Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ngoài cửa có kẻ nhóm lửa "

Hai người đẩy cửa sổ ra, cẩn thận quan sát. Trong bóng đêm tầm nhìn hạn chế, mơ hồ có thể thấy được vài bóng người vây quanh đống lửa. Thế lửa rất lớn, có người không ngừng ném thêm củi vào trong. Dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn không rõ là gì:"Chẳng lẽ lại là sưởi ấm sao?"

Bì Bì sau cùng nói:"Không phải."

Hạ Lan huề sắc mặt trầm xuống "Bọn họ đang thiêu xác..."

Bì Bì đoán ra:" Đường Vãn Địch?"

"Hẳn là nàng ta"

Hạ Lan huề cảm thấy kỳ quái, "Nhưng đây không phải nghi thức mai táng của Lang tộc"

"Đường Vãn Địch không phải Lang tộc. Ở thành phố C, đất ít người đông, hỏa táng là điều thường thấy. Người thành phố C hầu như đều hỏa táng sau khi chết". Bì Bì giải thích "Tu Ngư tắc hẳn là dùng nghi thức của nhân loại tiễn đưa Đường Vãn Địch đoạn đường cuối cùng."

Bàn tay anh đặt trên eo nàng, tư tế đại nhân nhẹ nhàng dán khuôn mặt mình bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Hắn quả thật là một nam nhân thâm tình."

"Tình cảm phu thê bọn họ khá tốt." Bì Bì trong lòng chùng xuống " Lúc Đường Vãn Địch bị bệnh, Tu Ngư Tắc liền tự tay chăm sóc nàng chu đáo, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng ......"

Thông thường, thâm tình nam nhân mang đến những rắc rối. Bì Bì nhớ tới mấy giờ trước đã trải qua một trận kinh tâm động phách: Trước khi uyên ương việt của Tu Ngư Tắc bay về phía nàng, Hạ Lan huề đã kịp phi thân đến đẩy nàng ra. Nàng không cấm cảm thán" may mắn lúc ấy anh kịp thời bảo vệ em, bằng không người chết chính là em."

"Cho nên nói ...." tư tế đại nhân đặt cằm mình lêи đỉиɦ đầu Bì Bì " ...Phiền toái vẫn là nên để lại cho người khác sẽ tốt hơn."

Trở lại phòng học, Bì Bì đem mở hai cái túi ngủ ra, sau đó hai người nằm sát ôm lấy nhau. Đêm nay, ai cũng không ngủ. Phòng học rất lạnh, tất cả mọi người đều nằm ở đây. Bì Bì phát hiện trên người Hạ Lan huề quấn đầy băng vải, ngoại trừ phần đầu ra thì từ cổ trở xuống cơ hồ bị quấn thành xác ướp. Mặc dù anh không nói nhưng Bì Bì có thể đoán được trận hỗn chiến ở Băng Đào cốc, Hạ Lan huề bị thương nghiêm trọng. Lần này tới Thiên đồ hoàn toàn là miễn cưỡng mà đi.

"Nhìn kìa, bầu trời không có ánh trăng" Bì Bì gối đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ "Cũng không có mặt trời".

Hạ lan huề không đáp lời, hơi thở bên cạnh nàng thật an tĩnh.

"Anh nghĩ gì vậy?" Bì Bì hỏi.

"Ta đang nghĩ, Tiểu Sóng bây giờ đang làm gì. Không ai quản nó, nhất định là đang bay loạn trên trời rồi."

"Anh nói xem, tương lai khi nó trưởng thành, nó liệu có biến thành một con hồ ly biết bay hay không?"

Hạ Lan huề không tỏ ý kiến: Ta thực sự thích bay. Khi còn nhỏ, không chỉ một lần cha ta nói với ta, đôi huyền điểu kia nếu huấn luyện cho tốt là có thể cưỡi chúng nó bay lên trời."

Bì Bì ngẫm nghĩ một chút, khi nhắc tới Hồ đế, Hạ Lan huề rất ít khi dùng từ "cha ta" hoặc là "phụ thân ta" mà chỉ nói "Thanh mộc tiên sinh". Giữa phụ tử họ luôn có một khoảng cách rất lớn.

"Vậy ông ấy đã bay được sao?"

"Ông ấy đã từng thử cưỡi huyền điểu từ trên đỉnh Ngọc Nữ phi xuống........."

"Thành công chứ?"

"Thất bại thảm hại."

"Ha ha ha......." Bì Bì cười haha, cười được một lúc, cảm thấy không thích hợp nên vội vàng im miệng. "Bên cạnh có người nhìn thấy không?"

"Có, một vị thi nhân. Lúc ấy là hảo bằng hữu của ông. Còn vì ông mà viết một bài thơ. Khi đó cha ta đang tu đạo trên núi, vẫn đang là một người rừng"

"Sớm vậy sao?"

"Ừ. Trước khi ta được sinh ra. Bài thơ viết rất hay, ta đọc cho em nghe một đoạn", dứt lời nhẹ giọng

"Ngã hữu vạn cổ trạch, biến gian ngọc nữ phong

Trường lưu nhất phiến nguyệt, quế tại đông tiêm luân

Nhĩ khứ báo tiên thảo. Thế bồ hoa sinh trạm

Tuế vãn hoặc tương phóng, thanh thiên lư bạch long"

"Oa, cảnh ý thật hay." Bì Bì khen, là thi nhân nào vậy? Nhất định rất nổi tiếng"

" Lý Bạch"

"What?"

"Chính là tác giả của bài "Đầu giường ánh trăng rọi" (thu tứ )"

"Khoác lác"

"Ta có bút tích của bài thơ này, đặt ở kho của ngân hàng, em muốn xem không?"

"Trong kho có một đống tranh chữ, chắc tìm không ra quá"

"Cha ta còn có một vị bằng hữu khác, gọi là Cao Thích, hắn cũng từng viết một bài thơ, có câu" mạc sầu tiên lộ vô tri kỷ. Thiên hạ hà nhân bất thức quân "

"Biệt đổng đại?"

"Em biết bài thơ này?"

"Trong sách giáo khoa tiểu học có a"

"Chính là hắn"

"Bút tích của Cao Thích anh cũng có sao?"

"Cũng ở trên đôi tranh chữ kia"

"Thật hay giả?"

" Thật , Thẩm Song Thành, Hạ Lan huy, hay Hồ tộc đều không biết, đây là tư tàng cha ta để lại cho ta, chưa bao giờ công khai với bên ngoài"

"Em có thể xem nó sao ?"

"Thoải mái xem. Bút tích của Lý Bạch ta treo ở trên tường đối diện phòng ngủ."

Bì Bì hưng phấn đến mức nhảy dẫm cả lên chân Hạ Lan huề, cảm thấy cần phải trở về càng nhanh càng tốt! Vì để nhìn thấy đại đại bút tích của Lý Bạch, chúng ta cần phải trở về a!

Tư tế đại nhân nhìn bạn học Quan Bì Bì rồi ngáp một cái, đôi mắt lim dim, mắng yêu một tiếng "em thật là một kẻ phàm tục".

"Hạ Lan, Hạ Lan?"

Bì Bì nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, phát hiện hắn đã ngủ rồi. Trên cánh tay có một vài vết máu chảy ra. Nàng sợ chạm vào khiến hắn đau nên cẩn thận nhích thân mình ra một chút. Sau một lúc lâu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ . Tư tế đại nhân hô hấp mệt nhọc, trên mặt toát lên vẻ thống khổ, cả đêm hắn vẫn duy trì một tư thế như vậy trong khoảng thời gian dài. Khi trời gần sáng, Bì Bì đẩy hắn vài lần, hắn cũng chưa tỉnh. Bì Bì chỉ phải lặng lẽ đi sang phòng của Nguyên Khánh ở đối diện.

"Thương thế của hắn đích thực rất nặng,"

Nguyên Khánh cũng rất lo lắng "Trong lúc cùng mọi người chiến đấu hắn bị thương nghiêm trọng, đại chiến ở Băng Đào Cốc miệng vết thương do binh khí cắt càng ngày càng nhiều. Vết thương do Lang tộc cắn, lớn lớn bé bé hơn một trăm chỗ...... Với tình trạng của hắn, trước mắt cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, bổ sung mới có thể hồi phục. Nếu cứ tiếp tục cường độ như vậy, ta e là không được bao lâu"

Bì Bì lập tức nóng nảy: Không phải Hạ Lan có thể tự chữa trị vết thương của mình sao? Những vết thương này lại không phải do Thiên điều cắn, với công lực của anh ấy hẳn là có thể rất nhanh hồi phục mới đúng"

"Trước kia là như thế, nhưng lần này không phải. Vết thương hồi phục đặc biệt chậm, ngay cả một ít miệng vết thương rất nhỏ đều phải dùng qua thuốc bôi mới đỡ. Bất quá, với quy mô chiến tranh lớn như vậy cũng là trăm năm khó gặp, việc một lần chịu nhiều vết thương trầm trọng như vậy cũng là hiếm thấy, khả năng thân thể nhất thời không thích ứng được. Trong tay ta không có dụng cụ, không thể chẩn đoán bệnh chính xác, hy vọng Ngũ ca có thể mau chóng đưa chúng ta ra ngoài,"

Bì Bì bắt đầu lo âu," ta cảm thấy trận này đánh không xong"

"Không thể không đánh", Nguyên Khánh liếc mắt một cái ra ngoài cửa sổ, "Tu Ngư Tắc canh giữ ở cửa. Nếu không đánh thì không thể ra ngoài"

*********&&*********

Sau khi lửa lớn cháy suốt một đêm, cuối cùng vào lúc trời chuyển sáng, ngọn lửa cũng nhỏ dần. Tu Ngư Tắc không màng lửa nóng, dùng tay đem tro cốt của Đường Vãn Địch gom lại từng chút một, cất vào một cái lọ. Mọi người nhìn hắn không nói một lời, ngồi an tĩnh, yên lặng mà nhìn ánh lửa vẫn đang hừng hực cháy.

Đợt lửa lớn đầu tiên, thiêu đi nửa khuôn mặt nàng

Đợt lửa lớn thứ 2, hủy đi toàn bộ cơ thể nàng

Hắn từng hứa hẹn với nàng lúc ở trong lều:

"Đường Vãn Địch. Ta muốn ở chỗ này cưới em. Cùng em sinh con đẻ cái......"

"Từ giờ trở đi, bất luận là ai còn dám thương tổn em, trước hết phải bước qua xác ta "

Cả đời hắn đều phải thỏa hiệp, luôn chiến đấu vì những thứ không thuộc về chính mình. Nhưng những lời hứa hẹn này, một cái cũng chưa từng hoàn thành

Hắn thậm chí cưới nàng cũng không hề thuận lợi. Vãn Địch vì hắn học Lang ngữ, sau đó nàng không màng sự nguy hiểm của bệnh dịch, làm việc ở sáu doanh người bệnh. Cuối cùng vì bảo vệ hắn, chết bởi thanh đao uyên ương việt của hắn ném xuống, chẳng khác nào chính tay hắn gϊếŧ nàng. Hắn chăm chú nhìn thi thể trong đống lửa, nhìn thấy nàng từng chút từng chút một mà biến mất, trong lòng từng trận quặn đau.

Có người đưa cho hắn một chai nước, nhẹ giọng nói:" Trời sáng rất nhanh. Muốn ngủ một chút không?"

Nói chuyện chính là Tu Ngư Giám.

Hắn lắc đầu, hỏi: "Tình trạng những người bệnh thế nào rồi?"

"Thiên đồ này đích xác hữu hiệu, những người bệnh nhẹ đã khỏi. Còn lại năm người bệnh nặng cũng đã có thể tự đi lại rồi."

"Bệnh nặng không phải có bảy người sao?"

"Hai người đã mất tích"

"Cái gì?" Tu Ngư Tắc lắp bắp kinh hãi "Chuyện là như thế nào?"

"Lúc đi trên đường..." Tu Ngư Giám hồi tưởng một chút, "Có hai người đi tương đối chậm, đại khái vượt qua 100 mét, đột nhiên đã không thấy tăm hơi."

"................"

"Một giây trước vẫn còn ở đây, một giây sau đã liền biến mất"

Tu Ngư Tắc hoài nghi chính mình nghe lầm, nhưng mắt thấy bộ dáng nghiêm túc của Tu Ngư Giám, xác định hắn không phải nói chơi, lúc này mới "a" một tiếng.

"Nhìn ngươi đau khổ như vậy, không ai lỡ nói với ngươi". An Bình Huệ bất an xoa hai tay vào nhau "Chúng ta đã tìm xung quanh đây nhưng không tìm thấy, lại không dám đi xa. Chỗ này ai cũng chưa từng đi qua, nơi nơi đều lộ ra cổ quái. Xem ra Hạ Lan huy nói không sai, chúng ta vạn cần hệ khẩn mà đi theo bọn họ, không thể rời xa quá 100 mét, bằng không liền sẽ đột nhiên biến mất..."

"Việc lạ không chỉ có như vậy..." Tu Ngư Giám xoa xoa huyệt thái dương của mình, "Vừa rồi lúc ta đang uống nước, bỗng nhiên từ không trung có một bàn tay duỗi đến, đoạt lấy chai nước đi mất"

"Ngươi nói, bàn tay tự nhiên xuất hiện?"

Tu Ngư Giám chỉ về phía bên trái Tu Ngư Tắc, Tu Ngư Trình cũng đang uống nước, vội đem chai nước ném sang bên cạnh. Không trung quả nhiên xuất hiện một bàn tay đang dần dần hướng về phía bọn hắn. Tu Ngư Trình liền rút con dao săn cầm trong tay chém về phía cánh tay kia, chủ nhân của cánh tay ngay lập tức xuất hiện. Đó là một người đàn ông trọc đầu mặc áo sơ mi trắng, bộ dáng giống như một người đi đường vô cùng bình thường. Hắn vừa đi vừa huýt sáo, giống như không hề nhìn thấy Lang tộc trước mặt, Tu Ngư Tắc ra hiệu mọi người tự động tránh sang một bên. Hắn quả thực cầm lấy chai nước suối uống một ngụm rồi lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó biến mất trong không khí như chưa từng tồn tại. Mọi người sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tu Ngư Tắc hít ngược một hơi khí lạnh, tháo "kim chi" đeo trên eo xuống, cầm nó trên tay hỏi

"Chúng ta đã bao lâu không hiến tế chi thần rừng rậm ?"

"Không tìm thấy tế phẩm thích hợp"

"Đầu của Thẩm Song Thành" Tu Ngư Tắc sắc mặt lành lạnh

"Có thể sao?"

Trước lúc hoả táng, An Bình Huệ là người nhìn thấy những việc mà hắn trải qua, đầu sỏ từ đầu đương nhiên là Hạ Han huề, là hắn đột nhiên cướp Quan Bì Bì đi. Xét thấy Bì Bì là thê tử của hắn, đổi lại là ai cũng sẽ làm như vậy, không thể xem như hắn sai. Nhưng trực tiếp ra tay với Đường Vãn Địch lại là Thẩm Song Thành, là hắn thuận tay ném uyên ương việt bay trở về, đổi hướng bay của nó, lúc này mới đánh trúng Đường Vãn Địch. Cho nên Tu Ngư Tắc mới đem mối thù gϊếŧ Đường Vãn Địch tính lên đầu Thẩm Song Thành.

"Hắc! Các ngươi xem",Tu Ngư Giám chỉ về phía cổng trường

"Bên kia lại có một người"

"Không phải người, là quỷ"

Người đang đi tới bước chân rất chậm, tựa hồ hắn vốn không có thói quen đi bộ, lại tựa hồ như đã bị bệnh thật lâu, chậm rãi di chuyển. Hắn đi đến trước mặt Tu Ngư Tắc rồi đứng yên. Tu Ngư Giám nhìn hắn, thoáng chút bối rối, thấp giọng nói " là Kim Địch"

Tất cả mọi người đều nghe nói qua về người này, An Bình Huệ cùng Tu Ngư Giám không ai bảo ai tự động tránh đi. Tu Ngư Tắc đứng dậy, lạnh lùng hỏi "Có chuyện gì?"

"Ta tới đây nói cho ngươi một số việc"

"Chuyện gì?"

"Chuyện về Thiên đồ "

Tu Ngư Tắc càng thêm cảnh giác: "Hạ Lan huề bảo ngươi tới đây?"

"Không phải "

Kim Địch trấn định mình, "là ta tự mình vẫn luôn muốn gặp ngươi"

Hắn mơ hồ không biết mình đang muốn nói gì, lập tức nghiêm mặt

" Ngươi là Lang tộc, ta là Sa Lan tộc, chúng ta có việc tất yếu sẽ gặp nhau"

"........................"

"Tu Ngư Tắc ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, nhưng chúng ta là huynh đệ "

"...................."

"Ta hy vọng bình an trở lại thành phố C, chứng kiến hài tử được sinh ra:"

"Ngươi tới gặp ta. Chính là vì nói cái này?"

"Thiên đồ là một nơi không an toàn, rất nhiều hiện tượng chúng ta vô pháp lý giải. Hạ Lan huy là người duy nhất hiểu rõ nơi đây. Cho nên Lang tộc muốn trở về không cần phải đối nghịch với bọn họ, đem chính mình vây khốn ở nơi này..."

"Chẳng phải thê tử ta đã chết ở nơi này sao?" Tu Ngư Tắc oán thán

"Ngươi muốn như thế nào?"

"Ta nhất định lấy cái đầu trên cổ Thẩm Song Thành... "

"Tu Ngư Tắc"

"Ta có thể bị vây ở chỗ này không rời đi được, nhưng..... ", hắn nói từng chữ một "thù này ta nhất định phải báo!"

"Việc này thật là thiển cận làm sao, những người bị thương đang chờ ngươi ở phía sau cánh cổng kia, bây giờ người định sẽ thế nào ?"

"Ngươi cho rằng bọn họ có thể cùng Nam nhạc Bắc quan ung dung mà sinh tồn?"

".........."

"Bọn họ đều có lý của bọn họ. Ta không cần ngươi chỉ điểm"

"Ta thu hồi lời vừa nói, ngươi không phải huynh đệ của ta." Kim Địch thở dài

"Ngươi quá độc ác, không xứng làm huynh đệ của ta"

Nói xong lời này. Hắn cũng không quay đầu lại, chậm rãi đi về. Tu Ngư Giám nhìn bóng dáng hắn. Đi tới nói:

"Huynh đệ các ngươi...... hòa hảo (làm lành/làm hòa)?"

Tu Ngư Tắc thu tay lại thành nắm đấm, không kiên nhẫn quát lớn:

"Hắn không phải huynh đệ của ta"
« Chương TrướcChương Tiếp »