Chương 37: Hẹn hò rồi về nhà

Cần cổ có một tia lạnh lẽo, đợi đến khi đầu ngón tay nam sinh rời khỏi da thịt, Vương Văn Văn mới chậm rãi mở mắt ra.

"Thích không?"

Chu Linh Khôn lấy ra một chiếc gương, Vương Văn Văn nhìn sợi dây chuyền màu trắng bạc trên cổ, sợi dây tinh tế, mặt dây chuyền là một con cá heo khảm lam bảo thạch, nhìn qua tinh xảo lại đáng yêu.

Vương Văn Văn lộ ra nụ cười vui vẻ, dùng sức gật gật đầu: "Thích, sợi dây chuyền này thật sự rất xinh đẹp, là cậu tự mình chọn sao?"

"Đương nhiên, mình đã đọc trên tạp chí thật lâu, sợi dây chuyền này và cậu thật xứng."

Chu Linh Khôn tiến lại gần, ánh mắt nhu tình mật ý nhìn Vương Văn Văn, lại nói: "Văn Văn, chẳng lẽ không có phần thưởng gì cho mình sao? Quà mình tặng cậu thích như vậy mà."

Vương Văn Văn có chút ngượng ngùng.

"Nhưng mà... Mình không chuẩn bị quà cho cậu."

Nếu không... Bây giờ ra ngoài mua?

"Không phải quà tặng!" Chu Linh Khôn lại tiến lại gần đầu một chút: "Hôn một cái làm phần thưởng là được, cái loại hôn nhiệt tình ấy."

Vương Văn Văn bật cười một tiếng, chu miệng lại, bẹp một cái lên cạnh mặt Chu Linh Khôn, nín thở một hơi sau đó đột nhiên thở ra, nơi miệng và mặt tiếp xúc phát ra tiếng vang.

"Ha ha ha, nhiệt tình hay không nhiệt tình?"

Chu Linh Khôn nhẹ nhàng nắm lấy mặt Vương Văn Văn, bất đắc dĩ cười cười: "Nghịch ngợm đúng không? Tiếp theo muốn làm gì, có muốn đi cưỡi ngựa không?"

Cưỡi ngựa?

Đừng nói cưỡi ngựa, Vương Văn Văn cũng chưa từng nhìn thấy ngựa, dù sao từ nhỏ lớn lên trong thành thị, gia cảnh bình thường cũng không có tiền đi trường đua ngựa gì, vì thế lòng hiếu kỳ tăng lên rất nhiều, nhìn Chu Linh Khôn không kịp chờ đợi mà gật gật đầu.

"Lát nữa có thể cưỡi ngựa sao? Nhưng mình không biết cưỡi!"

"Yên tâm đi, mình sẽ chậm rãi dạy cậu, một lần học không được cũng không có việc gì, lần sau chúng ta có thời gian lại đi."

...

Trường đua ngựa nằm ở rìa thành phố, có diện tích đặc biệt lớn, có hơn ba mươi con ngựa, còn cung cấp dịch vụ nuôi dưỡng cho khách hàng, ví dụ như Chu Linh Khôn, hắn có một con ngựa được gửi nuôi ở đây.

Giống Serra là ngựa Ả Rập, một cô ngựa nhanh nhẹn và xinh đẹp, mặc dù không giống như một con ngựa đực có thể rong ruổi trên đường đua để giành phần thưởng cho Chu Linh Khôn, nhưng lại thắng ở tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, sức chịu đựng mạnh mẽ.

Rất thích hợp để dạy cho Vương Văn Văn.

Vương Văn Văn lần đầu tiên nhìn thấy ngựa có chút sợ hãi, cũng không cảm thấy loại động vật này vô cùng đáng yêu, đã từng nghe qua câu trâu cao ngựa lớn, Vương Văn Văn cảm thấy, chỉ dựa vào một mình cô, tuyệt đối không bò lên được...

Một móng đạp vào, có lẽ nửa cái mạng cũng không còn.

"Trước tiên đi thay quần áo đã, lát nữa cậu sẽ cùng mình cưỡi một con ngựa, mình sẽ bảo vệ Văn Văn thật tốt."

Nghe Chu Linh Khôn nói như vậy, Vương Văn Văn nhất thời yên tâm, cô rất tin tưởng Chu Linh Khôn, chuyện không nắm chắc, hắn tuyệt đối sẽ không mang theo cô cùng làm.

Vương Văn Văn nhìn mình trong gương, không khỏi phát ra một tiếng kinh hô.

"Quần áo cưỡi ngựa nhìn qua thật đẹp trai!"

Áo vest phong cách cung đình màu trắng phối hợp với áo giáp nhỏ, phía dưới là quần đen cùng với ủng ngắn đáy bằng đẹp trai, Vương Văn Văn cảm giác sau khi mặc bộ quần áo này, đều có thể theo đuổi con gái!

"Rất đẹp."

Chu Linh Khôn dùng ánh mắt thưởng thức nhìn một chút, trong lòng nghĩ, quả nhiên Văn Văn mặc cái gì cũng đẹp, đều có phong cách riêng, tóm lại ở trong mắt hắn, mặc kệ như thế nào Văn Văn cũng là đệ nhất mỹ lệ trên thế giới.

"Đi thôi, tiểu thư xinh đẹp, mình dẫn cậu đi cưỡi ngựa."

Chu Linh Khôn vươn tay, hướng về phía cô làm động tác mời, Vương Văn Văn vui vẻ yên tâm đưa tay cho Chu Linh Khôn, hai người dắt tay đi tới trường đua ngựa.

Vương Văn Văn cẩn cẩn thận vịn vào Chu Linh Khôn, đợi sau khi lên ngựa mới thở ra một hơi đã nhịn từ lâu: "Phù... Cuối cùng cũng lên!"

"Có phải không đáng sợ như trong tưởng tượng không? Cũng rất vững vàng... Nào, nắm giữ cương ngựa, từ từ đi trước."

Dưới sự chỉ đạo của Chu Linh Khôn, Vương Văn Văn rất nhanh đã nắm giữ bí quyết cưỡi ngựa, đương nhiên, vẫn phải có hắn ở phía sau nắm giữ, bằng không Vương Văn Văn cũng không dám cưỡi một mình.

Chu Linh Khôn ngồi phía sau Vương Văn Văn, thời thời khắc khắc chú ý, bảo vệ cô cũng có chút xôn xao, khụ khụ, lúc trên ngựa, phía trước là thân thể mềm mại thơm ngát của nữ sinh, bờ mông xóc nảy ma sát, dươиɠ ѵậŧ không cứng mới lạ!

Chỉ là nghĩ đến tối hôm qua mình hoang đường, Chu Linh Khôn vẫn bỏ đi ý nghĩ muốn ở trên lưng ngựa, đành phải để lần sau.

Ừm, ghi ở trong lòng, lần sau khi mang theo Văn Văn đến chuồng ngựa, chắc chắn phải thử cảm giác quan hệ tìиɧ ɖu͙© trên lưng ngựa!

...

"Được rồi, đưa mình về đi, mình đã hứa với ba mẹ buổi tối phải trở về ăn cơm~"

Sau khi cưỡi ngựa xong, Vương Văn Văn thay quần áo như cũ, đối với việc cô muốn về nhà, Chu Linh Khôn cũng không từ chối, đi ra lâu như vậy, nên trở về, bằng không trong nhà sẽ tức giận.

Ngồi xe máy của Chu Linh Khôn, chờ Chu Linh Khôn dừng xe xong, lúc Vương Văn Văn chuẩn bị đi về, lại gặp người quen.

"Văn Văn!"

Hả? Đây không phải là Lâm Tố Vân sao?

Vương Văn Văn lễ phép, cười cười với Lâm Tố Vân, chào hỏi: "Lâm đại ca, anh từ trường học trở về sao?"

So sánh với nụ cười lễ phép lại không mất đi sự lãnh đạm của Vương Văn Văn, biểu tình của Chu Linh Khôn càng thêm trực tiếp, hắn liếc mắt, thầm giơ ngón giữa về phía Lâm Tố Vân ở sau lưng Vương Văn Văn.

"Ngốc B!" (1)

(1) 傻屄 (shǎ bī): Gọi một ai đó “ngu như cái l*n” là một cách cực kỳ bất lịch sự để chỉ một người xấu tính và khó ưa.

Hắn dùng khẩu hình, nhìn qua vô cùng phách lối.

Mà Lâm Tố Vân ghét nhất chính là loại kiêu ngạo này của Chu Linh Khôn, ân oán tình cừu đời trước trộn lẫn với nhau, Chu Linh Khôn ngang ngược kiêu ngạo, Hứa Tòng Khê bày mưu tính kế, cùng với vị tổng tài kia, ánh mắt khinh miệt khinh thường của cấp trên của hắn, trong lòng Lâm Tố Vân giống như là có lửa đốt.

Nhưng như vậy thì sao?

Hắn chiếm được Vương Văn Văn, mà bọn họ, đều là kẻ thất bại!

"Đúng vậy, vừa mới từ trường trở về, Văn Văn, em lại cùng bạn học ra ngoài chơi sao?" Lâm Tố Vân nhìn Chu Linh Khôn.

Nhưng không đợi Vương Văn Văn trả lời, Chu Linh Khôn đã vội vàng trả lời: "Tôi và Văn Văn không phải là quan hệ bạn học đơn thuần, cậu ấy là bạn gái của tôi, tôi là bạn trai của cậu ấy, anh đừng nhầm lẫn!"

Mặt Lâm Tố Vân tái đi, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

Làm sao có thể, Làm sao Văn Văn lại trở thành bạn gái của Chu Linh Khôn?!

"Cái gì?!"

"Không có khả năng!"

Lâm Tố Vân cảm xúc kích động, hắn đi lên chuẩn bị giữ chặt tay Vương Văn Văn, lại bị Chu Linh Khôn ngăn lại.

"Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì, anh muốn đùa giỡn bạn gái tôi sao?! Không muốn sống nữa?!"

Chuyện của đàn ông thì đàn ông giải quyết, Chu Linh Khôn không muốn để Vương Văn Văn đối mặt với Lâm Tố Vân, hắn vẫn có loại lo lắng ẩn giấu sâu trong nội tâm đối với Lâm Tố Vân, sợ Vương Văn Văn lại một lần nữa yêu Lâm Tố Vân.

"Văn Văn, cậu về trước đi, mình và hàng xóm của cậu muốn nói chuyện một chút, dựa vào cái gì mà cậu lại không thể là bạn gái mình."