Chương 56: Tìm được một cơ hội

Đàn ông dễ dàng thuận cột trèo lên trên, lại biết cách khống chế không khí nói chuyện, rất nhanh đã dỗ dành Vương Văn Văn nói chuyện tiếp với hắn.

Hơn nữa càng tán gẫu lại càng vui vẻ, thẳng đến khi điện thoại di động hết pin, Vương Văn Văn mới không nỡ cầm điện thoại đi sạc.

Lúc này mới phát hiện, đã nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ.

Cô có chút buồn rầu gõ trán: "Tại sao mình lại nhắn tin với Lục Quan Dịch lâu như vậy? Vương Văn Văn, mày nha..."

Quả thực có độc đi!

Lục Quan Dịch ngược lại vẻ mặt tươi cười, tuy rằng tình huống hiện tại có chút không giống với hắn dự đoán, nhưng hắn biết, mình cuối cùng sẽ đạt được thứ mình muốn.

Một ngày không được thì hai ngày, một năm không được thì mười năm, tóm lại Vương Văn Văn vẫn còn, hắn còn nhiều, rất nhiều thời gian.

...

Không đợi Lục Quan Dịch đi tìm Chu Linh Khôn, hắn phát hiện mình sẽ không có cơ hội tiếp cận Văn Văn, bởi vì bên người Văn Văn thời khắc đều có Chu Linh Khôn đi theo... Còn có một nam sinh khác nữa.

Hứa Tòng Khê.

Điều này làm cho Lục Quan Dịch thập phần khϊếp sợ, thì ra Hứa Tùng Khê cũng sống lại, cũng sớm hơn hắn!

Tại sao hắn lại trở thành người muộn nhất vậy?!

Nhưng mà hai tên rắm thối bọn họ cho rằng như vậy có thể ngăn cản hắn sao?

Thật ngây thơ.

Lục Quan Dịch hừ lạnh một tiếng, nếu bọn họ bày thủ đoạn đũa giỡn với hắn, vậy đừng trách hắn.

Muốn tìm ra một ít khoảng trống để Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê không có thời gian quấn lấy Văn Văn rất đơn giản, rất nhanh Lục Quan Dịch đã gây ra một chút phiền toái nhỏ cho tài sản của bọn họ, cần phải tự mình xử lý.

Mà Lục Quan Dịch, ngồi vững trên bàn câu cá, tìm một cơ hội tiếp cận Vương Văn Văn lần nữa.

"Này, Văn Văn."

Bởi vì hôm nay Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê đều có một số việc cần xử lý ở bên ngoài, cho nên Vương Văn Văn chỉ có thể một mình đi ăn cơm tối, vừa mới ra khỏi cổng trường, đã bị Lục Quan Dịch gọi lại.

"Là anh?"

Thời gian này Lục Quan Dịch tuy rằng không có cơ hội tiếp cận Vương Văn Văn, nhưng mỗi ngày hai người đều dùng tin nhắn liên lạc trên điện thoại di động, người đàn ông thành thục biết ăn nói, Vương Văn Văn bị dỗ dành nhanh chóng thân thiết với hắn.

Cho nên hiện tại nhìn thấy Lục Quan Dịch, cũng không có cảm giác xa lạ gì, chỉ là có chút tò mò, hắn tới nơi này làm gì, là tới tìm cô sao?

"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm."

Lục Quan Dịch mở cửa xe đi tới trước mặt Vương Văn Văn, bởi vì sợ cô cự tuyệt, liền dùng tư thái cường thế nắm lấy cô, hơn nữa mở cửa xe bên kia: "Cho anh một cơ hội dùng cơm với em được không?"

Nói thật, tổng tài bá đạo lạnh lùng đẹp trai như vậy, hầu như không có cô gái nào có thể cự tuyệt, huống chi giữa Lục Quan Dịch và tổng tài bá đạo bình thường còn kém một trăm soái ca, cực phẩm như vậy, Vương Văn Văn cảm thấy đầu óc đều choáng váng.

Mê chết người.

Cứ như vậy bị mang lên xe, Vương Văn Văn qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Vừa rồi... Có phải đã dùng mỹ nam kế mê hoặc cô hay không vậy?

Vương Văn Văn thật sự là quá không chịu thua kém! Làm gì, ánh mắt vẫn còn nhìn về phía người ta, ah, làm thế nào có thể đẹp trai như vậy!

Vương Văn Văn cho rằng hình mẫu lý tưởng của mình là hình dạng ôn nhu nhã nhặn tuyệt đối, giống như là học trưởng, đương nhiên, Chu Linh Khôn một học bá không bị trói buộc cũng rất thích, nhưng nhìn thấy Lục Quan Dịch mới biết được, cái gì gọi là mị lực của người đàn ông trưởng thành.

Đó là sự quyến rũ của người nắm giữ quyền lực và tiền bạc, sự tự tin tuyệt đối.

Khi một người đàn ông đứng ở đỉnh cao quyền lực cùng tiền tài, hơn nữa còn có một dung mạo tốt mà ông trời ban cho, dáng người cao lớn vĩ ngạn, khí chất cường thế bức người, Lục Quan Dịch không thể nghi ngờ chính là người nổi bật nhất trong loại đàn ông này.

"Văn Văn có thể tùy tiện nhìn anh, anh rất thích."

Trên mặt lạnh lùng của Lục Quan Dịch lộ ra một tia tươi cười, hắn đã thật lâu không có cười qua, nhưng từ sau khi sống lại, hắn cười rất nhiều lần.

Sự tồn tại của Văn Văn tựa như là một thanh tuyền hoạt bát tràn vào nội tâm khô cạn, khiến hắn một lần nữa toả ra sự sống, giống như sa mạc đón nhận màu xanh, lữ nhân đói khát tìm được thức ăn.

Ngược lại sau khi người đàn ông nói như vậy, Vương Văn Văn có chút ngượng ngùng nghiêng đầu.

Nhìn trộm bị bắt quả tang!

"Tôi không có nhìn anh!"

Không biết vì cái gì, trong lòng Vương Văn Văn vừa thẹn vừa gấp, không chịu thừa nhận mình vừa rồi phạm phải hoa si.

Thực ra một người đàn ông trưởng thành có nhiều mị lực muốn hấp dẫn một nữ sinh trung học đơn thuần rất đơn giản, ít nhất Vương Văn Văn hiện tại không phải là kẻ già đời, hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản Lục Quan Dịch.

Vương Văn Văn được Lục Quan Dịch đưa đến một nhà hàng riêng, tuy rằng Lục Quan Dịch càng muốn đi nhà hàng tây lãng mạn dâng lên một bó hoa hồng xinh đẹp, đeo nhẫn cho cô, nhưng hắn biết, mình phải từ từ lại.

Thẹn quá hóa giận, hắn tuyệt đối là người có kinh nghiệm sâu sắc, kiếp trước cũng bởi vì hắn bức quá gấp, sau này Văn Văn cũng không để ý tới hắn nữa.

"Muốn ăn gì?"

Lục Quan Dịch biết Vương Văn Văn thích ăn cái gì: "Nơi này có vịt nướng giòn, măng tây tôm bóc vỏ và thịt ướp mắm chiên rất ngon."

Hắn đề cử đều là món Vương Văn Văn thích, đương nhiên, Văn Văn không kén ăn, chỉ cần ăn ngon, cô đều thích ăn.

"Vậy thì gọi mấy món anh nói đi, tôi ăn cái gì cũng được."

Người đàn ông hiểu biết cô rất sâu, Vương Văn Văn cũng không có cảm thấy kỳ quái, cho dù Lục Quan Dịch gọi hai món ăn phía sau cô cũng vô cùng thích.

Ở chung với hắn thật sự không có gánh nặng gì, gần như chiếu cố đến mọi phương diện, thân là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, còn hiền hòa ôn nhu với cô như vậy.

Vương Văn Văn chỉ sợ không biết, Lục Quan Dịch ở trong tập đoàn được nhân viên gọi là bạo quân, thân là một người đàn ôngcực phẩm, nữ cấp dưới đều rất ít ái mộ hắn, đủ để thấy uy danh của Lục Quan Dịch trong tập đoàn khủng bố cỡ nào, cũng chỉ có ở trước mặt cô sẽ lộ ra một mặt ôn nhu.

"Đợi cơm nước xong đi tản bộ, anh lại đưa em về nhà được không?"

Lục Quan Dịch ở chung với Văn Văn nhiều hơn một chút, vì thế hỏi như vậy.

"Bây giờ tôi ở trường, chỉ cần đưa tôi về trước khi đóng cửa phòng ngủ là được rồi, trước chín giờ tối."

"Ở lại trường?"

Lục Quan Dịch suy nghĩ một chút, phỏng chừng là Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê vì ngăn cản Văn Văn và Lâm Tố Vân, cho nên dùng biện pháp gì mới khiến Văn Văn ở lại trường.

Điều này rất tốt.

Lúc này ý nghĩ của ba người đàn ông gần như là giống nhau như đúc, Lâm Tố Vân tuyệt đối không thể tiếp cận Văn Văn lần nữa, phải ngăn chặn nguy hiểm từ trong trứng nước!

"Ừ, anh sẽ đưa em về trường trước 9 giờ."

Ăn cơm, không khí vừa vặn, Lục Quan Dịch đột nhiên lấy ra một cái hộp đặt lên bàn, đẩy về phía Vương Văn Văn.

"Mở ra xem một chút."

Ánh mắt Lục Quan Dịch mang theo ý cười, đây là món quà hắn tỉ mỉ thiết kế cho Văn Văn, vô cùng thực dụng, nhìn thấy món quà, Văn Văn chắc chắn có thể thường xuyên nghĩ đến hắn.