Chương 13: Tại rạp chiếu phim

Bì Bì cảm thấy sau khi trở lại thành phố C, hết thảy mọi tiết tấu đều trở nên thong thả. Không có Gia Lân, không có Hạ Lan, cửa hàng bán hoa cũng bị mẹ và bà nội ôm đồm hết. Mấy tháng đầu, cuộc sống của cô có thể dùng tám chữ "Ăn chơi suốt ngày, vô công rồi nghề" để hình dung.

Từ khi biết tin dịch cương thi bùng nổ ở Sa Lan, cô bắt đầu nôn nóng hỏi thăm Vĩnh Dã về tin tức của Kim Địch và Tiểu Cúc.

Vĩnh Dã nói anh ta luôn ở phương Nam, chuyện ở Bắc Quan cũng không biết nhiều lắm. Sau vài ngày hỏi thăm khắp nơi, anh ta nói với Bì Bì, sau biến cố của Linh tộc, Thanh Tang tuyên bố bởi vì đã trục xuất được trú thể Đông Linh, Hồ đế băng hà, căn cứ Hồ luật, người thừa kế thứ hai trong Thiên tinh tộc, anh họ của Hạ Lan huề là Hạ Lan Huy kế vị.

Thế nhưng, lại xuất hiện một vấn đề là, Thanh Tang phát động toàn bộ lực lượng cũng không sao tìm được Hạ Lan Huy. Căn cứ Hồ luật, trừ khi chứng minh được Hạ Lan Huy đã chết, đế vị mới có thể chuyển tiếp tới người thừa kế thứ ba, cũng chính là một người anh họ khác của Hạ Lan Huề là Hạ Lan Huyên. Trong lúc này Thanh Tang sẽ nhϊếp chính.

Nhưng phía chính trị Nam Nhạc lên tiếng tuyên bố Hạ Lan Huề vốn dĩ chính là trữ quân, bởi vì Thanh Tang thất trách đã phóng thích Linh tộc nên bị phế bỏ quyền nhϊếp chính, Hạ Lan Huề sẽ thừa kế đế vị. Tuy rằng Linh tường biến mất nhưng hiệp nghị Nam Bắc vẫn còn, Bắc quan Hồ tộc không được tự tiện vượt qua ranh giới, càng không được đi săn ở phương Nam, những người vi phạm sẽ gϊếŧ chết không cần thông báo.

Lúc bắt đầu, bất luận là Bắc Quan hay Nam Nhạc, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Linh tường biến mất coi như một cơ hội mới. Đối với sương mù nghiêm trọng, khí hậu giá lạnh, dân cư thưa thớt, Bắc quan càng xem là như thế. Không ít gia tộc lăm le, tính toán định đưa cả nhà đến phía Nam. Cho đến khi nhóm người đầu tiên lợi dụng Linh tường mất hiệu lực, chạy tới thành phố K săn thú thì bị Triệu gia của Liễu Đăng tộc gϊếŧ hết cả 5 huynh đệ. Lúc này mọi người mới biết do Linh tường không còn nên Nam Nhạc càng thắt chặt phòng thủ. Đóng giữ Nam Quan là Liễu Đăng Minh gia, đồng minh của Hạ Lan Huề. Thủ lĩnh của Liễu Đăng Hoa gia là Hoa Lâm cũng giương cờ tiên phong ngỏ lời ủng hộ số tiền lớn duy trì phòng thủ của Nam Nhạc.

Sau khi Dục Môn trong một tháng đầu đã tiêu diệt 17 tên săn thú trộm, biên giới đã dàn xếp ổn định, cho đến khi tin tức về bệnh dịch ở Sa Lan truyền tới. Không đợi mọi người hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, các tộc dân tị nạn của Sa Lan đã dũng mãnh tiến vào Bắc Quan, không chỉ bao gồm có người già cả ốm yếu mà còn có Lang tộc hung mãnh. Thanh Tang sứt đầu mẻ trán, bận rộn đến mức không rảnh rỗi để quan tâm chính sự của Nam Nhạc. Rất may chưa phát hiện ra Hồ tộc và nhân loại bị mắc dịch bệnh này.

Vì vậy, Tiểu Cúc và Kim Địch tạm thời an toàn, Bì Bì nghĩ thầm.

Cô hối hận vì trước kia chỉ lo yêu đương với Hạ Lan Huề, đối với tình hình chính trị trong Hồ tộc không có chút hiểu biết nào. Cho nên khi Vĩnh Dã nói những vấn đề này, đầu óc hoàn toàn mông lung, không biết rằng Hạ Lan Huề còn có hai người anh họ, cũng không biết ở Nam Nhạc lại có nhiều gia tộc sinh sống như vậy. Những gia tộc này nắm giữ vị trí chính trị như thế nào ở Nam Nhạc, có những nhân vật nào, vai trò như thế nào, quan hệ với Hạ Lan Huề như thế nào? cô cũng hoàn toàn không biết gì.

Hậu quả của việc phóng thích Linh tộc vượt xa dự tính của Bì Bì. Tư Tế đại nhân nói không sai, phiền toái của anh rất nhiều, trong chốc lát không thể xử lý hết. Trong lòng Bì Bì nảy sinh áy náy, cảm thấy bản thân mình chỉ biết đi gây chuyện.

Cô lại tới hỏi về Hoa Thanh Kỳ.

Vĩnh Dã nói cho cô, Hoa Thanh Kỳ là em gái của Hoa Lâm. Mặc dù Hoa Lâm có mười mấy em gái, nhưng chỉ có cô ấy với Hoa Lâm là cùng một mẹ sinh ra, vì vậy đặc biệt thân thiết. Năm đó Hoa Thanh Kỳ "diễn xuất thất bại" bị nhốt ở Trầm Châm khiến cho Hoa Lâm nảy sinh oán hận với Hồ đế, cũng dẫn đến việc trong thời kỳ Chân Vĩnh chi loạn, toàn bộ Hoa Gia quay sang ủng hộ Hạ Lan Huề, đi theo anh tới Nam Nhạc, trở thành gia tộc có quyền lực lớn nhất ở Nam Nhạc.

Người tên Hoa Lâm này, Hạ Lan Huề cũng không dám tùy tiện đắc tội. Hiện giờ thế cục Nam Bắc căng thẳng, Hạ Lan Huề càng cần sự trung thành và ủng hộ của Hoa Lâm, cho nên...

Vĩnh Dã chưa nói tiếp câu sau, nhưng Bì Bì đã có thể hiểu.

---- Cho nên Hạ Lan Huề phải lấy lại Mị châu, là muốn cùng Hoa gia....liên hôn?

Ngày 23 tháng 4 dương lịch, mùng 3 tháng 3 âm lịch là ngày diễn ra lễ hội. Dựa theo nghi lễ cổ xưa, trong ngày này, mọi người đều phải ra bờ sông, ven hồ để tắm rửa, thay quần áo, giữ cơ thể sạch sẽ, giải trừ bệnh tật, Luận Ngữ có câu "Dục hồ nghi, phong hồ vũ vu, vịnh nhi quy" chính là nói về ngày này.

Bảy giờ sáng, Bì Bì một mình đạp xe tới hồ Quan Âm.

Cô vốn là tới vùng này đưa hoa, khi đi ngang qua công viên, quyết định đi đến bên hồ xem một chút.

Sau cuộc điện thoại đó, Hạ Lan Huề cũng không gọi điện cho Bì Bì, cũng không gửi tin nhắn. Bì Bì cũng không chủ động liên lạc lại, dù gì cũng sắp ly hôn.

Tư Tế đại nhân là người có quy tắc, nếu đêm nay anh xuất hiện tại buổi lễ thì tối hôm qua hẳn đã đến thành phố C.

Anh không tới tìm cô, cũng không mời cô tham dự.

Bì Bì nghĩ thầm, đây là buổi gặp gỡ các nhân vật cấp cao trong Hồ tộc, cô không phải Hồ tộc, không được mời thì cũng có thể hiểu được. Nếu như Tư Tế đại nhân thật sự muốn nói chuyện liên hôn thì đêm nay là cơ hội tốt nhất, Hồ luật có nói: "3 tháng mùa xuân, nam nữ được phép gặp mặt không bị cấm đoán." Bì Bì hẳn là hiểu rõ tình thế, hiểu rõ hoàn cảnh, không cần gây thêm phiền toái cho Hạ Lan Huề vào thời điểm quan trọng này.

Bên ven hồ, gió từ từ thổi lên.

Trên bờ mấy cây hoa mai trắng đung đưa trong gió, cánh hoa bay bay như những bông hoa tuyết rơi xuống. Bì Bì không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên Hạ Lan Huề đưa mình tới nơi này. Bên cạnh đống lửa ven hồ, rừng dâu tươi tốt, mùi thơm của gà nướng và một rất nhiều đàn ông đẹp...

Tư Tế đại nhân đã mang tới cho cô nụ hôn đầu đời nguy hiểm nhất.

Bì Bì còn nhớ lúc đó cô đứng ở cạnh một gốc cây, hai tay ôm lấy đầu anh, hô hấp cơ hồ cũng bị đông cứng trong thế giới riêng của hai người, ánh trăng chiếu lên cổ, chiếu sáng từng mảng da thịt ấm áp.

Bì Bì nhớ lúc còn nhỏ cùng chơi cờ ca rô với Gia Lân, Bì Bì chọn vòng tròn, Gia Lân chọn gạch chéo, chỉ đơn giản như vậy mà chơi đi chơi lại, bọn họ có thể ngồi chơi đến trưa mà không biết chán. Sau này, Hạ Lan Huề dùng cái đuôi để chơi đùa cùng Bì Bì, bảo cô đoán cái đuôi của anh là từ bên phải hay bên trái, cô nghĩ mãi cũng không đoán ra, cứ chơi như vậy cả một buổi tối.

Bì Bì đi vào rừng dâu, gốc cây vẫn ở chỗ cũ, Bì Bì nhẹ nhàng đứng bên cạnh, nhắm mắt, khẽ mở miệng, tưởng tượng ra dáng vẻ của nụ hôn đầu ấy, cảm nhận nỗi buồn da diết, viền mắt đỏ cả lên.

Bỗng nhiên phía sau có người vỗ vỗ lưng cô, "Bì Bì."

Bì Bì sợ hết hồn, xoay người, từ trên gốc cây nhảy xuống, nhìn thấy Hoa Thanh Kỳ cầm mấy tờ giấy mỉm cười nhìn cô.

"Đừng xuống." Thanh Kỳ vừa nói, vừa kéo Bì Bì trở lại gốc cây, "Lúc nãy biểu cảm của cô rất tốt, cô làm lại một lần nữa để tôi xem đi."

"Hả..." Bì Bì xua tay, lúng túng mỉm cười.

"Không làm cũng được, tôi đã học được, cô nhìn xem..." Hoa Thanh Kỳ đi đến bên cạnh gốc cây, đứng lên, nhắm mắt, môi mở khe khẽ, trong khoảnh khắc viền mắt ửng đỏ, khuôn mặt ngại ngùng và yêu kiều. Sau đó, Hoa Thanh Kỳ mở mắt, tình cảm nồng nàn nhìn Bì Bì: "Tôi đoán...là nụ hôn đầu?"

Bì Bì không nói phải hay không phải, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Hoa Thanh Kỳ rất đẹp. Biểu cảm trên khuôn mặt cô càng lay động lòng người, đặc biệt là đôi mắt long lanh đẹp như hoa, lông mi chớp chớp khẽ lay động như cánh bướm bay nhẹ nhàng.

Ngay cả Bì Bì cũng nhìn ngây người.

"Tôi...đi giao hoa ở khu vực bên cạnh, tiện đường qua đây xem một chút," Bì Bì nhìn đồng hồ đeo tay, "Ồ, tôi phải đi rồi."

"Chờ một chút." Hoa Thanh Kỳ kéo tay Bì Bì, "Giúp tôi một chút?"

"Việc gì?" Bì Bì chỉ muốn nhanh đi về, nhưng Hoa Thanh Kỳ hết lần này đến lần khác kéo cô không chịu buông, lấy một tờ giấy trong tay ra đưa cho cô: "Tối nay, Hạ Lan sẽ tới, tôi đã viết xong cảnh tượng chúng tôi gặp nhau, cô xem một chút rồi nhận xét giúp tôi."

Chữ viết nhỏ đẹp nhưng hơi ẩu, nét chữ cứng cáp, ngay ngắn và có sức sống.

"Đây là chữ của Tuệ Nhan, tôi đã luyện mười mấy năm, có thể nói là rất giống, cô đã từng nhìn thấy chưa?"

Bì Bì lắc đầu.

"Chờ một chút tôi sẽ tìm người tới đây..... toàn bộ đều treo đèn l*иg to màu đỏ, dán đầy câu đố ở đây, còn có ở đây nữa."

" ...... đèn l*иg?"

"Cô không biết Hạ Lan Huề và Thẩm Tuệ Nhan gặp nhau lần đầu tiên chính là ở lễ hội đèn l*иg tết Nguyên Tiêu sao?"

Bì Bì ngơ ngác nhìn Hoa Thanh Kỳ, nửa ngày cũng chưa nói chuyện.

"Vì muốn Hạ Lan Huề nhớ lại, tôi nhất định phải dựng lại cảnh tượng lúc đó. Đáng tiếc bây giờ mọi người không còn cưỡi ngựa, cũng không ngồi kiệu, cũng không có a hoàn dẫn đường...may mắn vẫn còn đạo cụ quan trọng là đèn l*иg.....vẫn chưa lỗi thời."

"Được...."

"Đến lúc đó bốn chị em của tôi sẽ đứng ở phía trước che chắn cho tôi, chờ Hạ Lan Huề đi về phía này, anh ấy chắc sẽ vừa đi vừa nói chuyện với người khác, sau đó.... trong lúc lơ đãng, các chị em của tôi sẽ nhao nhao đi ra ngoài, anh ấy sẽ nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy anh ấy, khuôn mặt tôi sẽ nhìn về phía giữa hồ, không.... hướng rừng dâu đi. Bì Bì, cô nghĩ là hướng về phía hồ hay phía rừng dâu tốt hơn?"

"Tôi....làm sao biết được?"

"Nói quan điểm của cô đi, dù sao cô cũng từng sống với Hạ Lan Huề."

"Giữa hồ đi, hướng về phía mặt hồ, lúc đó ánh trăng vừa vặn chiếu vào khuôn mặt cô, anh ấy nhìn cô cũng thấy rõ hơn một chút...."

"Ô, ý kiến rất được. Mặt tôi sẽ nhìn hướng 45 độ về phía giữa hồ, vào giờ phút này, trong lòng tràn đầy.... cô cảm thấy tràn đầy tình cảm gì thì có thể lay động Hạ Lan Huề? Vui mừng? Mong mỏi? Ưu tư? Buồn phiền?"

"Nói không thì không có ích gì." Bì Bì gãi đầu, "Hay là cô diễn toàn bộ một lần đi, tôi xem một chút xem biểu cảm nào thích hợp."

Hoa Thanh Kỳ biểu diễn mỗi loại biểu cảm một lần, không có bất kỳ động tác tay chân nào, chỉ dùng ánh mắt và cơ mặt nhưng rất thật và tự nhiên.

"Thế nào? Biểu cảm nào được?" Hoa Thanh Kỳ hỏi.

"Đau khổ." Bì Bì nói, "Trong lòng cô phải tràn đầy sự đau khổ?"

"Thật sao?"

"Ừ, Hạ Lan Huề tương đối thích dáng vẻ này."

"Được rồi, trong lòng tôi tràn đầy đau khổ, mặt hơi nghiêng về phía này, như vậy anh ấy có thể nhìn rõ biểu cảm của tôi.... anh ấy sẽ đi tới phía tôi..."

"Cô làm sao biết được anh ấy sẽ đi tới phía cô?"

"Bởi vì xung quanh tôi không có ai khác, chỉ có mấy người chị em, lúc này các cô ấy cũng đều đi ra ngoài, anh trai tôi đứng cách bọn họ không xa, có thể nhìn thấy Hạ Lan Huề, nếu Hạ Lan Huề không tới nói chuyện với tôi thì quá thất lễ, không cho anh trai tôi chút sĩ diện nào."

"Cũng đúng..."

"Sau đó, tôi cảm nhận được Hạ Lan Huề, mơ màng chậm rãi xoay người lại, ngạc nhiên nhìn anh ấy."

"Come on, ngạc nhiên?" Bì Bì không nhịn được nói, "Cô biết tối nay anh ấy sẽ tới, biểu cảm ngạc nhiên có phải có chút giả tạo hay không?"

"Vẫn phải là ngạc nhiên, tôi rất giỏi diễn đạt biểu cảm ngây ngô này."

"Được rồi, ngạc nhiên."

"Sau đó, tôi nhìn vào mắt anh ấy, giống như nhìn thấy.... nhìn thấy cái gì thì được nhỉ? Nhìn thấy tình yêu? Nhìn thấy ánh trăng sáng? Nhìn thấy vũ trụ và ánh sao?"

Hoa Thanh Kỳ lại biểu cảm bằng ánh mắt mỗi loại một lần. Trước đây Bì Bì có nghe câu " ánh mắt biết nói", rốt cuộc hôm nay cô cũng đã biết.

"Nhìn thấy cái chết." Bì Bì nháy mắt mấy cái, "Như vậy tương đối đặc biệt...."

"Là như thế này phải không?" Ánh mắt Hoa Thanh Kỳ lóe lên một chút, như nhìn thấy biển rộng xanh biếc và cánh đồng dâu rộng lớn, như nhìn thấy cả sự sống và cái chết.

"Đúng, cằm cao hơn một chút, thêm một chút khıêυ khí©h." Bì Bì đề nghị.

"Sau đó...cô giúp tôi nghĩ tiếp được không? Đây là vở kịch, cô diễn vai Hạ Lan, tôi diễn vai Tuệ Nhan."

Bì Bì nhìn tờ giấy trong tay, cụ thể diễn tả cảnh tượng Hạ Lan có thể nói vào lúc này. Tổng cộng có bảy kịch bản. Bì Bì nhanh chóng đọc một lần, thở dài nói: "Tôi cảm thấy Tư Tế đại nhân gặp cô sẽ nói gì....rất khó đoán, còn phải xem tình hình lúc đó nữa."

"Tình huống thứ nhất có khả năng lớn nhất, chuyện này tôi có kinh nghiệm."

"Hả?"

Bì Bì cầm giấy, bắt chước giọng Hạ Lan Huề, thì thầm: "Thanh Kỳ, đã lâu không gặp."

"Anh khỏe không? Hạ Lan."

"Tốt lắm."

"Anh trai tôi ở bên kia."

"Đã chào hỏi."

"Ồ? Tôi nghĩ. . . Anh không muốn nói chuyện với tôi."

"Vì sao?"

"Bởi vì tôi là Hoa Thanh Kỳ, không phải Thẩm Tuệ Nhan."

"Có. . . Có cánh gà nướng, mùi vị không tệ, cô muốn nếm thử một chút không?"

Bì Bì đọc đến đây, cười trong lòng. Không ngờ, gặp phải chuyện không muốn nói thì liền lập tức đánh trống lảng....Thật đúng là Hạ Lan Huề. Cô đang muốn khen ngợi Hoa Thanh Kỳ viết kịch bản không tệ, mặt Thanh Kỳ bỗng nhiên trắng bệch, đầu tiên là những ngón tay run rẩy, sau đó là hai cũng run rẩy giống như không thể đứng vững.

Không đợi Bì Bì đưa tay đỡ, Hoa Thanh Kỳ đã mềm nhũn người, ngất xỉu trên mặt đất.

Bì Bì sợ hết hồn, ném kịch bản sang một bên, cúi người xuống, dùng sức lay lay Hoa Thanh Kỳ: "Thanh Kỳ? Thanh Kỳ? Thanh Kỳ, cô sao thế?"

Bì Bì cho rằng Hoa Thanh Kỳ chẳng qua chỉ là đang biểu diễn, nhưng mặt cô ấy hoàn toàn không có chút máu nào, hô hấp cũng cũng rất nhẹ, cả người như mất đi ý thức, vì vậy Bì Bì hét to: "Cứu mạng ....... cứu mạng ...... cứu mạng."

Thanh Kỳ bỗng nhiên ngồi dậy, khuôn mặt hồng hào trở lại, nhìn cô mỉm cười.

Bì Bì choáng váng, thở hổn hển mãi không nói một câu nào.

Thanh Kỳ cầm kịch bản từ dưới đất lên,Bì Bì nhìn thấy chữ viết ở trang thứ hai:

"Hạ Lan Huề: Thanh Kỳ? Thanh Kỳ? Thanh Kỳ cô sao thế?"

Hai mắt Bì Bì nhìn lên bầu trời, khóc không ra nước mắt: "Cô đinh ngất xỉu....trong bao lâu?"

"Cho đến khi anh ấy ôm tôi vào rừng dâu." Thanh Kỳ chỉ vào mấy bụi dâu ở xung quanh, "Ở chỗ này, tôi đã rắc một ít phấn hoa đặc biệt, mùi thơm của nó sẽ làm anh ấy choáng váng....Sau đó, ừm...anh trai tôi, chị gái tôi nghe nói rằng tôi bị ngất xỉu liền sẽ chạy tới..."

"Lúc này, anh ấy sẽ phải đưa Mị châu cho tôi."

"Con mẹ nó... Bì Bì mắng trong lòng....kịch thần tượng cũng quá là tốt!"

Bì Bì buồn bực ôm bụng trở về nhà, không ăn không uống nằm vật trên giường, cảm thấy choáng váng nên trùm đầu ngủ một mạch đến bảy giờ tối thì không thể ngủ được nữa. Vì vậy, Bì Bì đứng dậy, mặc áo khoác ra ngoài tìm đồ ăn.

Cả ngày chưa ăn cơm, có chút đói bụng, Bì Bì đi ngang qua một rạp chiếu phim, thấy có người xếp hàng, lúc này mới nhớ ra cô đã không xem phim trong một thời gian dài. Buổi sáng bị Hoa Thanh Kỳ ép xem diễn xuất đến buồn nôn, vì vậy nhất định phải xem bộ phim nữ chính đạt giải Oscar cao nhất để xoa dịu chút.

Cô mua một vé xem phim "Blue Jasmine " của Woody Allen, ôm một túi bỏng ngô lớn, năm cánh gà, cốc coca cỡ đại, bước vào rạp chiếu phim, chọn một ghế phía sau chỗ ngồi của một đôi tình nhân.

Phòng chiếu phim không lớn, mặc dù đang là giai đoạn hoàng kim nhưng vì không phải bộ phim nổi tiếng cho nên rất ít người xem, toàn bộ cộng lại không tới 10 người. Cate Blanche

Cate Blanche là diễn viên mà Bì Bì yêu thích, nhưng Bì Bì cho rằng câu chuyện này không phải là câu chuyện lãng mạn cổ điển của Hollywood, có thể nói rằng nó đi ngược với sự lãng mạn, nhưng vừa vặn phù hợp với tâm trạng lúc này của Bì Bì. Bì Bì cũng không biết vì sao cô khóc, chỉ biết nỗi buồn của cô hoàn toàn không liên quan gì đến nội dung kịch bản

Xem được nửa chừng, cánh gà đã ăn hết sạch, Bì Bì với tay lấy khăn ướt từ trong túi, phát hiện điện thoại di động đang rung không ngừng. Cô lấy ra nhìn, phía trên có 5 cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn ngắn ngủi, tất cả đều từ Hạ Lan Huề.

Tin nhắn viết:

Hạ Lan Huề: "Cô đang ở đâu?"

Bì Bì: "Trong rạp chiếu phim."

Ha Lan Huề: "Tôi đã trở về, có thể ra ngoài một chút không?"

Bì Bì: "Không thể."

Hạ Lan Huề: "WHY?"

Bì Bì: "Phim chưa xem xong."

Hạ Lan Huề: "Ra ngoài, có chuyện tìm cô."

Bì Bì: "Không."

Hạ Lan Huề: "Bì Bì?"

Bì Bì gõ một icon điên rồ, tặng thêm một câu: "Rất bực mình, đừng quan tâm đến tôi, hãy nhớ ngày mai đến để ly hôn với tôi. BYE."

Viết xong, tắt điện thoại di động, ném vào trong túi, tiếp tục xem phim.

Qua năm phút, một bóng đen lẳng lặng ngồi vào bên cạnh Bì Bì, giọng lười biếng nói thật nhỏ: "Phim gì? Thú vị hơn tôi sao?"

Bì Bì đang uống coca, nhìn rất chăm chút, nghe thấy giọng của Hạ Lan Huề, thiếu chút nữa thì sặc.

"Sao anh đến được đây?"

"Cô không vui à?"

"Không."

"Mặc đồ ngủ đi đến đây?"

Bì Bì nhìn xuống phía dưới, lúc này mới ý thức được, lúc ra cửa, quần áo cũng không thay ra.

"Anh không đến hồ Quan Âm sao?" Bì Bì hạ thấp giọng hỏi, "Đáng lẽ phải qua đó trước 7h chứ?"

"Họ có thể chờ."

"Nhưng mà...."

"Trước tiên xem xong phim đã." Tư Tế đại nhân nói.

Một mùi thơm nhàn nhạt của cây dương xỉ trong rừng sâu lướt nhẹ qua, mọi thứ đều rất quen thuộc. Trong bóng tối, cô quay đầu nhìn anh, nhận ra anh đang xem phim mà không hề nheo mắt. Anh cảm giác được ánh mắt của cô nhưng cũng không quay đầu, chỉ dang tay duỗi ngang.

Mặt Bì Bì tựa mặt vào ngực Hạ Lan Huề.

Nhịp tim đập, ba lần một phút.