Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 9: Đường Vãn Địch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguồn: magnoliaxiaomei.wordpress.com

Đường Vãn Địch vốn tên là Đường Chiêu Đệ, ý nghĩa tên này do ba mẹ cô muốn có con trai. Sau hai năm, cô thật sự “chiêu” tới một người em trai tên là Đường Hạo Vũ.

Em trai sau khi sinh ra, cả nhà Chiêu Đệ bao gồm ông bà nội đều hớn hở vui mừng, chưa tới đầy tháng của em trai, tay chân cậu đã treo đầy vòng vàng, Chiêu Đệ cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trong một ý nghĩ nào đó, cô cũng nên biến mất khỏi căn nhà này.

Trên tường treo đủ loại ảnh nghệ thuật của em trai cô thời thơ ấu: ảnh ngồi chiếc xe nhỏ, ảnh ôm gấu con, ảnh mặc áo da tiểu hổ, ảnh đội mũ võ sĩ, treo dọc theo hai bức tường theo từng chủ đề và phong cách. Vậy mà muốn tìm một bức ảnh của cô trong đó cũng không có.

Sau khi lên tiểu học, em trai cô bất luận được khen thưởng gì, cả nhà cũng phải mở tiệc thiết đãi hàng xóm xung quanh. Trong khi thành tích của Chiêu Đệ không chỉ là xếp hạng nhất toàn cấp, mà còn là học sinh ba giỏi, nhưng ba mẹ cô chỉ coi như không biết. Có lần mẹ cô ăn cá không tìm được khay đựng xương, liền tiện tay lấy trong ngăn kéo ra tờ giấy dày đặt lên bàn, sau khi thu dọn bát đĩa, Chiêu Đệ mới phát hiện ra đó là giấy chứng nhận của mình. Mẹ cô ở ngay trước mắt cô cầm tờ giấy chứng nhận đầy dầu mỡ vo viên và ném.

Dĩ nhiên Chiêu Đệ không hiểu chuyện, liền khóc lóc bát nháo bày tỏ sự bất mãn, cho đến một ngày, bà nội nói cho cô biết bà đã từng sinh ra hai cô con gái, vừa sinh ra liền bị ông nội ném vào trong hầm phân và chết chìm.

Từ đó về sau, Chiêu Đệ không dám khóc nữa, ngược lại phải cảm tạ ân huệ của cha mẹ đã không gϊếŧ cô.

Cha Chiêu Đệ là tài xế vận tải thích uống rượu, tính khí thô bạo, đối với cô không đánh thì mắng. Mẹ cô không công ăn việc làm, coi chồng hơn cả vua, đối với chồng ông ta nói gì nghe nấy, cũng không tránh được bị đánh vài quyền.

Từ khi bắt đầu lên trung học, Chiêu Đệ phải cầu xin ba mẹ đổi tên cho mình, nhưng bị cự tuyệt, lý do là quá phiền toái. Đến năm 18 tuổi trở thành công dân chính thức, Chiêu Đệ lập tức mang sổ hộ khẩu, thẻ căn cước tới công an huyện xin đổi tên. Thủ tục yêu cầu khá chặt chẽ, chỉ được đổi tên một lần trong cả đời, để lấy được các loại giấy chứng nhận, Chiêu Đệ phải điền vào các loại đơn yêu cầu, xin phê duyệt từ trưởng công an phụ trách, sau đó trình lên cục trưởng đơn vị phụ trách phê chuẩn.

Nhân viên hộ tịch là đồng chí cán bộ nữ, ban đầu không tình nguyện xử lý, nói lên nói xuống là do giấy tờ không đầy đủ. Chiêu Đệ chỉ ra rằng cha mẹ mình ban đầu đặt tên này đã thể hiện tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ, khiến cho cuộc sống của cô bị sỉ nhục, gây tổn thương cho tâm hồn của trẻ thơ…Chiêu Đệ đùng đùng nói một tràng nào là coi em của cô như bảo bối, coi cô như không khí. Nhân viên hộ tịch nghe xong thiếu chút nữa phát khóc.

“Cô nhóc, tên của cháu phải đổi đi! Cha mẹ đối với cháu quá không công bằng.”

“Đúng thế, chúng ta có chính phủ, còn có những người chấp hành pháp luật công bằng giống như cô”. Chiêu Đệ nói.

“Tiểu nha đầu này, miệng còn ngọt vô cùng.” Nhân viên hộ tịch bị Chiêu Đệ vụng về tâng bốc chọc cười, “Cháu muốn đổi thành tên gì, nghĩ được chưa?”

Chiêu Đệ vốn cho rằng đổi một cái tên sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, lần này chẳng qua là tới dò hỏi, không nghĩ nhanh như vậy đã vượt qua cửa ải đầu tiên, hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng. “Chỉ cần không phải Chiêu Đệ là được ạ.”

“Con gái, yêu cầu của cháu quá thấp.”

“Nhìn cô đặc biệt là người có kiến thức, giống như hiệu trưởng trong trường trung học của cháu, nếu không cô đặt cho cháu một cái tên đi.”

Chiêu Đệ không nhìn lầm, mẹ của nữ nhân viên hộ tịch là hiệu trưởng trường trung học nơi cô theo học, còn là người vô cùng yêu thích thi ca.

“Sương Nồng Trúc Chi, Tuế Vãn Địch Hoa Thâm(*)…” Nhân viên hộ tịch nhắm mắt ngâm một câu thơ, “Cháu cảm thấy tên Đường Vãn Địch thế nào?”

(*) sương đẫm cành trúc, năm qua đi cỏ hoa khoe sắc thắm.

“Chính tên đó ạ.”

Vì vậy, Đường Chiêu Đệ đổi thành Đường Vãn Địch.

Vãn Địch tốt nghiệp trung học sau đó mất mấy năm làm việc, kinh qua ba năm làm tài xế xe buýt, chuyên chạy từ thành phố C đến các tuyến đường trong khu vực ngoại ô phụ cận. Ngoài lái xe, Vãn Địch còn bán bảo hiểm nhân thọ, bán chủ yếu trên xe buýt. Trước hết tìm được khách hàng mục tiêu, sau đó ngồi bên cạnh người đó trò chuyện đủ các thể loại rồi giới thiệu về bảo hiểm, mỗi chuyến xe như vậy thường đi trong tầm ba đến bốn giờ đồng hồ, có ngày bán được vài hợp đồng bảo hiểm, dĩ nhiên có ngày miệng khô lưỡi rát nói mười tiếng đồng hồ cũng không ký được một hợp đồng.

Hôm nay đang có nhóm người đi vào từ phía cửa tự động tới trạm xe buýt đường dài liền bị Đường Vãn Địch theo dõi.

Không thể nào nói bọn họ không làm người khác chú ý, tất cả đều là thanh niên cao hơn một mét chín, cùng vóc dáng như những cầu thủ bóng rổ, phụ nữ chỉ có một người cao hơn một mét tám mươi, đi đầu là một người có nước da trắng nõn, gò má trái có một vết sẹo mờ, tóc xoăn như đinh ốc. Mấy người còn lại đều để kiểu đầu đinh, tóc thẳng dựng lên, mắt to mày rậm, mặt vuông thô kệch, mỗi người đều có cơ bắp mạnh mẽ cùng cảm giác nổi bật vượt trội.

Quần áo bọn họ bình thường, ánh mắt lơ đãng, châu đầu ghé tai vừa nói vừa nghe bằng ngôn ngữ khó hiểu. Đúng dịp đám người này mua vé lên xe của Đường Vãn Địch. Hôm nay, Vãn Địch đổi ca giúp tài xế, thời gian xuất bến còn có hai mươi phút, lúc này khách lên xe không nhiều, trên xe buýt có tất cả 38 chỗ ngồi, trên xe đã có sẵn 7 hành khách, cộng thêm đám người bọn họ cũng chỉ có 12 người.

Kinh doanh quá ảm đạm.

Chờ năm người đàn ông cao to nối đuôi bước lên xe, ngồi xuống, Đường Vãn Địch làm bộ lơ đãng ngồi sang bên cạnh thanh niên tóc xoăn. Theo so sánh, mặt mũi cậu tóc xoăn này có đường cong tương đối nhu hòa, làm cô cảm thấy dễ giao thiệp, vì vậy liền bắt chuyện.

“Đại ca, đây là lần đầu tiên anh tới thành phố C?”

“Ừ.”

Đây là bản đồ giao thông của thành phố C, bên trong có tất cả các địa điểm tham quan chủ yếu và các quán ăn đặc biệt, có muốn lấy không?” Cô móc ra một chục tấm bản đồ.

“Đòi tiền sao?”

“Miễn phí.”

Chàng trai tóc xoăn cầm một tấm, gập lại bỏ vào túi: “Cảm ơn.”

“Đại ca, anh có nghe nói tháng trước khu vực này có dịch cúm gia cầm không?” Đường Vãn Địch nói.

Chàng trai tóc xoăn lắc đầu.

“Phía bắc Giang Nam rộng lớn, ai cũng bàng hoàng.” Cô thở dài nói, “Con người ta chỉ sợ thiên tai, giống như tầm tuổi này của chúng ta, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, tuổi trung niên còn có nhà trả góp. Một khi bị bệnh gì, nhẹ thì nằm viện, nặng thì phải phẫu thuật…đều là tiêu tiền như nước nha.”

Chàng trai tóc xoăn nhìn thẳng vào cô, mặt tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ chú ý lắng nghe.

“Tôi là đại diện của công ty bảo hiểm Đường Vãn Địch, đại ca đã ký bảo hiểm bên công ty tôi chưa? Năm nay, công ty đưa ra thị trường gói bảo hiểm bệnh hiểm nghèo vô cùng được chào đón, đóng tiền ít, mức bảo đảm cao, đặc biệt thích hợp với anh và mọi người trong gia đình, tôi có thể hướng dẫn cụ thể hơn một chút được không?”

“Bảo hiểm nhân thọ là cái gì?” Tóc xoăn hỏi.

Đường Vãn Địch thấy cao hứng thiếu chút nữa bật cười, xem ra người này có hứng thú, hôm nay có thể làm việc lớn!

Vì thế, Vãn Địch bắt đầu nghiệp vụ của mình giới thiệu toàn bộ hệ thống bảo hiểm, lưu loát, thao thao bất tuyệt trong vòng 20 phút. Bây giờ lại có 6 hành khách lục tục đi lên, Vãn Địch mải nói quên mất thời gian, cho đến khi có người hét lên: “Mẹ! Quá thời gian xuất bến rồi, tài xế đâu!”

Vãn Địch vội vàng kêu lên, “Tôi chính là tài xế! Thật xin lỗi quý vị, bây giờ lái xe, lập tức lái xe.”

Mặc dù giữa bọn họ vẫn còn chuyện chưa kể xong, cậu thanh niên tóc xoăn một mực chăm chú nghe, Đường Vãn Địch cảm thấy mình ở thành phố C, anh ta cũng tới thành phố C, trao đổi số điện thoại của nhau, đến lúc đó tiện tới thăm một chút, phải có hy vọng.

“Tôi phải lái xe, chúng ta hẹn lúc khác nói chuyện?” Đường Vãn Địch rút ra một tấm danh thϊếp đưa cho anh ta, “Anh họ gì vậy?”

“Tu Ngư Tắc.”

“Chúng ta trao đổi số điện thoại đi?”

“Tôi không có điện thoại.”

“Vậy anh ở đâu?”

“Tạm thời chưa biết…”

Đường Vãn Địch ngơ ngác nhìn anh ta, trong lòng thầm kêu rên: Xong rồi, xong rồi, nhóm người cường tráng này xem dáng vẻ là tới để làm việc, ăn bữa trước không có bữa sau, ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng không tìm được…liên quan đến bảo hiểm mọi người đều biết khách hàng không có thu nhập ổn định đều không muốn mua! Nếu mua cũng không thể thể bán theo tháng được!

Vãn Địch nhấc chân muốn rời đi, Tu Ngữ Tắc gọi lại, “Này.”

“Cô lái xe…ổn không?”

“Ổn.”

“Chúng tôi còn có phụ nữ mang thai.” Anh ta chỉ vào cô gái, Đường Vãn Địch liếc nhìn, chỉ cảm thấy cô ấy rất vạm vỡ, có chút hơi mập mạp, ngược lại không nhìn thấy bụng.

“Vợ anh à?”

“Không phải.”

“Yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, đảm bảo các anh đến nơi an toàn.”

Tu Ngư Tắc gật đầu. Ai ngờ lái xe được nửa đường liền xảy ra chuyện. Đó là một đoạn đường núi, bên phải là núi, bên trái là sườn núi, đường đi gồ ghề, không có bất kỳ rào chắn nào. Vì vậy, trong mùa đông và mùa mưa, lái xe có thể kiểm tra lòng can đảm, còn có thể gặp tình huống trượt xuống chân núi.

Vừa lúc đó, trong xe có hai người mặc trang phục người Hán màu đen đột ngột đứng lên, đeo kính, đội mũ lưỡi trai, uy hϊếp cướp giật.

Con đường này, Đường Vãn Địch đã lái xe qua mấy trăm lần, gặp đánh đuổi cướp cũng không chỉ một lần. Nói vậy khi mỗi người nộp số tiền mang theo trong người ra thì không sao, bọn cướp nhận được tiền, đi được nửa đường liền xuống xe, tài xế đến trạm sẽ báo cảnh sát, có lúc có thể truy ra được, nhận lại số tiền bị cướp. Phần lớn là không truy cứu được, không thể làm gì khác ngoài việc tự coi như xui xẻo.

Nhưng lần này không giống, một tên cướp trong tay còn có súng. Tên cướp đầu tiên giơ súng nhắm vào mọi người, tên cướp thứ hai cầm một cái túi du lịch đi từ hàng ghế sau từng bước tới thu tiền.

“Ví tiền, đồng hồ đeo tay, nhẫn, dây chuyền, điện thoại di động, tất cả tháo xuống cho tao.”

Hành khách bị dọa không nói tiếng nào, tất cả nghe lời làm theo.

Chỉ một lát sau đã đi tới trước mặt nhóm Tu Ngư Tắc.

Thấy hắn bất động nửa ngày, tên cướp dùng súng đập vào đầu hắn, “Ví tiền của mày đâu? Nhanh lên một chút.”

“Tôi không có ví tiền.” Tu Ngư Tắc nhìn hắn, “Chúng tôi cả năm người đều không có ví tiền.”

“Bang!” Lời còn chưa kịp dứt, tên cướp thứ hai đã hung hăng cho hắn ta một cái tát.

“Dám lừa gạt tao? Không muốn sống nữa sao?”

“Không có thật.” Tu Ngư Tắ giơ hai tay, “Không tin ngươi có thể lục soát.”

Nhanh lên một chút, tao không có thời gian lục soát mày.”

“Tiền của chúng tôi…chỉ đủ mua năm tấm vé xe.” Một người khác ngồi bên cạnh người phụ nữ mang thai nhẹ giọng nói.

Tên cướp bỗng nhiên giơ họng súng chỉ vào người phụ nữ mang thai đang sợ ngây người, “Lừa ai chứ? Nhiều người bước ra khỏi cửa như vậy mà không mang theo tiền? Nghĩ ta ngu đúng không? Nhanh lên một chút nếu không ta bắn cô ta!”

Tu Ngư Tắc vội hét lên, “Chúng tôi___”

Lời còn chưa dứt, cửa xe bỗng nhiên đóng sập, tên cầm súng đứng không vững thiếu chút nữa ngã ngồi xuống. Ngay sau đó, xe buýt nhanh chóng mở cửa ra, nghiêng ngả phía đông phía tây, lúc cao lúc thấp. Mọi người nắm chắ tay vịn, thấy xe đang đi lên dốc vách đá, sợ không dám nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tên cướp cầm súng phản ứng rất nhanh, người đang trong trạng thái lắc lư dữ dội liền trấn tĩnh lại, từng bước từng bước đi tới phía Đường Vãn Địch, muốn đi tới trước mặt cô nói chuyện, xe buýt bỗng nhiên trượt một đường!

Két____

Xe dừng lại trên phần đất cứng.

Tên cướp chĩa súng về phía đầu cô, “Đồ đàn bà chết bầm, muốn chơi tao à?

Cửa xe bỗng nhiên mở ra, Đường Vãn Địch lạnh lùng, “Đi xuống.”

“DM, tiền của tao còn chưa thu xong!”

“Chó má, nhìn về phía này,” cô chỉ ra phía trước cửa sổ, “Bổn cô nương ta hôm nay không muốn sống, mang theo các người lao xuống núi nhé! Một là chết, hai là được; một người chết, chó gà cũng chết theo!”

“Cô dám?”

“Ta dám.”

Tên cướp ngó đầu về phía trước, lúc này mới phát hiện xe buýt đang dừng ở một nơi có vị trí nghiêng nghiêng bên vách đá, chỉ cần cô buông phanh xe, toàn bộ xe sẽ mất trọng lực mà trôi xuống.

Ngay lúc này, chân Đường Vãn Địch hơi buông lỏng, toàn bộ xe bỗng nhiên dựng đứng về phía trước, hai tên cướp lao ra ngoài cửa xe với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, quay đầu chạy cuống cuồng đến mức cả túi du lịch cũng quên cầm theo.

Đường Vãn Địch cười lạnh, đóng cửa xe, xoay xe một đường, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì xe đã bẻ lái an toàn về phía đường núi, như một làn khói vội vã đi về phía trước.

Bên trong xe vang lên tiếng vỗ tay.

Đường Vãn Địch lái xe buýt đến bến xe thành phố C, nhìn hành khách cuối cùng xuống xe rồi lúc này mới đóng cửa, định đến nộp tiền cho phòng điều phối vận tải.

Đi ngang qua phòng chờ bến xe, Vãn Địch phát hiện ra Tu Ngư Tắc cùng bốn người đồng hành mặt mũi mơ hồ đứng ở cửa, trong tay cầm tấm bản đồ cô cho, dáng vẻ giống như hoàn toàn xem không hiểu.

“Hi!” Cô đi tới chào hỏi, “Các anh đi đâu? Tôi giúp các anh thuê xe.”

“Đòi tiền sao?” Tu Ngư Tắc hỏi

“Mở cửa là mười tệ, không đắt.”

“Chúng tôi không có tiền.”

Cô cau mày đánh giá bọn họ, “Các anh…tới đây làm thuê?”

“Ừ.”

“Không có tiền…. ở đâu?”

“Tạm thời ở chỗ này.” Hắn chỉ từng hàng ghế ngồi trong nhà chờ xe khách, “Trước mắt xem có thể tìm được việc gì.”

“Các anh sẽ làm những việc gì? Thợ mộc? Thợ điện? Thợ xây?”

Tất cả đám đàn ông đều lắc đầu.

Đại gia, cái gì cũng không, các anh là người rừng từ trong núi đi ra sao?

Đường Vãn Địch trầm tư trong giây lát, nói: “Như vậy đi, tôi giúp các anh tìm việc, tôi thông thạo khu vực này, có mối quan hệ với một số người, cũng có một số biện pháp giải quyết.”

Tu Ngư Tắc ngạc nhiên nhìn cô, không dám tin tưởng mình đã gặp được người tốt, “Được.”

“Tất nhiên tôi không phải làm không công,” Đường Vãn Địch đổi giọng, “Tôi giúp giới thiệu việc làm cho các anh, các anh đi làm kiếm tiền, tôi muốn ăn hoa hồng 10% số tiền các anh nhận được, tương đương với việc làm môi giới cho các anh.”

“Mười phần trăm? Là có ý gì?” Tu Ngư Tắc hỏi.

“Anh không học số học sao?”

“Ta chỉ biết đếm một chút.”

“Mười phần trăm chính là, nếu như anh kiếm được 100 tệ thì giữ lại 90 tệ, đưa cho tôi 10 tệ.”

“Có thể, xin hỏi môi giới là cái gì?”

“Môi giới là người đại diện, các anh chỉ cần chuyên tâm làm việc, người đàm phán và thương lượng giá cả là tôi. Tôi là người làm ăn kinh doanh tuân thủ luật pháp, nếu như các anh đồng ý điều kiện này thì tôi với anh cần ký hợp đồng, các anh ký tên, điểm chỉ ở phía trên mới có thể thực hiện.”

“Có thể được.”

“Như vậy đi, tôi nhìn các anh cũng mệt mỏi, tối nay chen chúc ngủ lại ở nhà tôi, ngày mai tôi dẫn các anh đi tìm chỗ trọ, tiền tôi sẽ ứng trước, các anh kiếm tiền rồi trả lại cho tôi.”

“Được.”

Đường Vãn Địch đưa đám người Tu Ngư Tắc về tới dưới nhà mình thì trời đã tối.

Nhận thấy mọi người đều đói, nhưng trên người không có tiền, ai cũng không mở lời.

Bên đường dưới tầng trệt là một dãy các quầy hàng, màn đêm vừa buông xuống, sương mù đã vấn vít, vô cùng náo nhiệt. Đường Vãn Địch dẫn năm người ngồi vào một cái bàn, “Cơm tối nay ta mời khách, mỗi người ba mươi xiên nướng, hai cái cánh gà, muốn ăn rau cải không?”

“Không ăn rau cải.”

Đường Vãn Địch thanh toán, một lát sau bà chủ bê tới một đĩa xiên nướng.

“Mọi người ăn đi!”

Cũng không ai động tay, Tu Ngư Tắc nhìn Đường Vãn Địch, “Cô ăn trước.”

“Khách khí cái gì? Ăn đi…ăn đi…!”

Đường Vãn Địch phân phát cho mỗi người mấy xiên, Tu Ngư Tắc chần chừ nói, “Cô có thể nói với bà chủ không cần nướng không?”

“Không cần nướng?” Cô ngơ ngác, “Ăn sống?”

“Đúng.” Tất cả mọi người đều nhìn cô gật đầu.

“Như vậy đi, chúng ta đừng ăn ở đây, gói bỏ túi mang về.”

Đường Vãn Địch nói với bà chủ là nhà có lò nướng, muốn đóng túi để mang về nướng, bà chủ vui vẻ vì bớt được việc, cùng cô đếm que xiên, bọc vào hộp lớn rồi đưa cho Vãn Địch.

Nhà Đường Vãn Địch là nhà thuê, gần giáp nội thành, tiền thuê không đắt, nhà còn đủ diện tích cho một phòng khách, một phòng bếp và phòng vệ sinh, vô cùng sạch sẽ.

Cô lặng lẽ kinh hãi nhìn năm người cầm tất cả que xiên ăn sống rồi nuốt.

Tu Ngư Tắc giới thiệu những người đi cùng đều là người nhà, một người lớn tuổi tên Tu Ngư Tĩnh, mọi người gọi hắn là Tam thúc, miệng to, cánh mũi rộng, mắt cá vàng. Một người khác mũi cao, râu quai nón tên là Tu Ngư Phong, hắn là Tứ đệ. Người phụ nữ tên là Tu Ngư Thanh, chỉ biết nói tiếng địa phương, nghe không hiểu tiếng Trung, mọi người gọi cô là Tam muội, một người đàn ông khác điềm đạm, hay xấu hổ, giọng nói trầm, ôn hòa tên là Phương Lôi Thịnh, là chồng của Tu Ngư Thanh.

Tu Ngư Thanh mang bầu không hề lộ rõ bụng, chẳng qua là nhìn rất mệt mỏi, vì vậy Đường Vãn Địch thu xếp cho cô trước, để cô ngủ trong phòng ngủ chính của mình.

Còn lại bốn người đàn ông có thể ngủ trên sàn nhà phòng khách một đêm.

Thấy đám đàn ông ăn có vẻ chưa no, Đường Vãn Địch lại lấy trong tủ lạnh một mâm thịt làm nhân, vốn định nặn sủi cảo, mọi người lập tức chia ra để ăn.

“Đường Vãn Địch, tôi muốn nói với cô chuyện này.” Ngồi ở trên bàn uống nước, Tu Ngư Tắc bỗng nhiên nói.

“…”

“Mới vừa rồi, tôi và Tam thúc thương lượng một chút.” Tu Ngư Tắc nói, “Dựa theo quy định của chúng tôi, đi ra khỏi nhà thì chỉ tin tưởng người nhà, cô đồng ý trở thành một thành viên trong gia đình chúng tôi không?”

Đường Vãn Địch ngẩn người, “Trở thành gì? Làm sao trở thành? Bao nuôi ta sao?”

“Tôi cùng Tứ đệ đều chưa lập gia đình, Tam thúc của tôi góa vợ. Cô cảm thấy thuận mắt ai trong ba chúng tôi? Có thể cân nhắc gả cho người đó, tùy ý cô lựa chọn, người được chọn tuyệt đối không nói “Không”.

“NO, NO, NO…” Tu Ngư tiên sinh, làm ăn là làm ăn, ân huệ là ân huệ, tôi không thích làm rối lên. Hơn nữa, trước mắt tôi không có hứng thú với đàn ông, không định lập gia đình.”

Ăn sống xiên thịt đã quá quái dị rồi, tìm phụ nữ cũng quá tùy tiện. Trong lòng Đường Vãn Địch đã có chút hối hận, muốn tìm đường lui.

Bốn người đàn ông nhìn cô không có chút buồn phiền, một lát sau, Tu Ngư Tắc nói, “Như vậy đi, chúng ta mỗi người đưa cho đối phương một phần cơ thể coi như là tín vật bảo đảm.”

Đường Vãn Địch rõ ràng không nhịn được nói, “Ai da, tôi có lòng tốt cưu mang các anh, quy định của các anh không tốt chút nào cả.”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Tu Ngư Tắc suy nghĩ một chút, nói: “Xin lỗi, chúng tôi đến từ một nơi xa lạ, cũng không quen biết ai, tin tưởng người khác có chút khó khăn. Một chút nghi thức của quê hương khiến chúng tôi an lòng hơn. Đường Vãn Địch, tôi cần một chùm tóc của cô coi như tín vật bảo đảm.”

Cô không nói hai lời, cầm kéo lên cắt một túm nhỏ trên tóc mình đưa cho hắn.

Tu Ngư Tắc dè dặt gập đoạn tóc, nhét vào túi.

“Cô thì sao, cô muốn cái gì?” Hắn hỏi.

“Một đốt ngón tay,” Đường Vãn Địch ngẩng đầu lên, rút ra một con dao thái từ trong ngăn kéo đưa cho hắn, nhàn nhạt nói, “Anh cho không?”

Tu Ngư Tắc lặng lẽ nhìn cô.

Tam thúc đập bàn, định đứng lên, bị Tu Ngư Tắc đè xuống.

Hắn nhận lấy con dao, đưa nghiêng bên trái, đột ngột giơ tay chém xuống, giữ lại một đầu ngón tay út đầm đìa máu.

~Hết chương 9~
« Chương TrướcChương Tiếp »