Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Nhân Bên Người Tôi Đều Rất Kỳ Quái

Chương 36: Hắn không hề có chút điểm mấu chốt nào với cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai đều có chút trầm mặc.

"Chuyện chia tay chúng ta không đề cập tới, về sau cũng không cần nhắc lại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, dù sao cũng không thể chia tay."

Chu Linh Khôn ôm chặt Vương Văn Văn, ở bên tai cô nói: "Chuyện của đàn ông bọn mình, mình sẽ xử lý, cậu không cần quản Hứa Tòng Khê, sau này không cần để ý tới anh ta, biết chưa?"

Vương Văn Văn im lặng gật gật đầu.

Cô không biết nên đối mặt với Chu Linh Khôn như thế nào, càng đừng nói đến muốn đối mặt với đối tượng mình vượt quá giới hạn Hứa Tòng Khê, trong lòng có chút mệt mỏi, mệt mỏi nói không nên lời.

Chu Linh Khôn có dung túng cho cô không?

Đúng vậy, xảy ra chuyện này đều có thể tha thứ cho cô, ngoại trừ vẫn hoan ái cưỡng chế vừa rồi, cũng không có ý làm tổn thương cô, trong lòng cô còn dám không hài lòng cái gì đâu, cứ như vậy đi, nghe Chu Linh Khôn, không cần để ý tới Hứa Tòng Khê nữa.

Coi như cô có lỗi với hắn.

Chu Linh Khôn không biết lại mua chuộc ai, ba mẹ đều cho rằng cô qua đêm ở nhà bạn nữ, vốn có thể về nhà sớm, nhưng bị ấn làm nhiều lần như vậy, Vương Văn Văn cũng kiệt sức.

"Ngày mai là thứ bảy, chúng ta đi hẹn hò đi."

Chu Linh Khôn vùi đầu vào cổ Vương Văn Văn, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, sự thô bạo và ghen tị cũng dần dần phai nhạt, còn lại chỉ có tình yêu dành cho Vương Văn Văn.

Có lẽ nếu cô thực sự muốn gϊếŧ mình, hắn đều sẽ tự mình đưa một con dao qua, mỉm cười nhìn cô gϊếŧ chết mình.

Không nói gì, Vương Văn Văn gật đầu lần nữa.

Dù sao chuyện gì cũng thuận theo hắn là được rồi, qua một lúc lâu, Vương Văn Văn khàn khàn nói: "Ngủ đi, mình mệt mỏi."

Vô luận là nơi nào, đều cảm thấy thật mệt mỏi, ngất đi lại bị làm đến tỉnh, tỉnh lại bị làm choáng váng, là cảm giác gì, trải nghiệm gì?

Bây giờ cô đã biết.

Thấy Vương Văn Văn cảm xúc sa sút, Chu Linh Khôn cũng không nói gì nữa, chỉ từ phía sau ôm chặt lấy cô, giống như muốn dung nhập vào thân thể của mình vậy.

Thời gian giống như ngưng đọng vào giờ phút này, Vương Văn Văn rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

...

"Nhà hàng đã đặt xong chưa, phải mời đầu bếp giỏi nhất đến làm, đúng rồi, bạn gái tôi thích ăn đồ ngọt, làm thêm mấy món tráng miệng."

"Cái thứ kia đâu, tôi đã xem xong dáng rồi gửi qua cho anh, anh đừng mua nhầm."

Mê man nặng nề, Vương Văn Văn nghe được tiếng Chu Linh Khôn nói chuyện, không kéo rèm cửa sổ ra, trong phòng có chút tối tăm, cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn bóng lưng Chu Linh Khôn, tâm tình phức tạp.

Cho dù là xảy ra chuyện như vậy, Chu Linh Khôn vẫn là phải tìm cách dỗ dành cô, sợ cô tức giận, như vậy thật sự đáng giá sao?

Vương Văn Văn không phải loại người không biết tốt xấu gì, tuy rằng có chút tức giận đêm qua Chu Linh Khôn không hề tiết chế, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà cảm thấy mềm mại, không muốn một ngày Chu Linh Khôn sắp xếp bị thất bại, cô ép buộc mình lấy lại tinh thần.

Tâm tình thoải mái hơn một chút.

"Chu Linh Khôn, trên người mình đau quá, cậu ôm mình đi rửa mặt được không?"

Lúc này Chu Linh Khôn có loại cảm giác mừng rỡ như điên, vốn hắn cho rằng sáng nay thức dậy, Văn Văn sẽ không để ý tới hắn, thậm chí trực tiếp rời đi, nhưng cô không có, trong lòng cô vẫn có hắn!

Hai tay có chút run rẩy, dùng động tác vô cùng nhẹ nhàng ôm Vương Văn Văn, ánh mắt như nước, có thể dìm chết người: "Được."

Chu Linh Khôn vẫn ân cần vây quanh Vương Văn Văn, chỉ thiếu chút nữa không giúp cô đánh răng rửa mặt, trong lòng Vương Văn Văn có chút buồn cười, hình như hắn coi mình là tiểu bảo bối.

"Văn Văn, mình có chuẩn bị quần áo cho cậu, cậu đi chọn một bộ đi?"

Bởi vì ngày hôm qua quá kịch liệt, quần áo của Văn Văn đều bị xé nát, ném vào thùng rác thành từng miếng vải vụn.

Vương Văn Văn đi tới trước tủ quần áo mở ra, phát ra một tiếng kinh hô.

"Cậu mua nhiều đồ nữ như vậy để làm gì?"

Tất cả những gì này là quần áo cho cô sao?

Một tủ đầy, so với quần áo của Chu Linh Khôn còn nhiều hơn, quả thực dọa chết người.

"Tất cả đều là vì cậu mà chuẩn bị, có thích hay không?"

Chu Linh Khôn từ phía sau ôm lấy Vương Văn Văn, nhìn tủ quần áo, ánh mắt của hắn không tệ, mình ăn mặc cũng thời thượng: "Bộ váy màu lam kia phối với áo len màu be thì thế nào?"

Văn Văn của hắn mặc đồ gì cũng đẹp, đương nhiên, khi không mặc còn đẹp hơn.

Vương Văn Văn lấy quần áo Chu Linh Khôn nói ra.

"Vậy thì bộ này đi, nhưng mà cũng nhiều quá, mình nào có nhiều thời gian đến ở với cậu như vậy, nhiều quần áo ba mẹ mình cũng sẽ phát hiện.... Nhưng mà mình cũng rất thích."

Vương Văn Văn nói xong, phát hiện mình rất mất hứng thú, vội vàng khẳng định gật gật đầu: "Đặc biệt thích, cám ơn cậu, Chu Linh Khôn~"

Nam sinh đặc biệt sủng nịch gõ gõ vào mũi cô, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Mình biết cậu sẽ rất ít khi sống ở đây, nhưng mình thấy những thứ đẹp đẽ luôn nghĩ đến cậu, cho nên liền mua."

Lời nói tình cảm khiến lòng Vương Văn Văn mềm nhũn, cười ngượng ngùng với Chu Linh Khôn.

"Thay quần áo xong chúng ta ra ngoài đi, đói bụng chưa?"

Vương Văn Văn sờ bụng, nói chưa dứt lời, quả thật thấy đói bụng, cũng là tối hôm qua quá mức vất vả, cho đến bây giờ cũng không có khí lực gì, nhìn thời gian, buổi trưa đều đã qua.

"Vậy cả ngày hôm nay, toàn bộ giao cho cậu sắp xếp!"

Thật ra vừa rồi lúc rời giường, Vương Văn Văn đều nghe được nội dung Chu Linh Khôn gọi điện thoại, hắn hẳn là có gì kinh hỉ muốn cho cô, vậy cô liền làm bộ như không biết.

Vương Văn Văn được Chu Linh Khôn dẫn đến nhà hàng Tây.

Trong nhà hàng Tây không có ai, giống như bị Chu Linh Khôn bao hết từ trước, bên trong bố trí vô cùng xinh đẹp, hoa hồng màu hồng bày đầy phòng, trên trần nhà còn treo đèn sao.

Vương Văn Văn làm bộ như không biết.

"Trong nhà hàng Tây cũng không có người! Hơn nữa căn phòng này rất lãng mạn, có phải cậu mang đến cho mình một bữa ăn tình cảm không?"

Chu Linh Khôn cười cười, cũng không nói nhiều, chỉ hỏi một câu.

"Thích không?"

Vương Văn Văn dùng sức gật gật đầu, hưng phấn đánh giá trang trí trong phòng một chút: "Thật xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp! Nếu như lát nữa còn được ăn đồ ăn ngon, như vậy sẽ hoàn hảo!"

Đồ ngốc.

Chu Linh Khôn đắc ý, không chỉ như vậy, hắn còn chuẩn bị quà tặng, lúc Văn Văn ngủ, hắn dùng hơn một tiếng đồng hồ mới bố trí xong, như vậy sẽ được một quá trình hẹn hò hoàn mỹ.

Rất nhanh, món ăn bày biện tinh xảo được bưng lên, cân nhắc đến việc buổi trưa mới dậy, bụng trống rỗng, Chu Linh Khôn trước tiên bảo nhân viên phục vụ lên canh, để Vương Văn Văn làm ấm dạ dày trước.

Vương Văn Văn ăn thỏa mãn, không hổ là đầu bếp Chu Linh Khôn cố ý dặn dò, hương vị thật sự cực kỳ tốt!

Trước đây cô chưa bao giờ đồ ăn phương Tây ngon như vậy!

Ngay sau đó, Vương Văn Văn nhìn Chu Linh Khôn đứng dậy, chậm rãi đi tới phía sau cô, cô có chút nghi hoặc hỏi: "Chu Linh Khôn?"

"Nhắm mắt lại."

Vương Văn Văn nghe lời nhắm hai mắt lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »