Chương 25: Xin hỏi cô biết Hứa Tòng Khê không

Khi Vương Văn Văn nhận được cuộc gọi xa lạ, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ là quảng cáo rác?

Trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng mà vẫn là nhận, chẳng may thật sự có việc tìm cô thì sao, cũng có khả năng này.

"Xin chào, xin hỏi cô có biết Hứa Tòng Khê không?"

Tất nhiên là biết!

Nhưng mà trong lòng Vương Văn Văn có chút không rõ nguyên nhân, người bên kia là ai?

"Đúng, tôi biết Hứa Tòng Khê, anh ấy là học trưởng có quan hệ rất tốt với tôi, làm sao vậy?" Vương Thư Thư nghi hoặc hỏi.

"Anh ấy bởi vì uống quá nhiều thuốc ngủ mà được đưa vào bệnh viện, sau khi rửa dạ dày tình huống có chút không tốt, trong điện thoại di động của anh ấy chỉ có số của cô, cô có thể tới đây một chuyến không?"

Vương Văn Văn chớp chớp mắt, điện thoại di động rơi xuống đất cũng không biết, cô... Cô ... Đồng tử đều đang sợ hãi lo lắng mà phóng đại, làm sao có thể xảy ra loại chuyện này?!

Cô vội vàng nhặt điện thoại di động lên, vội vàng hỏi: "Ở đâu! Phòng bệnh viện là gì!"

Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, uống quá nhiều thuốc ngủ, Hứa Tòng Khê điên rồi sao?!

Vương Văn Văn ngựa không ngừng vó chạy tới bệnh viện, trong phòng bệnh Hứa Tòng Khê với gương mặt tái nhợt đang ngủ, cô cẩn thận đi tới, ngồi ở bên giường, cau mày.

Ngồi một hồi lâu, Hứa Tòng Khê rốt cục chậm rãi mở hai mắt ra, hắn nhìn Vương Văn Văn, lộ ra nụ cười suy yếu.

"Văn Văn..."

Em đã đến.

Chỉ cần đến, hắn liền thắng một nửa, cô gái của hắn sẽ không tàn nhẫn như vậy, hơn nữa... Nếu như cả đời này thật sự không thể cùng ở cùng một chỗ với Văn Văn, chết cũng tốt.

Đó là những gì hắn nghĩ.

Cuộc sống kiếp trước điên cuồng, cô đơn, nhàm chán, trống rỗng, hắn không bao giờ muốn lặp lại một lần nữa, so với chết càng thêm khó chịu, càng thêm tuyệt vọng.

Cho nên, cho dù dùng phương thức cực đoan gì, hắn cũng phải giữ Văn Văn ở bên người!

"Học trưởng!"

Vương Văn Văn vừa tức vừa lo lắng: "Vì sao, vì sao phải làm chuyện ngu ngốc như vậy! Anh có biết là rất nguy hiểm hay không, anh thiếu chút nữa là không cứu được rồi!"

Ah, thực sự muốn điên rồi!

"Văn Văn... Đừng tức giận."

Hứa Tòng Khê nhìn qua cực kỳ yếu ớt, khí lực yếu ớt kéo tay Vương Thư Thư: "Anh chỉ là trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra, Văn Văn, em đừng tức giận, lần sau anh sẽ không như vậy nữa."

Hứa Tòng Khê lúc này, nhìn qua đặc biệt hèn mọn lại đáng thương, khiến cho trong lòng Vương Văn Văn chua xót không thôi, vội vàng cầm tay hắn, giống như muốn truyền cho hắn lực lượng.

"Anh đừng nóng vội, nghỉ ngơi một lát, em ở chỗ này chăm sóc anh."

Vương Văn Văn cũng không hỏi Hứa Tòng Khê là vì chuyện gì mới nghĩ đến việc muốn tự sát, dù sao chuyện như vậy hỏi ra sẽ chỉ chạm đến chuyện thương tâm của người ta, nhuwg mà đối với chuyện trong điện thoại di động của Hứa Tòng Khê tất cả đều là thông tin liên lạc của cô, cô vẫn có chút... Ừm, nói như thế nào đây, hình như không ổn lắm.

Vừa vui vẻ, lại xen lẫn một ít phù phiếm của nữ sinh.

Hơn nữa trong lòng lại có chút hảo cảm với Hứa Tòng Khê, cô quyết định nhất định phải chăm sóc Hứa Tòng Khê thật tốt, không cho anh làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Cô đơn thuần hoàn toàn không biết mình đang bị Hứa Tòng Khê tính kế.

Chăm sóc mãi cho đến khi, Hứa Tòng Khê khóa cửa phòng bệnh, đè cô lên giường bệnh, Vương Văn Văn mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Hứa Tòng Khê tự sát là vì cô?!

...

"Văn Văn, em có biết vì sao anh tự sát không?"

Nghe Hứa Tòng Khê nói đến đề tài này, Vương Văn Văn hơi im lặng trong chốc lát, có lẽ là học trưởng muốn mở cho cô khuyên bảo?

"Vì cái gì?"

Vương Văn Văn thăm dò nhìn Hứa Tòng Khê, ánh mắt đón nam sinh, lại bối rối tránh né, cô không hiểu sao cảm giác được một tia không thích hợp, rồi lại nói không nên lời là có gì không đúng.

"Em và Chu Linh Khôn ở cùng một chỗ đúng không, bây giờ em là bạn gái của cậu ta."

Vương Văn Văn càng thêm hoảng hốt, vẻ mặt cô khó xử cắn cắn môi, cô cảm thấy vấn đề này phi thường nguy hiểm, nhưng không muốn nói dối lừa gạt, vì thế gật gật đầu.

"Đúng vậy, em và Chu Linh Khôn ở cùng một chỗ, bọn em là quan hệ bạn trai bạn gái."

Bàn tay Hứa Tòng Khê vươn về phía Vương Văn Văn, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, trong ánh mắt mang theo ưu thương, yếu ớt như thủy tinh sắp vỡ: "Vì sao, Văn Văn biết rõ anh cũng yêu em, anh không thể không có em, là bởi vì anh không yêu sâu đậm như Chu Linh Khôn sao?"

"Không phải! Anh cũng không thể không có em, Văn Văn, vì sao em không đến gặp anh?"