

nhất.

Anh là Lang Vương, ở thời khắc sinh tử tồn vong của toàn tộc, không thể để cảm xúc tiêu cực của mình mà ảnh hưởng đại cục. Anh cần phải cưỡng bách chính mình đem tinh lực tập trung chủ yếu vào trận chiến.

"Trên núi có mai phục hay không?" Tu Ngư Tắc hỏi thám tử.

"Không có."

"Là không có, hay là không thấy?"

"Không thấy."

Thật rõ ràng, bên đám lửa trại Hạ Lan huề đã để lại mùi vị, nhưng Lang tộc lại ở dưới hướng gió, trong Băng Đào Cốc khí vị hỗn tạp, chỉ dựa vào khứu giác rất khó nhận ra tung tích của Hồ tộc.

Tu Ngư Tắc trầm tư một lát, nhìn Tu Ngư Khiêm, Tu Ngư Giám cùng với Điền Bồng, Đán Liên ngồi ở bàn đối diện, nói: "Nếu động thủ, đêm nay là tốt nhất thời cơ. Qua khỏi cốc này, phía trước có mấy chỗ đầm lầy, chúng ta không dễ đi qua, cũng không quen thuộc địa hình, rất dễ bị lạc đường."

"Không sai," Tu Ngư Khiêm gật gật đầu, "Nơi này cách Dục Môn đã rất gần, nếu đi về phía nam, có khả năng sẽ gặp phải viện binh của Nam nhạc. Có trời mới biết trong tay bọn họ còn có vũ khí cổ quái nào nữa."

Vừa nói đến đây, Điền Bồng và Đán Liên đồng thời rùng mình một cái, nhớ tới cái máy đuổi chim kia.

"Tranh thủ trời tối lặng lẽ lên núi, xuất hiện bất ngờ trước mặt hắn." Điền Bồng kiến nghị, "Ta dẫn người đi trước một bước, bố trí thật tốt cung tiễn thủ."

"Nói như vậy, xe ngựa chở sáu doanh cách xa chiến trường, cũng tương đối an toàn." Tu Ngư Giám nói.

"Chỉ là, Hạ Lan huề có khả năng đã đoán trước được một chiêu này." Đán Liên nhíu nhíu mày, "Không chuẩn bị một cái bẫy chờ chúng ta sao?."

Vừa nói như vậy, Tu Ngư Giám cũng hoài nghi: "Thám tử đều nói trên núi không có mai phục, ta cũng cảm thấy kỳ quái. Với thói quen của Hồ tộc, núi rừng lớn như vậy, vị trí tốt như thế, sao có thể không mai phục được chứ?"

"Việc này rất bình thường. Bọn họ không muốn đánh với chúng ta, chỉ nghĩ bằng tốc độ nhanh nhất chạy về Nam nhạc. Nếu thật sự muốn đánh, chúng ta đã theo bọn họ cả bảy tám ngày trời, cũng phải gặp bọn họ dừng lại một chút chứ." Tu Ngư Khiêm nói.

"Đêm nay chính là thời cơ tốt nhất." Tu Ngư Tắc nắm chặt tay, "Đã định như vậy rồi. Có thể đánh lén liền đánh lén, không thể đánh lén liền chống chọi. A Giám, ngươi mang hai mươi người ở lại bảo vệ xe ngựa. Những người còn lại theo ta lên núi. Hai giờ sáng liền hành động, cần phải bắt được một con tin."

Mọi người tuân lệnh, từng người đi xuống chuẩn bị.

Sau khi Tu Ngư Tắc thị sát một vòng qua các doanh trại, anh trở lại lều trại của mình, muốn cùng Đường Vãn Địch nói chuyện riêng.

Trận chiến đêm nay, anh hoàn toàn không nắm chắc.

Nhưng chỉ có haikết cục: Hoặc là đại chiến toàn thắng; hoặc là toàn quân bị diệt.

Bên trong lều trại điểm một ngọn nến. Anh cho rằng Đường Vãn Địch vẫn còn đang ngủ, bước chân không khỏi nhẹ nhàng hơn.

Lặng lẽ xốc tấm trướng mành lên, anh thấy cô mặc bộ y phục cách ly màu trắng, đang ngồi chải đầu trước gương.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn nói cả người người mình đều rét run, cho nên luôn đội chiếc mũ mang từ thành phố C trên đỉnh đầu. Chiếc mũ kia được đặt bên cạnh chân cô.

Tâm trạng của cô có vẻ rất tốt, một mặt chải đầu một mặt hừ tiểu khúc.

Anh bước nhẹ nhàng về phía trước hai bước, mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch....

Trên đỉnh đầu của Vãn Địch rõ ràng có một vật nhô lên, không quá lớn, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Cô đang dùng lược chấm chấm vào nước, sau đó chải một bên tóc sang bên kia, che lại vật đang nhô lên kia, sau đó kẹp lại bằng kẹp tóc.

Tu Ngư Tắc ho khan một tiếng, cô hoảng sợ chạy nhanh đến lấy mũ đội lên.

"Anh đã về?" Cô ra vẻ bình tĩnh hỏi.

"Tôi về rồi." Anh cũng ra vẻ bình tĩnh.

"Bọn họ nói, tối hôm nay có hành động?" Cô tiện tay cầm lấy một chai nước, vặn cái nắp mới phát hiện là chai trống không.

"Hủy bỏ rồi."

"Vì sao?"

"Thời cơ không tốt." Tu Ngư Tắc cởi bỏ khôi giáp, phóng tới bên cạnh, "Tôi đi giúp em chuẩn bị nước uống nhé?"

"Cũng được." Cô đưa cái chai không cho anh.

Anh bước ra ngoài, đi đến bên hồ, nhìn bầu trời đầy sao, hít một hơi thật sâu.

Phía sau truyền đến những tiếng bước chân, có người hỏi: "Đại vương, trong xe ngựa còn có một ít lang thảo, có cần mang lên không?"

Anh xoay người sang chỗ đó, nhìn thấy là Tu Ngư Giám, ngẩn ra một chút, nửa ngày không nói gì.

"Đại vương?"

"Huỷ bỏ hành động đêm nay, đổi thành...." anh nghĩ nghĩ, "Sáng ngày mai."